"Chuyện ngày sau vẫn để chờ đến ngày sau rồi nói đi".
"Vâng, công tử, xin lỗi công tử, là ta..."
"Không cần xin lỗi, đi tu luyện đi, tu vi của ngươi đã rất lâu không đột phá rồi".
"Vâng".
Sau khi Cố Tiên Nhi rời đi, Trần Trường An liền thở dài một hơi, mị lực đáng chết này của mình đúng là không biết nên phải làm gì.
Nhưng điều khiến Trần Trường An tuyệt đối không ngờ chính là Cố Tiên Nhi vừa rời đi chưa đến thời gian một nén
nhang, lại có người khác đến.
Khi cửa phòng đẩy ra, Ngô Danh Đao đi vào từ bên ngoài, Trần Trường An có chút luống cuống.
Đậu mát Không phải chứ?
Ngươi cũng tới ư?
Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt có chút nhăn nhó của Ngô Danh Đao, Trần Trường An đột nhiên có một loại xúc động muốn vung tay đánh chết Ngô Danh Đao ngay bây giờ, ngay lập tức!
"Chuyện đó, Danh Đao à, mặc dù mị lực của ta đúng là rất lớn”.
"Nhưng ngươi phải suy nghĩ kỹ, hai người chúng ta đều là đàn ông".
"Đàn ông ngươi biết không?" "Haiz, từ nhỏ ngươi cũng không được người nào dạy dỗ cho một vài chuyện, nếu ngươi có chút ngây thơ, ta cũng không trách ngươi".
"Nhưng ngươi không thể nhầm đường lạc lối
"Ngươi phải khống chế chính ngươi!", Trần Trường An chân thành nói.
Nghe thấy Trần Trường An nói vậy, Ngô Danh Đao càng thêm lúng túng, đột nhiên có chút do dự, vậy mà không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Chuyện đó... Quả thật là có chút không tốt lắm".
"Không tốt lắm thì thôi đi".
"Nhưng ta... Nhưng ta thật sự rất muốn".
Hả?
Rất muốn?
Đậu má, xong rồi, tên nhóc này tuyệt đối đã đi nhầm đường rồi!
"Danh Đao, đàn ông phải có ý chí, phải khắc chế d*c vọng không nền tồn tại của mình".
"Con đường tương lai của ngươi còn rất dài, ngươi cũng không thể vừa mới bắt đầu đã đi lạc lối".
"Hiểu chưa?", Trần Trường An nghiêm túc nói.
"Cảm ơn Trần huynh dạy bảo, ta hiểu rồi".
"Thế nhưng... Ta thật sự có chút không khống chế nổi, hơn nữa, sao điều này có thể gọi là đi lạc lối chứ?”
"Ta thật sự rất thích..." "Dừng, dừng lại!" Trần Trường An vội vàng ngăn cản Ngô Danh Đao nói
tiếp, nếu nói ra thật, vậy bọn họ sẽ không có cách nào tiếp tục làm bạn nữa.
Như thế còn biết gặp nhau kiểu gì? Xấu hổ lắm. "Được rồi, vậy ta sẽ không quấy rầy Trần huynh nữa".
"Ta thật sự rất thích, được rồi, về sau có cơ hội, ta lại đi mua vậy".
Hả?
Cái gì?
"Ngươi muốn mua cái gì?", Trần Trường An tò mò hỏi.
"Ta muốn mua một cây đao, nhưng ta không có nhiều linh thạch như vậy, cho nên muốn tới mượn Trần huynh một
chút linh thạch”.
"Ngươi... Ngươi muốn mua đao thì ngươi cứ nói thẳng là mua đao đi, ngươi nói nhiều lời vô dụng như vậy làm gì?"
"Nhưng ta... Nhưng ta vẫn luôn nói về việc mua đao mài" "Ờm.."
Xấu hổ quá đi!