Vô Tận Đan Điền

Chương 3000: Phiêu Lưu Tử




Nói thật, bây giờ hắn cũng phiền toái không ít, không phải vạn bất đắc dĩ, là không muốn gây chuyện.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Nhiếp Vân bưng mâm thức ăn đi theo sau lưng lão bản, đi tới bên cạnh, nhẹ khẽ gõ mấy cái.
- Người nào?
Bên trong một thanh âm cảnh giác vang lên.
- Khách quan, chúng ta là tới đưa rượu...
Lão bản tửu lâu cười nói.
Két!
Một bóng dáng ló đầu ra, nghi ngờ nhìn lão bản một cái:
- Chúng ta không có gọi thức ăn a...
- Ân, hôm nay tửu lâu chúng ta khai trương tròn ba mươi năm, mỗi một khách nhân tới dừng chân sẽ được rượu thịt miễn phí, không lấy tiền, miễn phí!
Lão bản tửu lâu sớm biết đối phương sẽ hỏi như vậy, chuẩn bị xong giải thích.
- Ba mươi năm?
Bóng người nghi ngờ nhìn một cái, thấy hai người Nhiếp Vân không có địch ý, lúc này mới khoát tay một cái:
- Mang vào đi!
- Vâng!
Lão bản cùng Nhiếp Vân nhấc chân đi vào căn phòng.
Đặt rượu và thức ăn lên bàn, Nhiếp Vân lặng lẽ nhìn.
Trong phòng tổng cộng tám người, tựa hồ có hai người không có ở đây, trong đó dẫn đầu đích xác là một nữ nhân rất có khí chất, bất quá chỉ nhìn một cái, Nhiếp Vân liền lắc đầu.
Không phải Đạm Đài Lăng Nguyệt, những thứ này cũng không phải đám người Hỗn Độn Vương.
Nếu như là bọn họ, cho dù đối phương ngụy trang khá hơn nữa, mình cũng có thể nhìn ra dấu vết, mà trước mắt những thứ này, hoàn toàn không có cảm giác.
Thấy đối phương không phải, trong lòng Nhiếp Vân lắc đầu một cái.
Xem ra Đạm Đài Lăng Nguyệt các nàng cũng không có dễ tìm như vậy.
Thử nghĩ một chút cũng bình thường, Hoàn Vũ Thần giới lớn như vậy, bằng vào thực lực cùng thế lực bây giờ, muốn tìm mấy người có thể ngụy trang, nào có dễ dàng như vậy.
- Tốt lắm, để rượu và thức ăn ở chỗ này, lập tức ra ngoài đi...
Người mới vừa rồi mở cửa, nhìn hai người Nhiếp Vân khoát tay một cái.
Nhiếp Vân cùng lão bản gật đầu lui ra ngoài, còn không có rời đi, liền nghe được bên trong có thanh âm nói chuyện vang lên.
- Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ? Thù này không báo không phải quân tử, một khi để cho cô nàng kia lấy được lão gia tử tin cậy, Hồng Vân Sơn sẽ không có địa vị của chúng ta!
Một người trong đó lo lắng nói.
- Hừ, không biết con quỷ nhỏ từ nơi nào nhô ra, Phiêu Lưu Tử ta không giết nàng, thề không làm người!
Nghe được câu hỏi, nữ nhân cầm đầu cắn chặc răng, trong thanh âm mang cừu hận nồng nặc.
- Bất quá tiểu thư, chúng ta vẫn phải cẩn thận, các nàng này kiếm pháp rất quỷ dị, thật ra thì... ta hoài nghi nàng có thể là phi thăng giả!
Một thanh âm suy đoán vang lên.
- Phi thăng giả?
- Đúng vậy, nếu như không phải phi thăng giả, tại sao có thể có kiếm pháp sắc bén như thế? Ngươi xem những thuộc hạ kia của nàng, một cái so với một cái hung ác, vũ kỹ chiêu số đều rất lợi hại, ta thực không nghĩ ra được một đám tán tu không biết từ nơi nào nhô ra, sẽ có bản lĩnh như vậy...
Người mới vừa nói chuyện nói.
Chỉ nghe đến mấy cái này, hai người Nhiếp Vân đã đi ra khỏi phòng.
- Phi thăng giả? Chẳng lẽ con quỷ nhỏ trong miệng các nàng nói là đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt?
Trong lòng Nhiếp Vân động một cái, ánh mắt sáng lên.
Đạm Đài Lăng Nguyệt các nàng là phi thăng giả, đây là sự thật rất hiển nhiên, phi thăng giả so với tán tu bình thường cường đại rất nhiều, ở chỗ vô số năm kinh nghiệm tu luyện, kinh nghiệm chiến đấu.
Tán tu cùng cấp bậc, rất khó chiến thắng phi thăng giả, đây là chuyện tất nhiên.
- Bất kể có phải hay không, chỉ bằng vào chuyện phi thăng giả này, liền phải mau chân đến xem!
Mặc dù đối phương cũng chỉ suy đoán, nhưng bây giờ Nhiếp Vân không có phương hướng, trong lòng động một cái, nảy sinh ý tưởng muốn đi qua nhìn.
- Ở chỗ này mở cho ta một căn phòng, thuận tiện giám thị bọn họ, một khi bọn họ rời đi, lập tức cho ta biết!
Trong lòng có tính toán, Nhiếp Vân phân phó một câu.
Bất kể trong miệng đối phương nói những người kia cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt có quan hệ hay không, nếu biết tin tức, liền phải nhìn một chút, dù sao trước mắt hắn cũng không có chuyện gì cần làm.
- Vâng!
Lão bản biết những người trước mắt này không phải người thiếu niên muốn tìm, trong lòng có chút mất mác, dù sao vị thiếu gia này cam kết, nếu tìm được sẽ cho hắn hoa hồng kết xù.
Trong lòng mất mác còn không có kết thúc, nghe được phân phó này, ánh mắt liền sáng lên.
Nhìn dáng dấp cho dù những thứ này không phải người hắn muốn tìm, nhưng khẳng định cũng có một ít quan hệ.
Nghĩ tới cái này, lão bản gật đầu, vội vàng cho người an bài chỗ ở, ngay cách vách đối phương.
Thấy hắn biết điều như vậy, Nhiếp Vân cười một tiếng, đi vào chỗ ở, muốn nghe lén, lại phát hiện đối phương bố trí cấm chế cách âm, bằng vào thực lực của hắn bây giờ, vẫn không thể làm được vô thanh vô tức, lúc này không nghĩ nhiều nữa, cổ tay lộn một cái, cầm một cái bình ngọc ở lòng bàn tay
Trong bình ngọc để chính là Linh Lung Tôi Cốt Dịch thắng được từ trong tay Đa Ba vương tử, đối với rèn luyện xương cốt có chỗ tốt cực lớn.
Thời điểm là phàm nhân, thì có câu luyện thân không luyện cốt, đến già công dã tràng, xương cốt là giàn giáo chống đở thân thể, không đủ mạnh, tu luyện thân thể không những không có tiến bộ lớn quá, làm không tốt còn sẽ để cho thân thể bị tổn thương, mất nhiều hơn được.
Linh Lung Tôi Cốt Dịch, chính là bảo vật luyện cốt, đọc một lượt lịch sử của Hoàn Vũ Thần giới, Nhiếp Vân biết, vật này cho dù ở Phổ Thiên Lĩnh cũng vô cùng trọng yếu, thân phận không đủ, căn bản không lấy ra được.
Sau khi lấy được vật này vẫn bị đuổi giết, không có thời gian sử dụng, bây giờ vừa vặn có thời gian, thử hiệu quả một chút xem sao.
Bày ra cấm chế, Nhiếp Vân đưa tay mở nắp bình, không chút do dự nào há mồm nuốt xuống.
Nếu Đa Ba vương tử đánh cuộc thua gì đó, lấy thân phận của hắn chắc chắn sẽ không gian lận, nếu không truyền đi, cũng không cần lăn lộn nữa rồi.
Thầm thì thầm thì!
Linh dịch tiến vào ổ bụng, một cổ cảm giác lửa nóng trong nháy mắt chảy xuôi toàn thân.
Đạo nhiệt lưu này đối với thân thể không có trợ giúp quá lớn, đảo mắt thấm vào xương cốt, để cho toàn thân hắn cảm thấy một trận tê dại.
Loại cảm giác tê dại này không giống bình thường, để cho người ta cảm thấy ngứa ngáy, muốn gãi nhưng lại gãi không được.
- Đây là rèn luyện xương tủy, gia tăng mật độ cùng lực lượng của xương...
Cố nén loại cảm giác nhột nhột này, Nhiếp Vân khoanh chân ngồi dưới đất không nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.