*** Đang suy nghĩ mông lung, phía sau Khương Thần hai bóng người chạy tới, một vị lão giả cùng một vị thiếu nữ. Lão giả này râu tóc bạc phơ, làn da xuất hiện nhiều nếp nhăn nhưng ngược lại thắng ở hồng hào, khỏe mạnh. Dáng người lão giả này có chút cao, chỉ là hơi gầy, so với Khương Thần có lẽ hắn chỉ nhỉnh hơn một chút. Bên cạnh lão giả là một thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi, mặc một bộ quần áo thể thao. Mái tóc dài buộc đuôi ngựa, cộng thêm khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn, có lẽ vì chạy bộ nên xuất hiện mồ hôi, cộng lại khiến cho vị thiếu nữ này càng thêm tươi trẻ tràn đầy sức sống. Hai người sau khi chạy lại gần Khương Thần, liền ngồi xuống nghỉ ngơi trên một chiếc ghế đá. “Gia gia, ngươi lần này lại thua ta nữa.” Thiếu nữ mỉm cười nói, tay cầm khăn giúp lão giả lau mồ hôi trên trán. Lão giả mỉm cười, nhìn thiếu nữ một cách hiền từ cùng cưng chiều: “Uyển Như nhà ta hiện tại đã lớn a, cũng không còn là một tiểu hài tử đòi bế như năm nào nữa.” Nói đoạn đưa tay xoa đầu thiếu nữ. Thiếu nữ kia cúi thấp đầu, mỉm cười ngọt ngào. “Cũng không biết khi nào liền dẫn bạn trai về a.” Lão giả nói tiếp, nói xong liền bật cười có vẻ rất sảng khoái. Thiếu nữ nghe vậy, khuôn mặt phiếm hồng, giọng nói mang theo chút hờn dỗi: “Gia gia…” Lão giả nhìn thấy bộ dáng cháu gái hiện tại càng thêm cười lớn, đưa tay vuốt râu, khuôn mặt hiện lên vẻ khoái trí. Phát hiện ra Khương Thần gần đó, vị lão giả nghiêng mắt nhìn. Cùng lúc đó Khương Thần cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, hắn quay sang, mắt đối mắt với vị lão giả kia. Chỉ là ánh mắt hắn nhìn có vẻ hờ hững lạnh nhạt, khiến cho lão giả kia không khỏi sửng sốt. Người trẻ tuổi này ánh mắt thật lạnh giá. Khương Thần nhìn lão giả một lúc, cũng không nói gì, lại lặng lẽ nhìn về mặt hồ. Lúc trước hắn từng sống ở Vân Triết thành phố, ven hồ này cũng là nơi mỗi sáng sớm hắn ngồi tu luyện. Nơi này lúc trước mật độ Hỗn Nguyên Chi Khí trong không khí cao hơn những nơi hắn từng đi qua, hiện tại vẫn không có gì thay đổi. “Tiểu bằng hữu, nhìn ngươi có chút lạ mắt, ngươi mới tới nơi này phải không?” Vị lão giả kia lúc này lên tiếng, hắn nhìn Khương Thần có chút lạ mắt, đồng thời với tạo hình của thanh niên áo đen này cảm thấy tò mò. Hiện tại sớm đã không còn kiểu ăn mặc cổ điển như thanh niên áo đen này nữa, cộng thêm mái tóc để dài, khiến cho hình ảnh Khương Thần trong mắt mọi người có phần kì dị thần bí. “Cũng có thể nói như vậy.” Khương Thần đáp. Dường như không mấy để tâm đến lão giả cùng thiếu nữ, hắn ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó, mở ra điện thoại xem tin nhắn Lâm Thải Hân gửi đến. “Tiểu tử thú vị.” Lão giả mỉm cười khẽ lẩm bẩm, trong khi vị thiếu nữ bên cạnh khẽ bĩu môi, khuôn mặt hiện lên chút khinh thường. Theo nàng thấy hầu hết đám thanh niên nam tử hiện nay thường thường sẽ giả một chút cao lãnh để khiến cho người khác để ý, đối với loại người này, từ trước tới giờ, nàng đặc biệt ghét bỏ. Nàng thấy Khương Thần hiện tại cũng cùng một loại với đám người kia, vì vậy không hề cho hắn sắc mặt tốt. “Vậy tiểu bằng hữu ngươi tới từ đâu?” Lão giản quay sang hỏi. Khương Thần ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn lão giả cùng thiếu nữ, hắn cảm thấy hai người này có chút phiền phức. Chỉ là người dưng qua đường, có cần thiết phải hỏi thăm đến mức đó không. Tuy nhiên, khi hắn nhìn tới miếng ngọc bội nhỏ đeo trên cổ lão giả, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ ngoài ý muốn. Hắn nhìn thấy từ miếng ngọc bội kia thoát ra một tia hắc khí, cảm giác hơi chút tà ác. Tuy nhiên, cũng chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn biết trên Lam Hải tinh này vẫn còn tồn tại một chút người gọi là vu sư, loại người này thường thường chỉ sống ở những nơi hẻo lánh rừng rú âm u, nơi mà tụ tập nhiều chướng khí. Loại vu sư này hắn cũng không lạ lùng gì, tại Đại Thiên Nguyên Giới còn có Vu tộc, loại tộc này so với cái gọi là vu sư trên Lam Hải tinh này mạnh mẽ cùng khủng bố không biết bao nhiêu lần. Vu sư thường thường sẽ không bao giờ xuất hiện tại nơi đông người, chẳng qua nếu như có người dùng tiền tài đến thuê thủ đoạn của bọn chúng, bọn chúng cũng rất vui lòng hạ một chút chú thuật vào một số đồ vật nhằm nguyền rủa chủ nhân đeo đồ vật đó. Tình trạng này thường thường sẽ xảy ra đối với những đại gia tộc hay lão bản công ty lớn, muốn nguyền rủa đối thủ trên thương trường của mình. Hiển nhiên vị lão giả kia cũng bị người quen hãm hại chẳng qua là không biết tình trạng bản thân mà thôi. Khương Thần cũng có thể nhìn ra, tuy lão giả kia khí sắc có vẻ rất tốt, nhưng trong cơ thể, nội tạng đang dần bị loại hắc khí trên chiếc vòng kia bào mòn. Quay lại câu hỏi của lão giả khi nãy, Khương Thần chỉ hờ hững đáp: “Thánh Giới.” Lão giả nghe tới Thánh Giới, khuôn mặt hiện lên chút sửng sốt, địa danh này hắn chưa nghe bao giờ, mặc dù bản thân đối với Thiên Độ quốc cùng một số nước xung quanh đã đi rất nhiều, thông thạo nhiều quốc gia. Nhưng Thánh Giới cái tên này hắn mới nghe lần đầu. “Chẳng hay tiểu bằng hữu ngươi có thể chỉ cho lão già ta một chút, Thánh Giới ở đâu chăng? Ta đã đi gần một đời người vẫn chưa từng nghe tới địa danh nào như vậy.” Lão giả có chút khách khí nói, khuôn mặt càng hiện lên vẻ tò mò. Khương Thần nhếch mép thầm nghĩ, ngươi có đi ngàn đời cũng tới không được Thánh Giới. Chỉ là loại câu nói này, hắn cũng không nói ra miệng. Hắn cũng không muốn tự dưng không làm gì lại đắc tội người khác, dù cho chỉ là phàm nhân sâu kiến. Nhìn ra trên mặt Khương Thần xuất hiện vẻ không kiên nhẫn, lão giả nhận ra mình có chút thất thố, liền mỉm cười nói: “Xin lỗi tiểu bằng hữu, là ta vô ý, chỉ là tính ta vốn tò mò, cho nên mới nhiều chuyện.” Đoạn hướng Khương Thần vẻ mặt hơi chút áy náy. “Gia gia, sao ngươi phải xin lỗi hắn, một chút người giả như cao lãnh, tưởng rằng mình thần bí, thực ra chỉ là thằng hề.” Thiếu nữ tên Uyển Như bĩu môi nói. Nàng không muốn gia gia mình vì một kẻ không đâu mà phải phí miệng lưỡi, dù sao thân phận hai người cũng có chút đặc biệt. “Uyển Như, không được vô lễ.” Lão giả khẽ nói. “Tiểu bằng hữu, Vẫn Triết thành phố dạo này ngưu xà hỗn tạp, người trẻ tuổi ra đường nên cẩn thận, nên hạ thấp đầu một chút sẽ có nhiều chỗ tốt.” Lão giả hướng Khương Thần mỉm cười nói. Khương Thần nghiêng đầu, hắn hiểu ý của lão giả kia. Lão giả chính là muốn nhắc nhở hắn tại Vẫn Triết thành phố này, thái độ nên khiêm nhường một chút, cũng không phải ai cũng dễ tính như lão, có thể bỏ qua cho Khương Thần. Nếu như đối với một kẻ khác, trước thái độ có phần kiêu ngạo không coi ai ra của Khương Thần, chắc hẳn hắn sẽ gặp phiền phức. Nói xong, liền cùng với thiếu nữ kia rời đi. Chỉ là hai người vừa mới đi ngang qua chỗ ngồi của Khương Thần, hắn liền nói: “Cũng hảo tâm nhắc nhở ngươi, không nên tin tưởng người bên cạnh quá mức, có ngày tự hại chính mình.” Nếu như lão giả kia đối với thái độ kiêu ngạo của Khương Thần lúc nãy mà sinh ra tức giận, hoặc có một chút thái độ tiêu cực, Khương Thần mới lười đi nhắc nhở hắn. Mặc dù lời nhắc nhở vừa rồi của lão giả có chút khó nghe, tuy nhiên dù sao, người ta cũng là muốn tốt cho mình, hắn cũng không muốn mắc nợ ai. Do vậy dứt khoát cảnh báo lão giả một chút, hi vọng hắn có thể từ nhắc nhở của mình hiểu ra. Lão giả kia hiển nhiên cũng không phải người ngu, trải qua bao năm sóng gió, làm sao lại không hiểu Khương Thần nói gì, khuôn mặt hắn xuất hiện một chút do dự. Lát sau hắn ra hiệu cho thiếu nữ tên Uyển Như đứng đợi, đoạn ngồi lại gần Khương Thần, không hiểu nói: “Tiểu bằng hữu ngươi có thể nói rõ hơn được không?” “Có phải gần đây ngươi trong người luôn bồn chồn lo lắng, tâm thần bất an? Thỉnh thoảng lại cảm thấy có chút khó chịu trong người?” Khương Thần lạnh nhạt nói. Lão giả sau một phen thoáng suy ngẫm, khuôn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, Khương Thần nói hoàn toàn chuẩn xác. Khoảng thời gian một tháng trở lại đây, hắn tâm thần nhiều lúc bất an, ruột gan nóng bừng, thỉnh thoảng lại cảm giác có chút mỏi mệt uể oải. Nghĩ đến đây, khuôn mặt lão giả khẽ biến, chiếu theo nhắc nhở của Khương Thần lúc nãy, chẳng nhẽ hắn bị người nhắm tới, mà lại là người nhà? “Tiểu hữu…trong đây là một chút lòng thành, hi vọng tiểu hữu kiến giải nghi hoặc trong lòng lão.” Lão giả đưa ra một tấm thẻ ngân hàng, thái độ đối với Khương Thần thay đổi nhanh chóng. Lúc trước hắn gọi Khương Thần là tiểu bằng hữu, chẳng qua có chút khách khí, hiện tại đổi sang tiểu hữu, thái độ đối với Khương Thần đặc biệt tôn trọng. Khương Thần nhìn lấy tấm thẻ ngân hàng, khẽ nhếch mép, loại hành động này đối với hắn có chút sỉ nhục, tuy nhiên, ai bảo xã hội hiện tại, muốn cầu người liền phải trích ra một chút máu. Hắn cũng không trách vị lão giả này. “Nếu ngươi tin tưởng liền vứt chiếc vòng đó đi…thứ đó không sạch sẽ. Phiền phức cũng sẽ được giải quyết, còn nếu qua hôm nay, chỉ sợ…” Khương Thần tay chỉ chiếc vòng cổ treo miếng ngọc bội nhỏ trên cổ lão giả. Lão giả khuôn mặt tối sầm lại, có chút tức giận. Chiếc vòng này chính là cháu gái cưng của lão đưa cho, chính là vị thiếu nữ tên Uyển Như kia, lúc này Khương Thần nói vậy, không tránh khỏi lão giả sẽ nghĩ, hắn ám chỉ Uyển Như muốn hãm hại lão sao. “Tiểu hữu, làm sao có chuyện. Ngươi nói chiếc vòng này sao?” Lão giả cầm lấy miếng ngọc bội trên cổ: “Đây là cháu gái đưa cho ta, ý ngươi là cháu gái ta muốn hãm hại ta?” “ Tin hay không tùy ngươi. Còn nữa, nói cho nàng quản tốt thái độ cùng hành động, có những tồn tại các ngươi không thể đắc tội được.” Lão giả bật cười, loại câu nói khinh cuồng này coi như chưa từng nghe thấy, đứng dậy bước đi, không nhìn lấy Khương Thần một lần, coi như Khương Thần chỉ là một tên thanh niên nông nổi. Trước khi hai người rời đi, vị thiếu nữ tên Uyển Như kia còn quay lại ánh mắt khinh thường, khuôn mặt hiện lên vẻ chán ghét nhìn lấy Khương Thần. “Vô tri phàm nhân...” Khương Thần khẽ nói, lát sau đứng dậy bước tiếp đi. Lão giả cùng thiếu nữ kia tiếp tục chạy bộ nốt vòng hồ, chỉ là mới chạy được vài bước, lão giả đột nhiên khuôn mặt biến sắc ôm lấy ngực trái, tru lên một tiếng sau đó liền không còn biết gì.