Vô Tận Đan Điền

Chương 2153: Giao dịch (Hạ) (2)




Gia hỏa này đầu muối không tiến, hơn nữa nghe khẩu khí hắn cực kỳ thù hận người Tà Nguyệt Chí Tôn Vực.
- Tiểu Linh, ngươi có biện pháp nào không? Ta muốn sưu hồn của hắn, biết rõ chuyện nó biết là được, về phần sinh tử, không sao cả!
Nếu đối phương một lòng muốn chết, Nhiếp Vân cũng lười tiếp tục hỏi tiếp, quay đầu nhìn về phía Tiểu Linh.
Tiểu Linh là khí linh do cường giả cấp Chúa Tể luyện ra, nên xử lý cường giả Tông Chủ thế nào có lẽ có biện pháp tốt hơn hắn nhiều.
- Chủ nhân, ta có biện pháp!
Tiểu Linh còn chưa nói xong, Huyền Thiền Vương đi tới.
- Ah?
- Đồ vật trọng yếu nhất của Cực Thiên Vương chính là mai rùa, nếu như chủ nhân ngươi có thể luyện hóa mai rùa, tin tưởng nó nhất định sẽ khuất phục.
Huyền Thiền Vương nói.
- Luyện hóa mai rùa? Là ý kiến hay!
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Mai rùa này là đồ tốt, từ việc hắn toàn lực oanh kích nhưng không thể làm gì đã nói rõ nó cường đại, nếu như có thể luyện hóa bảo vật này, lực phòng ngự nhất định sẽ tăng cường rất nhiều, gặp lại Mặc Nghiêu cũng không cần sợ đầu sợ đuôi.
- Đáng giận...
Nghe được Huyền Thiền Vương dâng kế sách, Cực Thiên Vương tức giận kêu to.
- Ta thử xem có thể luyện hóa hay không!
Không đi quản Cực Thiên Vương gào rú, tinh thần lực của Nhiếp Vân từ Thiên Huyền điện lan tràn ra ngoài, từ đó bao phủ toàn bộ mai rùa.
- Tróc ra!
Bàn tay biến thành kiếm quang, hắn nắm lấy Cực Thiên Vương trước mặt.
Trước kia không tìm được chính chủ ở địa phương nào, đối mặt mai rùa lớn như thế không có bất kỳ biện pháp nào, lúc này Cực Thiên Vương ngay trước mặt, chỉ cần khống chế hắn, bóc quyền khống chế mai rùa của nó ra là có thể hoàn toàn luyện hóa.
Cực Thiên Vương có kết nối linh hồn với mai rùa, thân thể đã rút ra khỏi triệt để dựa theo tình huống bình thường, chỉ cần không đánh chết nó thì kết nối không thể nào chặt đứt, nhưng chẳng biết tại sao, kiếm quang đụng vào nó, Cực Thiên Vương lập tức cảm thấy đầu óc đau đớn dữ dội, kết nối với mai rùa càng lúc càng nhạt và tùy thời bị chặt đứt.
- Linh hồn đại đạo...
Cảm nhận được loại tình huống này, Cực Thiên Vương đã hiểu ra.
Đối phương đã hoàn toàn lĩnh ngộ linh hồn đại đạo, xem ra nếu như không phải thực lực bản thân kém nó, chỉ bằng vào lĩnh ngộ đại đạo có thể sưu hồn của nó rồi.
- PHỐC!
Qua một hồi trong đầu Cực Thiên Vương sinh ra chấn động, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Nó cảm giác rõ ràng, mai rùa đã hoàn toàn thoát ly khống chế của nó, bị đối phương triệt để khống chế.
- Luyện hóa!
Ngẩng đầu lên, lúc này nó nhìn thấy thiếu niên trơớc mặt phun một giọt máu tươi bay ra khỏi Thiên Huyền điện và bay tới mai rùa.
Máu tươi chạm vào mai rùa lập tức phát ra tiếng ỏổ vang, từng đường vân đặc thù lập lòe.
Rất nhiều đường vân trải rộng mai rùa.
Những đường vân này đại biểu cho Thiên Đạo, nếu như không thể lĩnh ngộ sẽ khó mà luyện hóa mai rùa.
Nhiếp Vân phi thường quen thuộc nhũng đường vân này, người khác muốn triệt để lý giải luyện hóa có khả năng cần tốn hao không ít thời gian, với hắn mà nói là chyện cực kỳ đơn giản.
Hô!
Qua một lúc, mai rùa đã bị luyện hóa triệt để thành pháp bảo của hắn.
- Ngươi... Ngươi...
Nhiếp Vân xoay đầu lại, hắn đang suy nghĩ nên dùng thái độ gì đối phó Cực Thiên Vương, chỉ thấy gia hỏa này nhìn hắn, ánh mắt mang theo sợ hãi, đột nhiên đầu gối mềm nhũn và quỳ xuống đất.
- Tại hạ Cực Thiên Vương, tham kiến chủ nhân!
- Ân?
Thấy thái độ Cực Thiên Vương trước ngạo mạn sau cung kính làm mọi người sững sờ.
Biến hóa như vậy cũng quá nhanh a.
Trước kia thà chết không nhận Nhiếp Vân làm chủ nhân, như vậy tại sao hiện tại kiên quyết nhận chủ như thế?
Chẳng lẽ luyện hóa mai rùa thực sự có hiệu quả lớn như vậy?
Không có khả năng ah!
Nó bây giờ có thể tự do ra vào mai rùa, nói rõ hắn đã triệt để thoát ly mai rìa, mai rùa đối với nó mà nói chỉ là một kiện pháp bảo mà thôi, chỉ luyện hóa pháp bảo cũng không thể làm nó nhận chủ.
- Tại hạ Quy Nguyên, vui lòng phục tùng nhận chủ, kính xin chủ nhân không kể hiềm khích lúc trước mà thu lưu!
Nhìn thấy mọi người nghi hoặc, Cực Thiên Vương vội vàng nói, thái độ thành khẩn, hoàn toàn là hai bộ dạng khác nhau.
- Mai rùa này quan trọng với ngươi như vậy, không tiếc cải biến tâm niệm cũng muốn nhận ta làm chủ?
Hai mắt như điện, Nhiếp Vân muốn xem đối phương nghĩ cái gì.
Nếu như là lá mặt lá trái, ý định thừa cơ đoạt lại mai rùa thì không thoát khỏi mắt của hắn.
- Bẩm chủ nhân, không quan hệ tới mai rùa, là ta trước kia hiểu lầm chủ nhân, xin hãy tha lỗi!
Thái độ của Cực Thiên Vương Quy Nguyên cung kính.
- Hiểu lầm?
Thông qua thiên nhĩ sư, thiên nhãn sư quan sát, đối phương nói ra lời này từ đáy lòng, cũng không có giữ lại, cũng không phải khẩu Phật tâm xà, Nhiếp Vân cảm thấy kỳ quái.
- Đúng thế, trước kia ta ta cho rằng chủ nhân là người Tà Nguyệt Chí Tôn Vực cho nên thái độ không tốt, hiện tại mới thân phận chủ nhân, xin thứ lỗi.
Quy Nguyên vội nói.
- Ngươi biết ta không phải người Tà Nguyệt Chí Tôn Vực?
Nhiếp Vân chấn động, ánh mắt mang theo sát cơ trần trụi.
Hắn cũng không phải là người Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, hắn vẫn che giấu rất tốt, ngay cả quy khư hải tông chủ Cổ Ung cũng không nhìn ra tình hình, bây giờ lại bị đầu rùa già này nhận ra, đổi lại là ai, đều cảnh giác.
Tà Nguyệt Chí Tôn Vực là địa bàn của A Dục Vương, nếu như để đối phương biết rõ hắn cũng không phải là người sinh trưởng ở địa phương này, còn mang theo Tu La Vương, chỉ sợ tùy thời có nguy hiểm tử vong.
Cho dù thực lực của hắn không kém, nhưng đối mặt ới A Dục Vương có thể đánh chết Tu La Vương, cường giả hỗn độn phong vương thì hắn cũng không có cơ hội sống.
- Vừa rồi chủ nhân luyện hóa mai rùa sử dụng một giọt máu làm ta biết rõ thân phận của chủ nhân!
- Kính xin chủ nhân thu ta làm yêu sủng, ta tuyệt đối trung tâm như một, sẽ không làm chuyện vi phạm ý chủ nhân!
Quy Nguyên cúi đầu xuống, tinh thần khẽ động, một đạo linh hồn bị hắn cắt ra bay về phía Nhiếp Vân.
Thấy động tác của hắn như giải thích, Nhiếp Vân cau mày khó chịu.
Không nghĩ tới một giọt máu cải biến cái nhìn của đối phương, chẳng lẽ máu của mình có vấn đề?
Muốn nói đặc thù, chỉ sợ cũng chỉ là vì hắn là thân huynh đệ của Tu La Vương Nhiếp Đồng, có được huyết thống đặc thù.
Ân? Tu La Vương?
Nghĩ vậy Nhiếp Vân sững sờ.
Thần chi di tích và thế giới bị vứt đi hắn gặp được tại thiên địa lục đạo tương tự nhau, Nhiếp Đồng đi tới nơi này liền hành động một mình, chẳng lẽ nơi này có quan hệ với Tu La Vương lưu lại lúc trước hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.