Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 105: Món đồ vô dụng




Năm xưa bọn họ cũng là người có tên tuổi ở nhà chính.
Chảng qua Lâm gia phát triển mạnh mẽ không ngừng, cuối cùng chia ra làm vài chỉ, mà ba vị trưởng lão này bị cử đến Thanh Thủy, trấn thủ Thanh Thủy Lâm gia.
Các đời gia chủ của Thanh Thủy Lâm gia không phải là người có thiên phú tốt nhất, tu vi cao nhất, mà là người có năng lực quản lý gia tộc xuất sắc, nói chung có thể xem như một công cụ.
Đối với những gia tộc lớn, người thật sự có thiên phú chỉ có một việc phải làm duy nhất trong đời, đó chính là trở nên mạnh mẽ, không để những chuyện trần tục quấy rầy bọn họ,
ảnh hưởng việc tu luyện.
“Lâm Hùng, ngươi cố ý đến đây, có phải dạo gần đây Lâm gia xảy ra chuyện gì không?”
“Hay là hiện tượng kỳ lạ ở Vân Xuyên đã có manh mối?”
“Bẩm trưởng lão, đã có manh mối, nhưng lần này ta đến đây không phải vì chuyện này”.
“Ba trưởng lão còn nhớ Trần gia không?”

Trần gia?
Lâm Hùng nói xong thì bầu không khí bỗng trở nên im lặng, một lát sau ba ông lão xuất hiện trước mặt Lâm hùng,
chính là ba trưởng lão của Thanh Thủy Lâm gia.
“Ngươi muốn nói Trần gia nào?”, đại trưởng lão cau mày. hỏi. “Chính là Trần gia hơn năm trăm năm trước”.
“Gần đây có người hỏi thăm tin tức của Trần gia năm trăm năm trước, mà người này tên là Trần Trường An”.
“Khi hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở Vân Xuyên, hẳn cũng có mặt ở đó, hơn nữa lại ở ngay nơi xảy ra chuyện, có lẽ hẳn có liên quan đến hiện tượng kỳ lạ ấy”.
“Mà lạ một điều là người này tự nhận là quen biết lão tổ Lâm Tương Liễu của Lâm gia chúng ta”.
Quen biết Lâm Tương Liễu lão tổ?
“Nực cười!”
“Cho dù là Trần gia ngày trước cũng chưa từng qua lại với Lâm Tương Liễu lão tổ, bây giờ đột nhiên có một tên Trần
Trường An từ đâu nhảy ra lại dám nói là biết lão tổ?”
“Trần Trường An đâu? Mang hẳn về đây, ta có đôi lời muốn hỏi hắn”, đại trưởng lão đanh giọng nói.
“A... Hiện tại vẫn không tìm được tung tích của người này, không biết đại trưởng lão có chuyện gì muốn hỏi?”, Lâm Hùng cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi.
Đại trưởng lão lấy một hạt châu trong suốt ra, đúng là Thai Châu mà Trần Trường An đang tìm kiếm.

“Ba người bọn ta đã nghiên cứu năm trăm năm, nhưng vân không tìm ra được bí mật của hạt châu này”.
“Trần Trường An hỏi thăm tin tức của Trần gia, chưa biết chừng hăn chính là người Trần gia”.
“Có lẽ chỉ có người Trần gia mới biết được bí mật của hạt châu này”, đại trưởng lão nói với vẻ nghiêm túc.
“Đại trưởng lão, ta không hiểu, ba trưởng lão nghiên cứu nhiều năm cũng không ra được đáp án, liệu có khả năng... Hạt châu này chỉ là một món đồ vô dụng?”, Lâm Hùng không hiểu.
Món đồ vô dụng?
Nghe vậy, ba trưởng lão cười.
“Thứ được Trần gia truyền thừa biết bao nhiêu năm sao. có thể là một món đồ vô dụng được”.
“Bọn ta càng không hiểu rõ, chứng tỏ thứ này càng quý giá”.
“Nếu có thể biết được bí mật và cách sử dụng của hạt châu này, chưa biết chừng ba bọn ta có cơ hội đuổi kịp Lâm Tương Liễu lão tổ”.
Lâm Hùng chấn động vì những gì bọn họ nói, hạt châu này thật sự lợi hại đến vậy sao?

Rốt cuộc trong lòng mỗi tộc nhân Lâm gia, Lâm Tương Liễu là vị thần đứng ở vị trí rất cao, vĩnh viễn không thể với tới.
Đuổi kịp Lâm Tương Liễu, chẳng phải là đuổi kịp thần linh?
“Ba vị trưởng lão, ta đã biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này”.
“Các ngươi yên tâm, ta nhất định... Nhất định sẽ tìm được tung tích của Trần Trường An, đưa hắn đến gặp các ngươï
“Được, ngươi cố gảng làm việc, sau này sẽ không bạc đãi ngươi”.
“Vâng, cảm ơn trưởng lão”.
Lâm hùng mỉm cười rời đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy phiền muộn.
Lang Gia rộng lớn thế này, Trần Trường An... Rốt cuộc đi đâu rồi?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.