Vô Tận Trùng Sinh

Chương 26: Một bát mì chính là vạn năm





***
Bệnh viện trung tâm Vẫn Triết lúc này đang hết sức nhốn nháo, các bác sĩ ý tá vô cùng hỗn loạn. Bởi vì sao? Hàn gia gia chủ Hàn Thiên Hùng bị đột quỵ. Hàn gia tại Vẫn Triết có thể nói là một quái vật khổng lồ, với một chuỗi các công ty, bàn tay vươn ra nhiều loại ngành nghề, mặc dù không thể so được với tứ đại gia tộc ở Đế đô, nhưng ít nhất, tại Vẫn Triết thành phố này, cũng là gia tộc cự đầu.
“Các ngươi nếu không cứu tỉnh được cha ta, liền đợi lệnh đóng cửa bệnh viện đi.” Một vị nam tử trung niên, khuôn mặt giận dữ, gầm lên. Hắn là con trai trưởng Hàn Thiên Hùng tên Hàn Khôn, đồng thời là phụ thân của thiếu nữ tên Uyển Như kia, nàng tên đầy đủ Hàn Uyển Như.
Sau khi nghe tin báo, lập tức bỏ ngang công việc chạy đến bệnh viện. Hàn gia cột chống trời hiện tại chính là Hàn Thiên Hùng, với tầm ảnh hưởng vô cùng lớn, nếu như hắn có mệnh hệ gì, Hàn gia sẽ rất dễ bị các gia tộc khác tại Vẫn Triết công kích.
Bên cạnh Hàn Khôn còn có hai vị trung niên nam tử nữa, chính là lão nhị cùng lão tam Hàn gia lần lượt gọi là Hàn Uyên, Hàn Huyền.
“Hàn lão tỉnh lại rồi.” Một vị y tá từ trong phòng bệnh chạy ra, hô lên, khuôn mặt tái nhợt lúc này trở nên tươi tỉnh. Thế lực Hàn gia vô cùng đáng sợ, nếu như hôm nay Hàn Thiên Hùng có mệnh hệ gì, không đơn giản chỉ là bệnh viện đóng cửa, mà những bác sĩ y tá hôm nay chạy chữa cho Hàn Thiên Hùng sẽ gặp liên lụy. Chỉ là may mắn thay Hàn Thiên Hùng đã tỉnh lại.
Vị bác sĩ lúc nãy đứng chịu cơn thịnh nộ của Hàn Khôn bây giờ mới dám nuốt nước bọt, thở phào, thân thể không tự chủ được run lên. Trên trán mồ hôi lúc này mới ngừng đổ.
Trong phòng bệnh, Hàn Thiên Hùng mặc dù đã tỉnh nhưng khí sắc không mấy tốt đẹp, khuôn mặt vẫn tái nhợt.
“Cha…ngươi sao rồi?” Hàn Khôn chạy tới, quỳ xuống bên giường, khuôn mặt lo lắng nói. Trong ba huynh đệ, Hàn Thiên Hùng thương yêu cùng cưng chiều hắn nhất, đồng thời, trong ba huynh đệ, hắn cũng là người thương yêu Hàn Thiên Hùng nhất.
“Không sao, ta còn chưa chết được.” Hàn Thiên Hùng cười nhợt nhạt nói, đoạn nghiêng mắt nhìn cả ba người Hàn Khôn.
“Gia gia, người bị sao?”
“Cha, ngươi không sao chứ?”
Bên ngoài, một đám người thanh niên nam nữ cùng ba nữ nhân trung tuổi ồ ạt chạy vào. Đều là con cháu con dâu Hàn gia, nghe tin Hàn Thiên Hùng đột quỵ vào viện, liền hỏa tốc tới đây, chỉ là Hàn Thiên Hùng đã tỉnh.
“Ồn ào cái gì? Ta còn chưa chết.” Hàn Thiên Hùng khẽ quát, tuy nhiên do mới tỉnh dậy, khí lực có chút yếu cho nên tiếng quát cũng chỉ thều thào.
Hắn chậm chạp ngồi dậy, lần lượt nhìn con cháu, sau đó nói: “Tất cả ra ngoài, ta nói chuyện riêng với Uyển Như một chút. Uyển Như lại đây.”
Không ai để ý, trước khi đi ra ngoài có hai người trong số đám con cháu Hàn Thiên Hùng nhìn nhau khuôn mặt có chút âm trầm.
Trong phòng chỉ còn lại Hàn Thiên Hùng cùng Hàn Uyển Như, Hàn Uyển Như lúc này khuôn mặt vô cùng lo lắng, hai mắt đỏ hoe, mu mắt sưng lên, hiển nhiên đã khóc rất nhiều.
“Gia gia, ngươi dọa chết Uyển Như rồi, về sau ta làm sao dám cùng ngươi chạy bộ.”
Hàn Thiên Hùng mỉm cười, yêu thương nhìn cô cháu gái. Đưa tay vuốt tóc nàng, khẽ nói: “Gia Gia hỏi ngươi, chiếc vòng ngươi tặng gia gia dịp sinh nhật là ngươi mua ở đâu?”
“A…là Giang Bân thúc đưa cho ta, nói rằng muốn tặng cho gia gia.” Hàn Uyển Như nói.
Khuôn mặt Hàn Thiên Hùng trầm xuống, vị Giang Bân thúc mà Hàn Uyển Như nhắc tới kia là người Giang gia, cũng là thông gia với Hàn gia. Con trai hắn cưới con gái của Hàn Huyền.
“Ngươi sao vậy gia gia, ngươi còn đau sao?” Hàn Uyển Như khuôn mặt vẫn chưa vơi bớt lo lắng, tay muốn đưa ra giúp Hàn Thiên Hùng xoa xoa ngực, lại không dám.
Hàn Thiên Hùng ra hiệu mình không sao, hắn lại lâm vào trầm mặc, việc này liên quan quá nhiều vấn đề.
“Uyển Như, ngươi còn nhớ vị thanh niên sáng nay chứ?”
“Sao gia gia lại hỏi hắn? Hừ… một tên nhà quê thích ra vẻ.” Hàn Uyển Như khẽ đáp, khuôn mặt không tự chủ lại có chút khinh thường.
“Hiện tại ngươi giúp ta tìm hắn, bằng mọi cách phải tìm ra hắn. Nhớ kĩ, không được tính tình trẻ con, chỉ có hắn hiện tại mới giúp được ta.” Hàn Thiên Hùng nói.
Hắn điểm duy nhất cảm thấy cô cháu gái này không hoàn hảo liền là tiểu thư tính tình, đối với mọi người xung quanh đều kiêu ngạo. Đối với phần đông những thanh niên tiếp cận nàng, nàng đều sẽ tỏ ra khó chịu.
Hàn Uyển Như nghe vậy, liền giật mình giãy nảy lên: “Gia gia, ngươi thừa biết là ta rất ghét những kẻ như hắn mà.”
Hàn Thiên Hùng nghiêm mặt lại, bình thường đối với cô cháu gái này, hắn đều không dám nói nặng nửa lời, tuy nhiên, hiện tại chuyện có chút hệ trọng, hắn không thể không nghiêm túc uốn nắn cô cháu gái này.
“Gia gia biết tính ngươi, nhưng hắn không phải người bình thường…nếu như ta nói, trước khi ta bị ngất xỉu, hắn đã dự báo trước, ngươi có tin không?” Hàn Thiên Hùng khuôn mặt ngưng trọng nói.
Hắn muốn gặp lại Khương Thần lần nữa, vừa để giải mối nghi hoặc trong lòng, vừa để nhờ hắn kiểm tra tình trạng thân thể bản thân. Nếu như Khương Thần lúc trước nói hoàn toàn đúng, vậy thì tình trạng hiện giờ của hắn vô cùng không ổn. Vấn đề này y học lại không thể tra ra được.
“Gia gia, ngươi không đùa ta đấy chứ? Làm sao có chuyện. Hắn làm sao có thể.”
“Im miệng.” Hàn Thiên Hùng đột nhiên nghĩ tới, giao nhiệm vụ đi tìm Khương Thần cho cô cháu gái này có phải hay không là một sai lầm, với tính tình nàng như thế này, rất có thể sẽ biến khéo thành vụng.
“Gia gia chiều hư ngươi rồi.” Hàn Thiên Hùng thở dài nói.
Nói đoạn, khuôn mặt đối với Hàn Uyển Như luôn luôn hiền từ lúc này trở nên nghiêm túc. Suy nghĩ lại lời nói của Khương Thần lúc trước, hắn thấy không phải không đúng, tại Vẫn Triết này, Hàn gia là đứng đầu, nhưng có thể đặt tại Đế đô, thậm chí những thành phố lớn khác, Hàn gia cũng chưa tính là gì. Nếu như Hàn Uyển Như gặp người đều là loại thái độ kia, rất dễ chuốc phải phiền phức, thậm chí gây nên tổn hại cho gia tộc.
“Gia gia…” Hàn Uyển Như nhìn thấy Hàn Thiên Hùng khuôn mặt rầu rĩ, thêm nữa còn thở dài, nước mắt không tự chủ được rưng rưng.
“Hiện tại nghe cho kĩ những lời gia gia nói, ta tin tưởng ngươi nhất, liền giao nhiệm vụ này cho ngươi.” Trông thấy cháu gái sắp khóc, Hàn Thiên Hùng tâm mềm nhũn, có chút hạ giọng nói.
Hàn Uyển Như gạt đi nước mắt, khuôn mặt nghiêm túc lắng nghe.
“Bằng mọi giá ngươi phải tìm được thanh niên đó, nhớ kĩ, thái độ đối với hắn phải thật tốt.” Hàn Thiên Hùng khẽ nói.

Khương Thần lúc này đang len lỏi qua các ngõ nhỏ sau những dãy nhà cao tầng trên đường. Hắn nhớ tới, lúc trước ở đây có quen một vị lão bản mở hàng ăn. Hắn thường xuyên tại đây ăn đến nghiện món mì bò của vị lão bản kia. Đến mức có lần vị lão bản đó còn trêu hắn có ngày ăn sập tiệm của lão.
“Thật hoài niệm a lão bàn tử.” Khương Thần lẩm nhẩm, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh một vị trung niên bụng phệ đeo tạp dề, một tay cầm đũa một tay cầm muôi luôn miệng đon đả mời khách. Trải qua vạn năm, đối với những người hắn thân thiết, hắn vẫn luôn nhớ kĩ trong đầu. Lão bàn tử kia là một.
Sau khi đi lòng vòng vài ngõ nhỏ, Khương Thần đi tới một hẻm phố. Hẻm phố này chỉ cho xe máy xe đạp cùng người đi bộ đi qua. Cuối hẻm phố, là một quán ăn nhỏ có phần cũ kĩ. Quán ăn này làm hoàn toàn bằng gỗ, vì lẽ đó, nhìn qua có phần cổ xưa.
Khương Thần khẽ mỉm cười, khuôn mặt lạnh nhạt lúc này giãn ra, hắn bước vào trong tiệm, khẽ hít thật sâu. Khung cảnh này, mùi hương này, âm thanh này. Tất cả khiến cho hắn cảm thấy vừa lạ vừa quen, có cảm giác hoài niệm. Dù sao, nếu tính từ lần trùng sinh đó đến nay, cũng đã hơn vạn năm mới trở lại nơi này.
“Lão bản…lên một bát mì bò.”
“Ai dô, tiểu huynh đệ mới đi đóng phim về à?” Hàng ăn này căn phòng tầng một được chia làm hai, một nửa khách ngồi một nửa là nhà bếp. Lúc này, từ trong nửa gian bếp, một vị trung niên béo ú chạy ra, miệng cười toe toét, thanh âm có chút đon đả, cộng với tạo hình của hắn khiến cho người đối diện cảm thấy buồn cười.
Khương Thần ngẩng đầu nhìn vị lão bản này, khóe miệng nhếch lên, gặp lại người quen cũ, không vui sao được.
“Một bát mì bò.” Khương Thần lặp lại.
“Có ngay mì bò, tiểu huynh đệ ngươi đợi chút.” Trung niên bàn tử này tên Dương Trạch, chỉ là mọi người quanh đây quen gọi là Dương bàn tử. Hắn nở một nụ cười tuej hắn cảm thấy là thân thiện, sau đó liền đi vào gian bếp nấu nướng.
Mặc dù quán ăn cũ kĩ, nhưng vì tạo hình có chút độc đáo, mang phong cách cổ xưa, nên không thiếu những người tò mò tới ăn. Tay nghề của Dương Trạch cũng rất tốt, nhiều người đến ban đầu chỉ để thỏa trí tò mò, nhưng sau đó đều bị các món ăn của hắn hấp dẫn quay lại. Do vậy, sinh ý của hàng ăn này cũng không tệ.
Khương Thần thực sự hưởng thụ cảm giác hoài niệm này, chỉ một bát mì bò, rất nhiều chuyện xưa cũ tại hàng ăn này lại hiện về. Hắn nhớ một thế trùng sinh đó, một lần có một tên thiếu gia nhà giàu tới đây ăn, tuy nhiên ăn xong lại không trả tiền, muốn quỵt nợ. Lần đó, Dương Trạch lão bàn tử này suýt nữa đánh nhau với tên kia. Sau đó tên thiếu gia nhà giàu kia dẫn người tới định phá quán của Dương Trạch, lúc đó Khương Thần đã đem đám thiếu gia kia đánh cho tơi tả.
“Mùi vị vẫn vậy a.” Khương Thần vừa ăn mì vừa khẽ mỉm cười, đối với người khác, ăn bát mì này có lẽ chỉ mới vừa hôm qua, nhưng đối với hắn…
một bát mì này chính là vạn năm. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.