Vô Tận Đan Điền

Chương 415: Linh cấp trung kỳ (thượng) (2)




Kiền Khánh Tông chủ thấy Hoang Trần cắt ngang, mình cũng lười so đo với Tử Quỳnh Hoàng, bàn tay lấy ra Cửu Minh Hàn Châu, ở phía trên nhẹ nhàng vuốt một vòng, khẽ cười một tiếng, trong giọng nói mang theo đắc ý:
- Cửu Minh Hàn Châu là đồ tốt, theo lý thuyết không kém Thủy Linh Châu, nhưng tiểu tử kia bằng vào ít đồ này, đã muốn khí tức thủy linh trân quý của ta? Quả thực nằm mơ!
- Nói như vậy... Tông chủ cũng không đem khí tức thủy linh rót vào trong cơ thể Nhiếp Đồng kia?
Hoang Trần nghe ra ý tứ trong lời nói của Kiền Khánh Tông chủ, nhãn tình sáng lên.
- Ha hả, rót vào trong cơ thể hắn? Một người chết mà thôi, có tư cách gì lãng phí khí tức thủy linh của ta? Nhiếp Vân này căn bản chưa thấy qua Thủy Linh Châu, ta chỉ dùng Thủy Linh Châu bắt chước một chút, sau đó mượn lực lượng linh hồn chặn hắn tra xét mà thôi!
Kiền Khánh Tông chủ cười lạnh một tiếng.
- Bắt chước? Lực lượng linh hồn ngăn trở hắn tra xét? Xem ra tông chủ vốn định cầm đồ vật mà không làm việc thay hắn! Ha ha, hảo, hảo!
Tử Quỳnh Hoàng hiểu được, cười ha ha.
- Dù sao bảo bối của hắn nhiều, nếu chủ động đưa lên cửa, ngu sao mà không lấy!
Kiền Khánh Tông chủ cười lạnh một tiếng, thu Cửu Minh Hàn Châu vào Nạp Vật Đan Điền, căn bản không để Nhiếp Vân ở trong lòng.
- Không hổ là Kiền Khánh Tông chủ, quả nhiên lợi hại, lần này chúng ta làm việc thất bại, nhất định sẽ bị Hoa đại nhân trừng phạt, làm phiền tông chủ thay chúng ta nói tốt vài câu! Dù sao tông chủ là sớm nhất đi theo Hoa đại nhân, hắn rất tin phục lời của ngươi!
Hoang Trần vội vàng khen tặng, nói xong nhìn Tử Quỳnh Hoàng liếc mắt một cái.
Nếu Nhiếp Vân nghe được mấy người này đối thoại, chỉ sợ sẽ phỏng đoán ra, Kiền Khánh Tông chủ giống như đám người Hoang Trần, đều là thuộc hạ của Hoa đại nhân!
- Đúng vậy tông chủ, mới vừa rồi là ta vô lễ, hi vọng ngươi ở trước mặt Hoa đại nhân nói giúp hai câu, lần này chúng ta đích xác đã hết toàn lực, nhưng Nhiếp Vân này thật sự quá giảo hoạt, lại lợi hại, chúng ta thật không có biện pháp...
Tử Quỳnh Hoàng cũng không ngốc, lập tức hiểu được ý tứ của Hoang Trần, vội cúi đầu.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Kiền Khánh Tông chủ là cấp dưới sớm nhất của Hoa đại nhân, nếu hắn có thể nói tốt vài câu, có lẽ hai người mình có thể được Hoa đại nhân khoan thứ.
Nhóm người mình là ở dưới Hoa đại nhân trợ giúp tấn chức Bí Cảnh, tệ đoan chính là phải nghe theo lời của hắn, phải định kỳ dùng giải dược truyền tới, nếu không, pháp lực trong cơ thể sẽ không khống chế được, tự bạo mà chết!
Chuyện này làm hư rồi, bọn họ cực kỳ không yên, sợ đối phương không cho giải dược, thật muốn như vậy, chẳng khác nào trực tiếp toi mạng.
- Yên tâm đi, các ngươi nhiều năm hiếu kính ta không ít thứ tốt, điểm ấy ta sẽ nói với Hoa đại nhân! Dù sao chúng ta đều vì hắn làm việc!
Kiền Khánh Tông chủ nhìn hai người một cái, khoát tay.
- Đúng rồi tông chủ, ngươi ở trên người Nhiếp Đồng làm khí tức thủy linh giả dối, nếu để Nhiếp Vân nhìn thấu thì làm sao bây giờ?
Đột nhiên Tử Quỳnh Hoàng nhớ ra cái gì đó hỏi.
- Nhìn ra? Ha hả, ngươi yên tâm đi, ta dùng linh hồn Linh cấp sơ kỳ phong ấn, nếu hắn có thể nhìn ra, đã nói linh hồn của hắn đã đạt tới Linh cấp trung kỳ! Hiện tại hắn bất quá nửa bước linh hồn Linh cấp, đạt tới trung kỳ không có vài thập niên khổ tu căn bản là không có khả năng! Chờ khi đó hắn nhìn ra, đã chậm! Ha ha!
Kiền Khánh Tông chủ nở nụ cười.
- Tông chủ cao minh! Không hổ là đồng bọn cùng chúng ta hợp tác nhiều năm, âm chết người không đền mạng a...
Tử Quỳnh Hoàng khặc khặ-x-xxxxx cười ra tiếng, tiếng cười sảng khoái không ngừng quanh quẩn ở trong đại sảnh.
...............
- Đệ đệ, yên tâm đi, ta nhất định sẽ để ngươi sống lại, để ngươi cùng ta chiến đấu. Cho ngươi ở dưới tình huống vạn chúng chú mục, đứng ở trên đài cao truyền thụ kiếm đạo thuộc về mình!
Chậm rãi đi ở trong Quang Minh thành, Nhiếp Vân nhớ tới thi thể của đệ đệ, nước mắt đã chảy đầy hai má.
Nhớ tới đệ đệ, lòng liền tràn đầy đau đớn.
- Ca ca, ngươi nói là sự thật sao? Chỉ cần ta hảo hảo tu luyện có thể trở thành cường giả giống như Nhiếp Vân đại nhân?
Ở ngã tư đường, một hài đồng 7, 8 tuổi, đang lôi kéo tay một thanh niên, vẻ mặt khờ dại.
- Đúng vậy, hảo hảo tu luyện, ngươi nhất định sẽ thành công!
Thanh niên gật gật đầu, trong mắt tràn đầy kiên nghị.
- Tốt, ca ca, ta nhất định sẽ cố gắng! Ta chẳng những phải giống Nhiếp Vân đại nhân, còn muốn giống ca ca!
Nghe được ca ca trả lời khẳng định, hài đồng hưng phấn nhảy dựng lên, mộc côn trong tay đột nhiên đâm ra, giống như một cây lợi kiếm.
...
- Năm đó đệ đệ cũng chấp nhất đối với kiếm thuật như thế. Nhưng vẫn bị ta ngăn trở, chưa từng dám ở trước mặt ta biểu hiện qua...
Nhìn đến đôi huynh đệ này, Nhiếp Vân nhớ tới cảnh tượng cùng đệ đệ chung một chỗ.
Mình không cho phép đệ đệ luyện kiếm, kiếm thuật của đệ đệ là trộm luyện thành, hiện tại ngẫm lại, mình đối với đệ đệ vẫn chưa làm cái gì, mà hắn lại đặt mình ở vị trí trọng yếu nhất!
- Vị thiếu gia này, nhìn ngươi tựa hồ có tâm sự, uống một chén đi. Nhất túy giải thiên sầu, có lẽ ngươi uống say sẽ tốt hơn rất nhiều!
Đang đi tới, chợt nghe lão bản ở quán rượu ven đường hô một tiếng.
Nhiếp Vân từ Yên Vụ Đầm cấp tốc phi hành trở về, một chút không nghỉ ngơi, hơn nữa đối với đệ đệ chết đả kích rất lớn, râu dài đi ra, tinh thần tiều tụy, mặc dù không ngụy trang, người bình thường chỉ sợ cũng không nghĩ ra hắn chính là Nhiếp Vân náo động Quang Minh thành!
- Uống rượu? Không sai, uống rượu!
Nghe được tiếng hô, Nhiếp Vân quay người lại đi tới quán rượu.
Kiếp trước kiếp này, vì bảo trì thanh tỉnh, cơ hồ đều không uống rượu, hiện tại liền cho mình làm càn một hồi, vì đệ đệ, cũng vì mình!
- Khách quan, uống rượu gì?
Mới vừa ngồi xuống, lão bản liền cười nói.
- Đây là tiền, ngươi có hảo tửu gì cứ việc lấy ra là được! Càng nhiều càng tốt!
Nhiếp Vân tiện tay vải ra một khối hoàng kim.
- Vâng!
Nhìn thấy khách hàng lớn như thế, lão bản hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, một lát sau liền lấy ra năm đàn rượu ngon, còn không có mở ra, đã nghe mùi rượu bốn phía.
- Đệ đệ! Ngươi lớn như vậy, ca ca còn không có cùng ngươi uống qua một lần, Móa!
Nhiếp Vân nhớ tới cả đời này không cùng đệ đệ chân chính uống rượu qua một lần, nước mắt rơi xuống, một tay nắm vò rượu giơ lên, ngốn từng ngụm lớn.
Lần trước ở Yên Vụ Đầm, thân ở hiểm địa, tuy lấy bầu rượu ra, lại không có uống, căn bản không coi là uống rượu chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.