Vô Tận Đan Điền

Chương 3091: Kê phương thuốc (2)




Hắn biết rõ mình chưa từng nói qua những chuyện này, trên thực tế hắn cũng xác thực không biết... Nhiếp Vân bắt mạch thời gian ngắn như thế đã xác định những chuyện này, hắn làm sao không khiếp sợ cho được.
- Ta đã biết rõ ngươi bị bệnh gì, hiện tại cũng kê đơn thuốc cho ngươi.
Thấy đối phương gật đầu, Nhiếp Vân đã xác nhận sau đó mỉm cười, tiện tay mang bút và viết phương thuốc.
- Đã biết rõ chứng bệnh...
Tần lão sững sờ.
Lúc này mới bao nhiêu thời gian?
Trước kia hắn không phải chưa đi tìm y đạo đại sư, mỗi lần không phải này kiểm tra chính là kiểm tra, sau khi xem xong còn thử máu, linh hồn lực dò xét... Dù sao rất nhiều thủ đoạn, ít nhất qua vài canh giờ mới xác định, cuối cùng uống thuốc xong còn không dùng được.
Gia hỏa này chỉ cần bắt mạch vài giây, tùy tiện hỏi một câu đã bắt đầu kê phương thuốc... Làm như vậy có phải quá đùa giỡn hay không?
- Vị đại sư này, có cần xem lại hay không, ngươi có cần dò xét linh hồn, ta không phản kháng....
Hắn suy nghĩ một chút và nói...
- Không cần, ta đã xác định chứng bệnh của ngươi, hơn nữa có thể chữa khỏi, dò xét, đã không cần!
Biết rõ hắn nghĩ cái gì, Nhiếp Vân cười nói.
- Nhưng mà...
Tần lão còn có chút không cam lòng...
- Không có gì nhưng mà, đây là phương thuốc, y quán của ta tạm thời chưa có thuốc, ngươi đi ra bên ngoài tùy tiện mua là được, đợi đến lúc buổi trưa và ăn vào, sau khi dùng sẽ cảm thấy bụng đau đớn, ngươi... Không cần khẩn trương, đây là bình thường, cảm giác đau đớn này sẽ duy trì trong mười giây, về sau ngươi sẽ nôn mửa lần nữa, sau đó triệt để ói đồ vật trọng ra.
- Về sau không còn đau đớn nữa...
Nhiếp Vân cầm một tờ giấy sau đó viết phương thuốc.
- Việc này...
Tần lão thấy hắn nói đơn giản như thế cho nên sắc mặt có chút cổ quái.
Bệnh của hắn có quá nhiều đại sư xem qua, uống không biết bao nhiêu thuốc, cũng châm cứu vô số lần... Đủ loại thủ đoạn đều sử dụng qua, còn chưa từng có người nào dám nói thẳng triệt để chữa cho tốt, về sau sẽ không còn nữa!
Rốt cuộc gia hỏa này đã nhìn rõ bệnh hay cố ý khoác lác, là thật có bản lĩnh hay lang băm?
- Yên tâm đi, ta nói rồi có thể trị tốt là có thể trị tốt, phương thuốc này... Ngươi trả ba cái hỗn độn thế giới là được!
Thấy biểu lộ của hắn, Nhiếp Vân làm sao không biết hắn nghĩ cái gì, lúc này cũng không nhiều lời.
- Cái gì? Ba hỗn độn thế giới? Ngươi... Này còn đòi tiền?
Tần lão không nói chuyện, thanh niên sau lưng hét lên.
- Vừa thu một vạn thần thạch, lại thu ba cái hỗn độn thế giới, ngươi muốn tiễn muốn điên sao, tại sao không đi đoạt đi?
- Một vạn thần thạch trước chỉ là phí hẹn trước, hiện mới là phí chuẩn bệnh, nếu như không muốn trả tiền cũng có thể, ngươi không cần cầm phương thuốc...
Nhiếp Vân rút phương thuốc trở về.
- Ngươi... Ngươi biết ta là ai không? Dám chào giá như vậy, đáng giận...
Thanh niên thở phì phì đứng dậy, đôi mắt đỏ tươi.
Quá giận, một vạn thần thạch hẹn trước... Xem bệnh còn đòi tiền, nhưng lại không có dược liệu... Quả thực quá đen!
- Ta làm nghề y là giá này, nếu như ngươi hi vọng gia gia của ngươi mỗi ngày tiếp tục thừa nhận thống khổ, có thể lựa chọn không giao.
Nhiếp Vân thản nhiên nói, hắn không quan tâm tới uy hiếp.
- Ngươi...
Thấy hắn bất vi sở động, thanh niên tức giận muốn động thủ thì Tần lão ngăn lại.
- Được rồi, huyên náo còn chưa đủ sao?
Tần lão quát thanh niên kia, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Vị đại sư này, ngươi xem như vậy đi... Ta ăn thuốc xong, xác định bệnh trị tốt sẽ tìm ba cái hỗn độn thế giới cho ngươi, như thế nào?
Nói thật, hắn cũng có chút khó chịu với thanh niên trước mắt.
Còn chưa xem bệnh trước đã lấy tiền, bây giờ xem xong không nói chứng bệnh đã đòi tiền... Ta làm sao biết phương thuốc của ngươi đáng giá như vậy không.
Nếu như không dùng được cho dù ta có tiền cũng không thể bị ngươi xem là kẻ vung tiền như rác.
- Ý của ngươi là muốn điều trị xong mới giao tiền?
Nhiếp Vân nhìn sang.
- Không sai!
- Dù sao chúng ta lần đầu tiên sang đây xem bệnh... Mọi người cũng khó hiểu...
Tần lão nói còn chưa dứt lời nhưng Nhiếp Vân vẫn nghe hiểu.
Rất đơn giản lần thứ nhất gặp mặt, ngươi liền trực tiếp muốn giá cao như vậy, có phải quá phận hay không?
Nếu hiểu rõ, biết rõ ngươi thật sự có thể chữa bệnh cho ta cũng bỏ đi, giao thì giao, hiện tại bệnh còn chưa trị liệu, phương thuốc ta chưa thấy, muốn nhiều như vậy... Không tốt lắm đâu!
- Có thể, nhưng... Giá cả gấp bội!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Gấp bội?
Tần lão không rõ.
- Ân, bây giờ ngươi không giao tiền cầm phương thuốc trở về trị liệu, sau khi xác định hoàn hảo, khi đó giá cả sẽ gấp bội, chính là... Sáu cái hỗn độn thế giới!
Nhiếp Vân nói.
- Sáu cái? Tốt, chỉ cần có thể chữa tốt chứng bệnh trong bụng của ta, đừng nói sáu cái, mười cái với ta mà nói cũng không coi vào đâu.
Nghe có thể chữa bệnh lại giao tiền, Tần lão thở ra một hơi.
Không phải hắn không tin đối phương, bởi vì thiếu niên trước mặt hoàn toàn không có danh khí gì cả.
- Nếu Tần lão quen biết Phùng Miểu, ta không lấy thế chấp, hôm nay trở về trị liệu, không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai sẽ có thể xác nhận chữa tốt, trước xế chiều ngày mai, hi vọng có thể mang tiền thù lao tới, y quán của chúng ta còn muốn tiếp tục hoạt động...
Nhiếp Vân nói.
- Ngày mai?
Không nghĩ tới thiếu niên trước mặt trong mắt chỉ có tiền, há miệng ngậm miệng đều là tiền, nội tâm Tần lão mất hứng
- Tốt, nếu như ngươi thật sự có thể chữa tốt, tiền không phải ít, nhưng trị không hết... Ta cũng muốn nghe câu trả lời của đại sư.
Nói xong hắn cầm phương thuốc đi ra ngoài.
Tuy Tần lão không thuộc về chín đế tám vương mười hai tước nhưng thân là cự đầu trong giới kinh doanh, đi tới chỗ nào cũng được người ta tôn trọng, không nghĩ tới đến nơi đây mở miệng là tiền, ngậm miệng là tiền, giống như hắn sẽ quỵt nợ vậy, việc này làm hắn cực kỳ khó chịu.
Quan trọng hơn là không biết thuốc có thể chữa bệnh hay không, ai cũng không biết, vạn nhất không thể trị thì sao?
Xem ra thật sự là đến nhầm!
- Gia gia, ta đã nói đây là lang băm, ngươi không nghe, chẳng phải ném không thần thạch hay sao, nhưng... Ta sẽ không bỏ qua cho hắn...
Đi ra y quán, thanh niên khẽ nói.
Hắn không tán thành đến bên này trị liệu, gia gia không nên kiên trì, êếu không gia gia cũng không tức giận như thế...
Loại tiểu y quán chỉ biết có tiền như thế này, làm sao có thể chữa cho tốt bệnh mà đại sư không thể trị chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.