Vô Tận Vũ Trang

Chương 141: Trung Tâm Sửa Chữa





Thẩm Dịch lúc trước chữa trị, tiêu hao 100 điểm năng lượng, 8 điểm tinh thần, chỉ đổi được 90 điểm giá trị bọc thép cùng một ít độ tổn hại.
Theo tiến độ hiện giờ, còn phải thêm ít nhất 14 lần nữa, mới có thể chữa trị nó toàn diện.
100 điểm năng lượng, dù năng lực hồi phục nhanh gấp đôi cũng cần 2 tiếng khôi phục; 8 điểm tinh thần, dùng ý chí trước mắt của hắn, cần nửa giờ mới có thể khôi phục. Tính bình quân, mỗi giờ khôi phục, hắn có thể chữa trị như vậy 2 lần, có nghĩa 14 lần chữa trị sẽ cần suốt 7 giờ khôi phục.
Lúc trước Thẩm Dịch chữa trị, đương nhiên không cần nói Chu Nghi Vũ vấn đề này, nay Chu Nghi Vũ hỏi, Thẩm Dịch mới đưa ra đáp án.
Chu Nghi Vũ nghe được trợn mắt há mồm.
Nói cách khác, hắn giảm nợ 300 điểm Huyết Tinh lấy được Kẻ Thu Gặt, còn phải cho Thẩm Dịch sử dụng 7 giờ.
Điều này khiến hắn hận ngứa răng.
Bất quá lời tiếp theo của Thẩm Dịch càng thêm đả kích, hắn nhìn Chu Nghi Vũ với ánh mắt đồng tình: “Bết bát nhất còn không phải cái này, mà là một vấn đề khác.”
“Gì nữa?” Nghe được Thẩm Dịch nói bết bát nhất còn không phải cái này, trái tim Chu Nghi Vũ tựa như bị người ta hung hăng bấm một cái.
“Nó quá lớn, lớn đến nổi căn bản không thể cho vào không gian của chúng ta.” Thẩm Dịch tiếc nuối buông tay: “Hết lần này tới lần khác tốc độ của nó không tính là nhanh, không theo kịp tốc độ lái xe của ngươi… Nói cách khác, trước khi nó có thể hình thành lực chiến đấu, nó chính là một cái của nợ.”
“Quỷ tha ma bắt!” Chu Nghi Vũ giờ mới hiểu được nguyên do Thẩm Dịch hào phóng đến vậy, bản thân lại quên mất vấn đề Kẻ Thu Gặt hình thể quá lớn, hắn kêu to: “Ta từ bỏ Kẻ Thu Gặt này được hay không?”
Thẩm Dịch mỉm cười: “Đừng gấp a, nếu quả thật không mang đi được, ta có điên mới sửa nó.”
Tâm tình Chu Nghi Vũ bị Thẩm Dịch kéo lên kéo xuống, tức giận kêu lên: “Vậy ngươi nói có biện pháp gì!”
“Tách nó ra.” Thẩm Dịch trả lời rất nghiêm túc.
Chu Nghi Vũ cả kinh, cái cằm đều suýt rớt: “Tách nó? Ngươi nói tách nó?”
“Đúng!” Thẩm Dịch gật đầu khẳng định: “Không gian văn chương của chúng ta có mười mét khối. Nhét một bản hoàn chỉnh khẳng định không được, nhưng tách ra rồi nhét vào không gian từng người là OK.”
“Vấn đề là tách nó ra còn có thể dùng sao?”
“Dường như khúc cuối ngươi chính là suýt bị Kẻ Thu Gặt còn nửa người tống cho một pháo?”
Chu Nghi Vũ ngây ngốc nửa ngày, rốt cục nhả ra một câu: “Móa!”
Nguyên con robot bọc thép to lớn, cứ như vậy bị Thẩm Dịch phân tách đóng gói. Chu Nghi Vũ nghĩ như thế nào cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Thẩm Dịch rõ ràng là cố ý ném một cái gân gà cho hắn, lại còn bán với giá 300 điểm.
“Tên gian thương này…” Chu Nghi Vũ nghiến răng nghiến lợi mắng, hết lần này tới lần khác hắn không dám đắc tội Thẩm Dịch lúc này —— chẳng may Thẩm Dịch tức giận không sửa cho hắn thì toi.
Bất quá ngẫm lại Thẩm Dịch miễn phí sửa chữa đã là biểu hiện rất nhân đạo, Chu Nghi Vũ đột nhiên lại cảm giác mình không tức giận được, trong lúc nhất thời tâm tình mâu thuẫn, không biết phải làm sao cho đúng.
Thẩm Dịch quay sang nói với Kim Cương: “Tới giúp tôi tách thằng này ra, nhớ kỹ đừng mạnh tay kẻo hỏng, còn phải ráp lại đấy.”
“Lỡ ta làm hỏng thì sao?” Kim Cương buồn bực nói: “Cmn chứ, ta không biết chơi thứ này.”
“Tháo ốc vít xuống trước.”
“Ngươi kêu ta dùng Niệm Khống đi tháo ốc vít?” Kim Cương quái dị kêu. Đây cũng quá đại tài tiểu dụng đi a.
“Đừng lo lắng, lúc lắp ráp cũng là anh vặn ốc vít.”
“… Ta bắt đầu chán ghét không gì không thể.” Kim Cương phàn nàn nói.
Thẩm Dịch tiếp tục hô đám binh sĩ lính dù: “Tháo tất cả vũ khí trên người Kẻ Thu Gặt xuống, nhất là mấy viên đạn pháo, toàn bộ lấy ra! Trong 10 phút hoàn thành!”
Coi như đã được đến một Kẻ Thu Gặt, Thẩm Dịch y nguyên sẽ không bỏ qua số vũ khí này.
Ngoại trừ Kẻ Thu Gặt, Thẩm Dịch còn chiếm được một khối tinh thể năng lượng Terminator T700, Chu Nghi Vũ thì được ba khối, Kim Cương được hai khối —— Thẩm Dịch chủ yếu là đối phó Kẻ Thu Gặt với Sát Thủ Săn Mồi, bởi vậy thu hoạch bình thường ngược lại không nhiều như Chu Nghi Vũ.
Tiếc nhất vẫn là mấy chiếc máy bay tiêm kích.
Ngoại trừ lúc trước Thẩm Dịch lấy được một khối tinh thể Sát Thủ Săn Mồi, số còn lại phần lớn bị bắn rơi trên trời, chia năm xẻ bảy rơi tán loạn trong cả một khu lớn, muốn tìm rất khó.
Ngoại trừ những thứ này, Thẩm Dịch còn nhao nhao nhét mấy tên Terminator và mô-tô Terminator vẫn còn nguyên vẹn vào trong không gian của mình.
Mười phút sau, Kyle Reese trở về, mang theo năm chiếc xe việt dã. Những chiếc xe này đều có chút cà chớn, chỉ có thể miễn cưỡng lết được, bất quá có Thẩm Dịch ở đây, bệnh gì cũng OK hết. Hơn nữa xe việt dã có hàm lượng khoa học kỹ thuật thấp, chữa trị cũng không tiêu hao năng lượng bao nhiêu.
Sau khi chữa trị toàn bộ xe, Thẩm Dịch nhảy lên một chiếc trong đó, tay phải vung lên: “Lái xe!”
Năm chiếc xe việt dã chạy nhanh ra hướng ngoại thành.
“Thẩm Dịch, giờ chúng ta đi đâu?” Chu Nghi Vũ vừa lái xe vừa lớn tiếng hỏi.
Để thuận tiện đối thoại, ba người Chu Nghi Vũ, Thẩm Dịch và Kim Cương một xe, còn Kyle Reese và Marcus cùng xe với những binh sĩ.
Bất quá cân nhắc đến biểu hiện của bọn Thẩm Dịch lúc trước, cho dù không nghe được bọn hắn nói chuyện, mấy người Marcus cũng đã biết đám người trước mắt này tuyệt không phải người thường. Chỉ là cả hai đều rõ ràng, chính bởi vì vậy, hiện tại nên giả ngu mới là tất yếu.
Thẩm Dịch tiện tay mở PDA, phía trên là bản đồ bọn hắn chuẩn bị trước khi tiến vào thế giới Terminator, một bên tra tìm bản đồ, một bên trả lời: “Hiện tại có hai chuyện muốn làm. Một, tìm những đồng bọn khác của chúng ta. Kim Cương, anh liên hệ với họ được chưa?”
Kim Cương lớn tiếng trả lời: “Rồi, Hồng Lãng và Ôn Nhu vừa mới thoát khỏi Terminator truy kích, lúc này đang vòng lại đuổi theo chúng ta. Mập mạp đã tới, thằng này là chuyên gia chạy trối chết, tốc độ của hắn còn nhanh hơn bọn Hồng Lãng.”
Thẩm Dịch cũng không ngẩng đầu, ngón tay gõ gõ vào PDA: “Bảo bọn họ đi đến khu vực tập kết mới.”
“Khu vực tập kết mới?” Chu Nghi Vũ kinh nghi hỏi: “Là chỗ nào?”
“Đó chính là chuyện thứ hai, cũng chính là nơi chúng ta hiện tại muốn đi.”
Thẩm Dịch ấn đầu ngón tay lên PDA, trên mặt máy tính hiện ra hình dáng một nhà xưởng.
“Trung tâm sửa chữa?” Chu Nghi Vũ quái dị nói: “Đó là một trung tâm sửa chữa vùng ngoại thành, ngươi đi đến đó làm gì?”
“Ta đạt được một ít tư liệu từ trên hàng không mẫu hạm, trong đó chỉ ra chỗ này là một trung tâm sửa chữa bị Terminator chiếm lĩnh, chuyên dùng chữa trị Terminator hư hao, bất quá chỉ giới hạn cho dòng T. Ngươi không phải muốn Kẻ Thu Gặt của ngươi mau chóng khôi phục sức chiến đấu sao? Đến nơi rồi ta sẽ ra tay sửa nó.”
“Ý ngươi là dùng phương thức nguyên thủy?” Chu Nghi Vũ giật mình nhìn Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch gật gật đầu: “Trước khi ta tiến vào Huyết Tinh đô thị, là kỹ sư máy móc tinh vi đấy, có chút nghiên cứu về công trình máy móc, đây là bản lãnh của riêng ta. Ngươi cũng biết không phải thứ gì cũng đều dựa vào năng lực đặc thù a. Năng lực có thể chữa trị, búa và tua vít cũng có thể làm được. Mặc dù trung tâm này không thể chữa trị Kẻ Thu Gặt, nhưng dù sao vẫn nên có chút linh kiện gì đó, ta có thể thử tận lực chữa trị thủ công.”
Chu Nghi Vũ bỉu môi nói: “Ta cảm thấy ngươi cứ dùng năng lực cho rồi, Kẻ Thu Gặt cũng không phải dễ sửa như vậy. Đừng nói ngươi không hiểu nguyên lý chế tác của nó, cho dù ngươi hiểu cũng không thể sửa nó ngon lành trong mấy giờ ngắn ngủi.”
“Chính bởi vì không hiểu, cho nên mới cần nghiên cứu, ta thích làm công trình máy móc.” Trên mặt Thẩm Dịch hiện lên nụ cười xán lạn.
Một khắc này trong lòng Chu Nghi Vũ đột nhiên có dự cảm xấu —— Kẻ Thu Gặt trên danh nghĩa của mình, nhiều khả năng sẽ báo hỏng trên tay Thẩm Dịch.
“Thực cmn gặp quỷ, vì sao trong đầu người này luôn có đủ loại ý nghĩ ly kỳ cổ quái vậy a?” Chu Nghi Vũ khắc chế không được lầm bầm.
Kim Cương ý vị thâm trường trả lời: “Lâu dần sẽ quen.”
Lúc này, Thẩm Dịch lại nhẹ giọng lầu bầu một câu: “Kỳ quái, tại sao đột nhiên cảm thấy dường như đã quên chuyện gì đó rất quan trọng.”
***
Xe việt dã một đường cuồng tiến.
Trung tâm sửa chữa Bờ Tây thuộc rìa Tây thành phố Los Angeles. Từ sau ngày Phán Xét, Skynet thu gom nhà xưởng các nơi dưới sự khống chế của mình, trong đó trung tâm sửa chữa Bờ Tây đảm nhiệm sửa chữa Terminator tại LA.
Không thể không thừa nhận, tư duy Thẩm Dịch hết sức linh động, khi năng lượng tự thân hắn không đủ, hắn cũng không lựa chọn tốn thời gian chờ đợi năng lượng khôi phục như tuyệt đại đa số người, mà lại đi thẳng đến trung tâm sửa chữa. Cũng giống như mọi người quen châm thuốc bằng bật lửa, đến khi bật lửa không có, thường thường sẽ không nghĩ tới diêm cũng có thể làm được.
Thử nghĩ nếu trong chiến đấu xảy ra vấn đề tương tự, hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào.
Trung tâm sửa chữa Bờ Tây ước chừng có trên dưới 40 Terminator T6 trông coi, dựa vào chút ít pháo đài. Bất quá trong mắt bọn Thẩm Dịch, loại trình độ phòng ngự này ngang với không tồn tại.
Xe việt dã gào thét xông vào trung tâm sửa chữa, sau khi phá tung cửa lớn, Kim Cương là người thứ nhất nhảy ra, hai tay vừa nhấc, hai con T6 đã ầm ầm bay lên, bị một nguồn lực lượng vô hình đè ép biến dạng.
Sau đó là Chu Nghi Vũ lái xe việt dã bay qua đỉnh đầu, Hỏa Thần Pháo nhả ra vô số viên đạn, xé những Kẻ Hủy Diệt thành vụn sắt.
Sau hai mươi phút, chiến đấu chấm dứt, trung tâm sửa chữa toàn diện rơi vào tay của đám mạo hiểm giả.
Thẩm Dịch từ trên xe nhảy xuống, bước nhanh vào trong trung tâm, đồng thời lớn tiếng ra lệnh: “Charles, anh tới cao điểm phía tây phụ trách quan sát. White, anh và Newman bảo vệ cửa chính, Blake, anh đi tìm trung tâm khống chế xưởng này, dẫn theo đồng bọn của ta, ta cần cậu ấy khống chế chỗ đó trước nhất, nhiệm vụ của anh chính là bảo vệ cậu ấy thật tốt, cho dù anh chết, cậu ấy cũng không thể chết!”
Thẩm Dịch nói xong đẩy Tập Tiểu Phàm đến bên người một gã binh sĩ, người binh sĩ này lập tức dẫn Tập Tiểu Phàm chạy vào trong xưởng.
“Marcus, tôi cũng cần ngài giúp tôi trông nom Kely một chút, không vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề.” Marcus nhẹ gật đầu.
Thẩm Dịch quay đầu kêu Chu Nghi Vũ: “Mau lấy Kẻ Thu Gặt ra, sau đó cùng với Kim Cương ráp nó lại, lát nữa ta sẽ tới giúp ngươi sửa thứ đồ nát này, trong đây hẳn là có một ít linh kiện gì đó, có thể giảm cho ta rất nhiều năng lượng. Những binh lính khác, đi thăm dò các nơi còn lại trong nhà xưởng, thanh trừ người máy lọt lưới, ta muốn khống chế tuyệt đối cái trung tâm sửa chữa này trong vòng mười phút, nhanh!”
Hắn hô lớn một tiếng, tất cả binh sĩ nhao nhao hành động.
Chu Nghi Vũ một bên nhảy ra xe việt dã, một bên phàn nàn: “Ta còn chưa gia nhập đoàn đội của các ngươi, cũng đã thành lính dưới tay đội trưởng các ngươi rồi, phải làm việc theo mệnh lệnh của hắn, bết bát nhất chính là ta không cách nào cự tuyệt.”
Kim Cương nhún nhún vai: “Lâu dần sẽ quen.”
“Đây là lần thứ hai ngươi nói câu này.”
“Lâu dần sẽ quen."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.