Vô Tận Đan Điền

Chương 2999: Có thuốc không có pháp trị (2)




Nghĩ đến liền làm, bàn tay lăng không trảo một cái, thi thể của Nam Hoa lão tiên liền xuất hiện ở trước mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một Không Gian giới chỉ bay tới.
Chủ nhân chết, giới chỉ này không có chủ nhân, thuộc về vật vô chủ, một đạo ý niệm của Nhiếp Vân lan tràn qua.
Quá trình luyện hóa giới chỉ này cũng không đơn giản như tưởng tượng, trong đó có vài bẫy rập, bất quá, cũng may ở thế giới nạp vật, lực lượng của hắn thuộc về toàn trí toàn năng, thời gian không lâu liền hoàn toàn luyện hóa.
Rào!
Luyện hóa giới chỉ, tinh thần động một cái, đồ vật bên trong lập tức bay ra.
- Lợi hại!
Nhìn một cái, ánh mắt của Nhiếp Vân không nhịn được sáng lên.
Không hổ là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, đưa đến vô số cường giả lao tới tranh đoạt, tài sản của người này quả nhiên đáng sợ, không nói những cái khác, chỉ Thần thạch liền chừng hơn ngàn viên, so với hắn khổ cực đánh cuộc còn nhiều hơn!
Các dạng độc dược, dược liệu lại đếm không xuể, toàn bộ Không Gian giới chỉ giống như một Tàng Bảo Khố to lớn, trong bảo tàng, cho dù Nhiếp Vân loại thấy qua tràng diện lớn, cũng cảm thấy kinh hãi.
- Cái thánh dược chữa thương này, có thể giúp Viên Cửu ổn định thương thế, bất quá, dược lực quá mạnh mẻ, phải nghĩ biện pháp trung hòa mới được, nếu không hư không chịu bổ, tùy tiện ăn vào, không những không trị hết, sẽ còn tươi sống trị chết...
- Diệp Linh Hoa này dược tính ngược lại trung hòa, thậm chí có thể tu bổ linh hồn, nhưng hắn bây giờ hoàn toàn hôn mê, không cách nào hấp thu dược tính, chỉ bằng vào dược lực tự mình lan tràn mà nói, không có mấy chục năm là khó có thể hoàn thành...
- Mấy bình đan dược chữa thương này, cấp bậc có chút thấp... Đáng tiếc, đáng tiếc!
Nhìn xong toàn bộ Tàng Thư khố của Hỏa Thần tông, kiến thức của Nhiếp Vân không nói có một không hai thiên hạ, nhưng cũng vượt xa người bình thường, mặc dù trong tay Nam Hoa lão tiên rất nhiều dược liệu, chủng loại phức tạp, vẫn bị hắn nhận ra được.
Nhận ra dược liệu, hắn lại có chút buồn bực.
Bởi vì những dược liệu này phần lớn là dùng để luyện chế độc dược, dược tính cương mãnh, trực tiếp cho Viên Cửu dùng, hư không chịu bổ, rất dễ dàng bổ chết!
Dược liệu có ý tứ vua tôi phụ trợ, nhất là cứu chữa một người đã lâm vào hôn mê, không có ý thức chủ quan, dược lực quá mạnh, quá yếu, muốn kết hợp thể chế của đối phương rất khó, dính dấp cực kỳ phức tạp, cho dù hắn kiến thức rộng, cũng không cách nào làm được.
- Nhất định phải có y thuật cao hơn mới được... Nếu không, cũng chỉ có thể chờ thực lực đạt tới Hoàng cảnh đỉnh phong, trực tiếp dùng Mộc Sinh khí giúp hắn trị liệu!
Nhiếp Vân mặt đầy quấn quít.
Những dược liệu trong tay này, nói trắng ra cũng không thích hợp chữa thương cho Viên Cửu, nếu là người thanh tĩnh, còn có thực lực nhất định thì không nói gì, bây giờ loại cục diện này, không thể ra sức.
Trừ khi thực lực của hắn cũng đạt tới Hoàng cảnh đỉnh phong, trực tiếp dùng Mộc Sinh khí giúp trị liệu, không dùng bất kỳ dược liệu nào, cũng sẽ không phiền toái như vậy.
- Trước Bích Lạc tiên tử một mực nói truyền nhân Thần Nông, thật không biết người như vậy rốt cuộc có lai lịch gì, nếu như có thể để cho ta gặp phải, giải quyết loại chuyện này hẳn rất đơn giản!
Nghĩ đến có thuốc không cách nào trị liệu, Nhiếp Vân buồn bực không thôi, đột nhiên não hải nhảy ra một ý nghĩ.
Ban đầu Bích Lạc tiên tử lầm tưởng hắn là truyền nhân của Thần Nông, tục truyền người này y thuật cao minh, bất kỳ nghi nan tạp chứng nào cũng có thể tiện tay hóa giải, nếu có thể tìm được người này, thương thế của Viên Cửu liền không là vấn đề.
- Nhiếp Vân thiếu gia có ở đây không?
Trong lòng đang suy tư, đột nhiên một thanh âm truyền vào trong tai, bên ngoài tĩnh thất có người gõ cửa muốn vào.
- Lão bản tửu lâu!
Nghe được thanh âm, Nhiếp Vân lập tức xác định thân phận của đối phương, tinh thần động một cái, tiện tay tháo cấm chế:
- Vào đi!
Hắn ủy thác đối phương điều tra tình huống của Hồng Hà thành, nếu như phát hiện thân ảnh tương tự đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt, lập tức bẩm báo, mình mới vừa trở lại hắn liền tới tìm, chẳng lẽ đã có manh mối?
Sắc mặt của Nhiếp Vân vui mừng.
- Thiếu gia, chuyện ngươi muốn ta hỏi thăm, ta cẩn thận dò xét qua, sáng sớm hôm nay có một nhóm người tiến vào Hằng Phong Tửu Lâu, cách nơi đây không xa, bất quá…
Lão bản tửu lâu dừng lại một chút, thận trọng nhìn tới.
- Bất quá cái gì?
- Bất quá, giống như không có như ngươi nói nhiều người như vậy, hơn nữa bọn họ giống như đang tránh né cừu gia, vô cùng cẩn thận!
Lão bản tửu lâu nói:
- Dĩ nhiên, ta cũng chỉ là suy đoán, bởi vì Hằng Phong Tửu Lâu cũng là sản nghiệp của ta, thiếu gia giao phó xong, ta liền phân phó, thuộc hạ quan sát rất cẩn thận!
- Cừu gia? Mang ta đi nhìn một chút!
Nhướng mày, đối phương không dám xác định, hắn tự nhiên xác định không được, bất quá, bất kể có phải hay không, cũng phải đi qua nhìn một chút.
- Được!
Lão bản tửu lâu gật đầu, tìm xe ngựa mang Nhiếp Vân đi tới Hằng Phong Tửu Lâu.
Hằng Phong Tửu Lâu cách Hà Trung Tửu Lâu cũng không xa, chừng mười phút liền đến, bởi vì cũng là sản nghiệp của hắn, hết thảy đều đơn giản, không có bất kỳ trở ngại nào.
- Đây là ghi danh khi bọn hắn dừng chân... sở dĩ ta nói bọn họ cảnh giác, là bởi vì bọn hắn chừng mười người, chỉ mướn một căn phòng, hơn nữa vừa tiến vào trong đó liền bố trí phong ấn, không cho phép bất kỳ người nào quấy rầy...
Lão bản tửu lâu nói ra tin tức mình biết.
Cầm danh sách nhìn một chút, tên phía trên mình một cái cũng không nhận ra.
Bất quá điều này cũng không thể chứng minh đối phương không phải đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt, dù sao thật nếu gặp phải nguy hiểm, bọn họ không thể nào tùy tiện bại lộ tên họ thật.
- Có thể mang ta đi nhìn một chút không?
Tên không nhìn ra được cái gì, Nhiếp Vân tính toán tự mình qua nhìn một chút.
- Được, ta liền an bài một chút, bất quá, có thể phải ủy khuất thiếu gia!
Lão bản tửu lâu tựa hồ sớm biết hắn sẽ nói như vậy, chỉ cười nói.
- Không cần khách khí!
Nhiếp Vân khoát tay.
- Đây là một bộ quần áo của tiểu nhị, một lát nữa, ta lấy danh nghĩa đưa rượu và thức ăn dẫn ngươi qua...
Lão bản tửu lâu nói.
Hắn mở cửa làm ăn, nếu như những người này là người vị Nhiếp Vân thiếu gia này tìm thì thôi, nếu không phải... Hắn cũng không muốn làm phiền khách nhân, cho nên phải khiêm tốn một ít, như vậy có thể tiến có thể lùi, không đến nổi xảy ra vấn đề.
Nhiếp Vân biết hắn băn khoăn, cũng không cự tuyệt, gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.