Dãy núi Vân Tuyết. Địa thế cao, quanh năm tuyết phủ.
Ánh mặt trời rọi xuống nền tuyết trắng, tỏa ra vâng sáng lóa mắt vô cùng.
Tuy cảnh sắc nơi này đẹp mê hồn, nhưng hiếm có ai đi đến đây.
Trên dãy núi Vân Tuyết không có bảo bối quý báu, song lại có một bầy Tuyết Yêu cư trú.
Tuyết Yêu là sinh vật sống quần cư, trời sinh tính hiếu chiến, nếu có người ngoài xông vào lãnh địa thì chúng sẽ tấn công kẻ ngoại lai.
Dần dà không có ai đến nơi này nữa.
Bởi vậy, người Lâm gia suy đoán mọi cách cũng không ngờ được, Trần Trường An sẽ đến dãy núi Vân Tuyết.
Hiện nay, Trần Trường An tựa lưng vào một gốc đại thụ, ngồi vắt chân trên nền tuyết hết sức nhàn nhã.
Đại Hoàng năm bên cạnh, bộ dạng lừ đừ, dường như có tâm sự.
“Phượng Hoàng tiên thể quả thực là khủng khiếp”.
“Mới một tháng ngắn ngủi, hơn nữa đa số thời gian đều bôn ba khắp nơi, không ngờ tu vi của Cố Tiên Nhi ấy thế mà đã tăng lên đến Siêu Phàm Cảnh tầng thứ chín, chỉ một chút nữa thôi là có thể đột phá Thần Thông Cảnh”.
“E rằng tiểu tử Trần Hiên Viên cũng khó có thể đuổi kịp tốc độ thăng cấp của nàng ta”.
Tốc độ tu luyện của Gố Tiên Nhi cực nhanh, thậm chí còn khiến Trần Trường An có cảm giác như công pháp của Cố Tiên Như biết tự động tu luyện.
Vì thế Cố Tiên Nhi mới có thể đột phá cảnh giới liên tục trong thời gian ngăn, dù sao trong tháng này, phần lớn thời gian Trần Trường An đều đi đến các tông môn và các gia tộc lớn.
“Nhưng đáng tiếc vẫn không nghe ngóng được tin tức gì về Trần gia ở Vân Xuyên”.
“Năm xưa Trần gia không ở Vân Xuyên, cho nên những người đó mới không biết”.
“Đại Hoàng, ta đang nói với ngươi đấy, sao ngươi chẳng ư hử gì thế?”
Trần Trường An nói một thôi một hồi mà Đại Hoàng vẫn cứ năm yên trên mặt đất không nhúc nhích, hệt như một con chó chết.
Nghe thấy Trần Trường An gọi mình, Đại Hoàng chỉ quay đầu đi rồi tiếp tục năm yên, không hề để ý đến Trần Trường An.
Trần Trường An hơi khó hiểu, dạo này Đại Hoàng có ủ rũ suốt, chẳng lẽ cơ thể nó có vấn đề gì?
“Đại Hoàng, hai ta là anh em với nhau, có chuyện gì ngươi cứ nói ra, đừng buồn một mình”.
“Ngươi gặp phải chuyện gì khó xử à?”
Nghe vậy, Đại Hoàng cuối cùng cũng nhìn về phía Trần Trường An, ánh mắt nó không giấu được vẻ cô đơn.
“Hầy!"
Đại Hoàng thở dài một hơi, rồi nó từ từ mở miệng nói: “Ta muốn đi kỹ viện!”
Hở? Đi kỹ viện? Tên này... Nghiện rồi à?
Đến mức đấy cơ à? Mới đi một lần thôi, sao lại nghiện rồi?
“Dạo này ngươi cứ rầu rĩ không vui là vì việc này à?”, Trần Trường An hỏi với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Ngươi không hiểu”.
“Ngươi không hiểu được sự sung sướng thật sự”. “Thơm tho, mềm mại, thoải mái cực kỳ”.
“Ngay cả đồ nhằm rượu và hoa quả bình thường cũng thấm vào ruột gan, làm cho người ta nhớ mãi”.
“Đúng là tiên cảnh nhân gian, khiến ta khát khao không thôi”.
Nhìn vẻ mê say của Đại Hoàng, Trần Trường An có xúc động muốn đạp chết nó.
Ngươi là một con chó mà còn nhớ mãi à?
Ngoại trừ ăn uống chơi bời thì ngươi còn làm gì được nữa?
Ngươi có sự sung sướng cái cóc khô! “Ta thấy ngươi động d*c thì có”.
“Ngươi yên tâm, sau khi chúng ta ra khỏi dãy núi Vân Tuyết, nhất định ta sẽ tìm cho ngươi vài con chó cái”.
“Dáng đẹp, thuần chủng, đảm bảo ngươi thỏa mãn luôn”. “HứI”
“Trần Trường An, ngươi thật sự coi ta là chó à?”
“Ta nói cho ngươi biết, ta là...”
“Thần thú thuần chủng, là Kỳ Lân cao quý, ngươi nói đi nói lại rất nhiều lần rồi”.