Vô Tận Đan Điền

Chương 2152: Giao dịch (Hạ) (1)




Cường giả Chúa Tể Thiên Huyền điện Thiên Huyền lão nhân lưu lại cung điện, cấm chế trong đó đều là Thiên Huyền lão nhân tự tay lưu lại, đối phó một bị Cực Thiên Vương bị thương không có vấn đề quá lớn.
- Muốn ta biến thành yêu sủng giống phế vật Huyền Thiền Vương hay sao? Nằm mơ!
Cực Thiên Vương giãy dụa vài cái, phát hiện nó không cách nào phá vỡ cấm chế thoát ra, sắc mặt của nó hối hận, lúc nhìn về phía Huyền Thiền Vương lại đầy kiêu ngạo.
Bằng vào thực lực của nó hoàn toàn có thể thấy rõ Huyền Thiền Vương đã thành yêu sủng của người này, đường đường vương giả biến thành yêu sủng, nó làm không được.
- Ngươi muốn chết...
Nghe lời nói của Cực Thiên Vương tràn ngập miệt thị mình như thế, Huyền Thiền Vương giận dữ.
- Ngươi sẽ trở thành yêu sủng của ta!
Ngăn Huyền Thiền Vương nổi giận, ngón tay Nhiếp Vân khẽ động, vô số cấm chế lợi hại sáng lên, Tiểu Linh xuất hiện.
- Chủ nhân!
- Đừng để hắn chết.
Nhiếp Vân bàn giao một câu.
Tiểu Linh là khí linh của Thiên Huyền điện, nàng có được quyền khống chế tuyệt đối với những cấm chế này, thậm chí ra tay còn thuận buồm xuôi gió hơn so với hắn ra tay.
- Vâng!
Nghe được mệnh lệnh, Tiểu Linh quay đầu nhìn về phía Cực Thiên Vương, ánh mắt thâm thúy, ngón tay liên tục bắn tới, từng lưỡi đao từ cấm chế bắn tới tắp, không ngừng cắt qua không gian.
Xì xì xì xì...
Âm thanh lưỡi dao cắt vào trong da thịt xuất hiện, Cực Thiên Vương kêu thảm thiết, dường như trải qua đau khổ như địa ngục tra tấn, hai mắt của hắn đỏ rực và đầy tơ múa.
Những cấm chế mnayf cũng không phải tra tấn thâần túy, quan trọng hơn là giày vò linh hồn, một khi bộc phát chẳng khác gì cự chùy nện vào trong linh hồn, nếu như không phải tinh thần cứng cỏi, chỉ sợ sẽ trực tiếp sụp đổ.
Sau khi Tiểu Linh sử dụng loại thủ đoạn này, cũng không thể nói Nhiếp Vân tàn nhẫn, mà là hiện tại bị nhốt trong mai rùa, phải mau chóng giải quyết lão rùa già trước mặt, nếu hắn dám lưu tình sẽ gặp vô số phiền toái.
- Ngươi giết ta đi, ta sẽ không thần phục...
Cực Thiên Vương gào rú thảm thiết.
- Chủ nhân, linh hồn Cực Thiên Vương phi thường cứng cỏi, nếu như tiếp tục nữa, ta sợ sẽ...
Một lát sau, Tiểu Linh đi tới, mặt mang theo khó xử.
Nàng còn chưa dứt lời nhưng Nhiếp Vân có thể nghe hiểu ý của nàng, Cực Thiên Vương trước mặt nhìn không tốt lắm nhưng lại là gia hỏa vô cùng cứng cỏi, nếu như tiếp tục bức bách, gây chuyện không tốt đối phương sẽ trực tiếp tử vong.
- Chẳng lẽ không thể thu gia hỏa này thành yêu sủng hay sao?
Nhiếp Vân cảm thấy buồn bực.
Nói thật, hắn mới gặp phải loại chuyện này lần đầu tiên
Thà chết chứ không chịu khuất phục làm người ta kính nể nhưng gặp được loại người này phi thường làm cho người ta đau đầu.
Không có thần thú không nhận chủ, dựa theo đạo lý sẽ không cự tuyệt nhận chủ, cũng như Huyền Thiền Vương, tuy quật cường nhưng nó cũng đáp ứng nhanh chóng.
Có chủ nhân hoàn toàn khác nhau, sẽ bị chế ước, không thể phản bội chủ nhân mới xuất hiện tình huống này.
- Không vội động thủ.
Do dự một lúc, Nhiếp Vân lại bảo Tiểu Linh dừng tay.
Hắn còn muốn biết tin tức trong miệng lão rùa già này, không thể giết chết, về phần sưu hồn, tu vi đạt tới cấp bậc như nó, mặc dù lĩnh ngộ linh hồn đại đạo, chỉ cần tu vi không có vượt qua đối phương cũng không làm được gì.
- Vâng1
Tiểu Linh ngừng tay ngay sau đó.
- Muốn ta làm yêu sủng của ngươi, đừng có nằm mơ!
- Ta sẽ không đáp ứng!
Thấy hắn đi tới, Cực Thiên Vương thở hổn hển, nó tiếng gào thét, trong ánh mắt mang theo kiên định, dường như bất cứ uy hiếp gì cũng vô dụng.
- Ngươi đã thần phục người khác?
Không để ý tới thái độ của nó, Nhiếp Vân hỏi.
- Không sai, linh hồn của ta đã kính dâng cho thiên địa, kính dâng cho Thiên Đạo, cho dù ngươi giết ta, ta cũng không khuất phục.
Cực Thiên Vương gào thét, trong mắt mang theo kiêu ngạo nồng đậm.
Nghe nó nói như thế Nhiếp Vân cũng không nói chuyện.
Thôn Thiên Kim Quy vừa ra đời có thể lĩnh ngộ Thiên Đạo, tất nhiên là có kiêu ngạo của mình, linh hồn kính dâng cho Thiên Đạo cũng là có khả năng, cưỡng ép bắt nó nhận chủ đúng là không quá sự thật.
- Chỉ cần trả lời vấn đề của ta, có thể không cần nhận ta làm chủ, thậm chí ta có thể buông tha ngươi, giúp ngươi đánh chết đám người Phục Giang, từ đó giúp ngươi báo thù!
Nghĩ vậy, Nhiếp Vân đưa ra điều kiện và cái giá đánh bạc.
- Trả lời vấn đề của ngươi?
Cực Thiên Vương vốn tưởng rằng đối phương nghe nói như thế sẽ trực tiếp hạ sát thủ không lưu tình chút nào, sau khi nghe xong liền sững sờ.
- Rất đơn giản, thập tuyệt cổ địa từ đâu mà đến, ngươi đạt được Hỗn Độn Vương Thạch từ nơi nào?
Đi vào thập tuyệt cổ địa, Nhiếp Vân có ảo giác nơi này phi thường cổ quái, đi vào tuyệt mệnh chi địa càng có cảm giác này.
Nhất là nhìn thấy Hỗn Độn Vương Thạch thì một suy nghĩ xuất hiện trong đầu của hắn.
Thập tuyệt cổ địa, thậm chí sinh mệnh trong thần chi di tích không thể nào sử dụng lời thề hỗn độn, nói cách khác nơi này không quan hệ với hỗn độn, dựa theo cách nói của Thư Hoàng lúc trước, hẳn là hỗn độn muốn muốn hủy diệt thế giới này.
Loại địa phương này tại sao có th có Hỗn Độn Vương Thạch trân quý nhất trong hỗn độn? Tại sao có nhiều như thế?
Việc này không phù hợp lẽ thường!
Hỗn Độn Vương Thạch trân quý, Nhiếp Vân cũng không phải tiểu tử không hiểu chuyện, hắn biết phi thường rõ ràng, cho dù ném bất cứ viên nào trong Tà Nguyệt Chí Tôn Vực cũng sẽ sinh ra gió tanh mưa máu, mặc dù thế lực lớn trong quy khư hải cũng khó tìm được một viên, bảo vật quý như thế, một mình Cực Thiên Vương cầm hơn mười viên, hơn nữa phong ấn trở thành mặt trời mặt trăng và ngôi sao, nếu như nói không có bí mật gì, đánh chết hắn cũng không tin.
- Ngươi giết ta đi, ta sẽ không nói!
Cực Thiên Vương khoát tay.
- Ân?
Thấy bộ dạng của nó như vậy, Nhiếp Vân cau mày:
- Đừng cho rằng ta sẽ không giết ngươi, lưu ngươi đến bây giờ bởi vì cảm thấy ngươi còn dùng được.
Tuy hắn rất muốn biết số Hỗn Độn Vương Thạch này tới từ nơi nài nhưng đối phuowgn không phối hợp như vậy thì hắn không lưu thủ.
- Giết đi!
- Ta sẽ không nói Hỗn Độn Vương Thạch tới từ đâu cho ngươi biết.
- Ngươi đừng mong dò la ta, người Tà Nguyệt Chí Tôn Vực không kẻ nào tốt, nếu như ta không phải bị ngươi vây khốn, tuyệt đối đến một giết một...
Cực Thiên Vương một tiếng gào thét, chẳng muốn tiếp tục nói chuyện, một lòng muốn chết.
- Hừ...
Thấy thái độ của hắn như vậy, Nhiếp Vân cau mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.