Vô Tận Đan Điền

Chương 3090: Kê phương thuốc (1)




- Không cần nói nhiều, đến cũng đến, mặc kệ có thể thành hay không cũng không sao, một vạn thần thạch mà thôi, ta còn tiêu hao nổi.
Lão nhân khoát khoát tay.
- Được rồi!
Thấy lão giả không cách nào khuyên can, thanh niên đành phải không nói thêm lời nào.
Hai người đang nói chuyện đã đi vào bên trong, Lưu Trúc chào đón:
- Mời giao một vạn thần thạch phí hẹn trước, sau đó y đạo đại sư của y quán sẽ xem bệnh.
- Còn không lấy ra?
Lão giả đã sớm biết quy củ, hắn quay đầu quát thanh niên.
- Vâng!
Thanh niên mặt mũi tràn đầy không tình nguyện, hắn giao chiếc nhẫn qua.
- Tốt, hai vị chờ một lát!
Tiếp nhận chiếc nhẫn, Lưu Trúc dò xét sau đó xác định không sai liền mời vào.
- Mời hai vị vào trong, y đạo đại sư của chúng ta đang ở trong phòng!
Lão giả gật gật đầu đi qua.
Đối với y quán còn chưa xem bệnh đã đòi tiền thế này, kỳ thật hắn cũng mang theo hiếu kỳ rất lớn, rất muốn biết thầy thuốc này có tự tin từ đâu.
Thành Vân Châu là hang ổ của Phổ Thiên hoàng triều, nội thành có quan lại quyền quý nhiều nhiều vô số kể, cao thủ như mây, không xem bệnh đã muốn tiền, chữa tốt cũng bỏ đi, một khi trị không tốt nhất định sẽ có rất nhiều người nháo sự, y quán bằng vào cái gì mà dám làm như thế?
Chẳng lẽ thật sự có y thuật không tầm thường hay sao?
Bởi vì điểm này cho nên hắn kiên trì đi xem.
Lúc này đi tới trước gian phòng và mở cửa đi vào.
- Mời ngồi!
Trong phòng có hai thanh niê, một ngồi một đứng, lúc này nói chuyện là thanh niên đang ngồi.
- Tần lão, là ngươi?
Vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói chuyện đã có tiếng nói ngạc nhiên vang lên, lúc này lão giả mới nhìn rõ người nói chuyện, chính là người đang đứng.
- Phùng Miểu? Tại sao ngươi ở đây?
Lão giả nhận ra người này, chính là tiểu gia hỏa thích học y của Phùng quốc công gia, Phùng Miểu!
- Ta đang làm học đồ tại đây...
Phùng Miểu vội vàng nói.
Nói tới học đồ, người khác đều xấu hổ vạn phần, nhất là đệ tử gia tộc nhưng Phùng Miểu nói ra chẳng những không có xấu hổ còn mang theo sốt ruột, sợ người khác phản bác.
Nếu có mấy thiên tướng ở nơi này, mấy thiếu niên ngồi đối diện Phùng Miểu sẽ bội phục rạp đầu xuống đất.
Nếu như nói so đấu y đạo lúc trước, hắn thua còn cảm giác đối phương chỉ trùng hợp chiến thắng, chưa hẳn đã mạnh hơn hắn quá nhiều, mấy ngày nay mới hiểu ra suy nghĩ này buồn cười cỡ nào.
Y thuật của đối phương cao hơn hắn quá nhiều, chỉ vài ngày ngắn ngủi hắn đã bị y thuật của đối phương thuyết phục triệt để.
Tuy những ngày qua không có người bệnh nhưng chỉ bằng vào giảng giải tri thức y đạo cũng làm cho hắn hiểu ra rất nhiều nghi nan khó hiểu trong y đạo vây khốn hắn từ lâu.
Vào lúc này hắn cảm thấy mình mặt dày mày dạn quyết định lưu lại đây là sáng suốt cỡ nào, có thể đoán được, nếu thật làm học đồ ở đây vài năm, y thuật của hắn khẳng định còn có thể đột nhiên tăng mạnh, đạt tới cảnh giới trước kia chưa từng nghĩ tới.
- Học đồ?
Không biết suy nghĩ trong lòng Phùng Miểu, lão giả nháy mắt nhìn hắn, lại nhìn thanh niên đang ngồi, trong đầu đầy nghi hoặc khó hiểu.
Tuy người khác đều nói Phùng Miểu là nhị công tử Phùng quốc công gia, khả năng kế thừa gia tộc của hắn không lớn, trên thực tế vị lão gia này lại biết nội tình.
Đại công tử trời sinh tính trương dương, tính cách lỗ mãng, trên thực tế Phùng gia cố ý muốn lập vị nhị công tử này làm người thừa kế, chỉ có điều thế cục không có trong sáng cho nên chỉ là suy đoán mà thôi
Dù vậy đủ để nói rõ vị Phùng Miểu bên cạnh có được tư cách cạnh tranh đại vị, loại người này mặc dù trong thành Vân Châu cũng là công tử ca, địa vị tôn sùng, vì sao chạy tới đây làm học đồ?
Hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn còn sợ bị người khác đuổi đi? Thật hay giả?
- Cái gì học đồ, Phùng huynh nói giỡn, đừng coi là thật, kính xin vươn cổ tay ra để ta bắt mạch.
Ngồi thanh niên cười nói.
Hắn chính là Nhiếp Vân, hắn chờ đợi người bệnh lâu ngày, muốn hảo hảo xem một chút sau đó làm đối phương thỏa mãn quay về.
- Ngươi quen người này?
Nói xong những việc này, Nhiếp Vân truyền âm cho Phùng Miểu.
Nhìn bộ dạng của hai người có lẽ đã sớm quen nhau, hơn nữa quan hệ sâu cho nên hỏi ra vấn đề của người bệnh.
Vọng, văn, vấn, thiết, có đôi khi hỏi cũng rất trọng yếu, có thể giảm bớt không ít phiền toái.
- Vị này chính là Tần lão, hắn là ông chủ nổi danh của thương hội thành Vân Châu, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập nên một đại thương nghiệp trong vương quốc, hơn nữa là đối tác buôn bán với Phùng gia ta, cho nên hắn tới nhà ta nhiều lần, cũng biết tất cả con cháu của Phùng gia...
Phùng Miểu nói.
- Không cần nói tỉ mỉ chuyện này, ta nói hắn bệnh gì, có thể xem cho nhanh.
Nghe được hắn nói thế, Nhiếp Vân bất đắc dĩ, vội vàng cắt ngang.
Hắn muốn hỏi bệnh trang của đối phương và kinh nghiệm chữa bệnh, cũng không phải những chuyện này.
- Ách...
Phùng Miểu cảm thấy xấu hổ, hắn tương giao với người khác đều phải xem thân thế, nói những việc này đã thành thói quen, không nghĩ tới đối phương chỉ muốn hỏi chứng bệnh.
Suy nghĩ một chút và nói:
- Trước kia ta từng xem qua bệnh của Tần lão, cũng không khó, chính là ăn không vô thứ gì, thường xuyên bụng trướng đau đớn, ăn cái gì nhả cái gì, chỉ có điều... Uống thật nhiều thuốc đều không dùng được, cụ thể xảy ra chuyện gì thì ta không nhìn ra.
- Nghe nói thầy thuốc nổi danh trong thành Vân Châu đều đi qua trị liệu, nghe nói trước kia Nam Thiên Y Thánh cũng trì qua, chỉ có điều cũng bó tay...
- Bụng trướng?
Lúc này Tần lão đưa tay qua, hắn cũng không hề hỏi nhiều.
Bụng trướng thật ra chỉ là tiểu bệnh, dựa theo đạo lý chỉ cần là thầy thuốc hơi cao tay cũng biết chữa như thế nào, nhưng đã rất nhiều danh y đều trị liệu qua, khẳng định không có đơn giản như vậy.
Ngón tay điểm lên mạch của đối phương, Nhiếp Vân không suy nghĩ những chuyện khác, tinh thần đắm chìm vào trong đó.
Đại khái năm giây sau, Nhiếp Vân thu tay lại.
- Xin hỏi Tần lão ngươi bị bụng trướng, có phải mỗi ngày đau đớn hai giờ dữ dội vào buổi trưa, nếu như thời điểm này không ăn gì thì trong bụng sẽ đau đớn như dời sông lấp biển?
- Đúng! Bụng trướng ăn cái gì thì nhả cái gì, chỉ khi nào không ăn thì hai canh giờ buổi trưa sẽ đau đớn dữ dội, bệnh cũ, đã hơn mười năm...
Tần lão lắc đầu.
Vừa rồi hắn nhìn thấy Nhiếp Vân lặng lẽ truyền âm với Phùng Miểu nên cho rằng hai người nói chuyện này, không có cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn không kinh ngạc, Phùng Miểu thì khác.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.