Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 297: Con đầu đàn thông minh




Cây gai với thân thể to lớn, lớp vỏ dày và bên trong thân chứa thật nhiều nước, giống như cây xương rồng, hồn kỹ thứ năm của Đình Bảo là một loại thực vật CAM, cực kỳ thích hợp sống trong các khu vực năng nóng khô hạn.
Người ta có thể đốt các cây bình thường bằng lửa, nhưng có ai thấy cây xương rồng to lớn bị đốt cháy không? Tất nhiên là rất khó rồi...
Vì sống được và thích nghi trong các hoàn cảnh khắc nghiệt của khí hậu, loại thực vật này của Đình Bảo có một lớp thành vỏ rất dày, bên trong chứa đầy nước có thể kháng và khống chế lại với lửa thuộc tính.
Tuy nói là thực vật, nhưng nó lại là sự kết hợp của mộc với thủy thuộc tính, đây cũng là con át chủ bài của Đình Bảo trong một môi trường nóng bức khó chịu với ánh mặt trời khó ưa này, một ít nước cho ngày khô ráo, rất tuyệt đúng không?
“Ầm, ầm”
Tiếng va chạm vang lên, độ phòng ngự của hồn kỹ cực cao, cậu nhanh chóng lợi dụng tính bền của hồn kỹ mình mà cố gắng chui vào trong cái lồng cậu dựng ra.
Tấn công trực tiếp không thể làm gì, lửa phun ra cũng rất khó để đốt cháy những cây gai này, đặc biệt là nhờ có thiên phú thời tiết của Đình Bảo làm cho các cây gai càng ít bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cao.
“Chậc, khó chịu quá, aaaaaaa...”
Các cây gai không bị ảnh hưởng không có nghĩa là cậu cũng không bị ảnh hưởng, nhiệt độ bức ra đủ nóng chết người rồi, cơ thể Đình Bảo đang bị nung lên, dù đã cố gắng triệt tiêu hết tất cả tổn thương có thể nhận, nhưng xem ra hơi khó đây.
Một lớp bỏng lớn trên hai tay của Đình Bảo, không tránh được, khắc chế thuộc tính là thứ mà cậu ghét nhất, thương tổn cậu nhận được gấp bội lần so với các thương tổn khác, thật khó chịu.
Nhịn đau chịu đựng, hai tay cậu cảm thấy rất rát, nhưng cử động và chiến đấu thì vẫn được, lập tức lấp kín cái lồng, mặc xác đám hồn thú bên ngoài di động và chiến đấu thế nào, cậu cần xử lý xong bên trong cái đã.
“Rốngggggggg”
“Húuuuuuuuuuuu”
Năm con đầu đàn như nổi điên kêu gào lên, chúng đang cố ra lệnh cho các con con bên trong, nhưng không may là đám nhóc đấy không thể biết được chuyện gì xảy ra rồi, phương hướng và âm thanh bị ngăn cản.

Hệ thống cản âm và phân tán âm thanh của lớp thành dày và lớp nước bên trong các cây gai hoạt động rất tốt, các con cáo sa mạc bên trong càng ngày càng hoảng loạn, bọn chúng không biết phải làm gì ngoại trừ liên tục tấn công loạn xạ.
Có vài con đánh chúng cây gai nhưng cũng có những con tấn công nhầm đồng bọn của mình, bọn chúng giận dữ mà cắn xé nhau, quên luôn việc phá cái lồng này để thoát thân.
Đương nhiên các hồn thú cáo sa mạc bên ngoài lại khác, bọn chúng thông minh hơn nhiều, con mạnh nhất nhìn bốn con còn lại, bọn chúng ta ra năm hướng và cùng nhắm vào một vị trí.
Gật gật đầu, con đầu đàn hú lên một tiếng.
“Húuuuuuuuu”
“Ầm, oành, oành”
Tiếng kêu vừa dứt thì cả năm con đồng thời phun lửa, thật chính xác và nhanh gọn, bọn chúng tấn công vào cùng một điểm và cùng một thời gian, thật thông minh.
Mặc dù biết là không nên khen kẻ thù của mình, nhưng mà những con hồn thú thông thường chỉ biết liên tục tấn công một điểm, nhưng bọn chúng không hề biết rằng nếu có thể tấn công cùng một thời điểm thì hiệu quả sẽ có lợi hơn, dù sao cũng không ai ngăn cản bọn chúng lúc này.
“Húuuuuuuu”
“Ầm, oành, oành”
Giống hệt như ra hiệu lệnh, “Bắn” – “Khai đạn” rồi liên tục “Ầm, ầm, ầm” vậy, phong cách điều khiển rất có hệ thống, khó có thể tin đây là cách mà các hồn thú truyền mệnh lệnh và hợp tác với nhau.
Khốn nạn, cậu muốn đi kiện cái Cực hạn môn này, có thôi ngay cái trò cho hồn thú trí tuệ mạnh mẽ đi không, không phải là hồn sư chúng ta lợi dụng tri thức để đánh bại các hồn thú thiếu hiểu biết sao? Bọn hồn thú cơ thể vốn dĩ đã mạnh hơn hồn sư cùng cấp rồi nay còn cho bọn nó kiến thức về quân đội và lãnh đạo nữa, giết người đấy à???
Cộng hưởng nhiệt sinh ra, các hồn kỹ của đám Cáo sa mạc tại cùng một thời điểm hợp lại với nhau, rất hiển nhiên là nhiệt độ của bọn chúng tạo ra tăng lên nhiều, lớp vỏ của cây gai bị đốt cháy đen thành than, nhưng nhiêu đấy chưa đủ để các cây gai lộ ra một lỗ trống cho bọn chúng đột tiến cũng như cho các hồn thú bên trong thoát ra.
“Húuuuuuuu”
“Ầm, oành, oành”
Ngay khi bọn chúng tiếp tục tấn công, tại phía bên trong con mắt của Đình Bảo bỗng sáng lên, các cây gai xoay chuyển, tuy việc làm này hao tốn hồn lực cực nhiều, nhưng không thể để bọn chúng cứ làm càn vậy được.
Các cây gai xoay tròn, đòn tấn công của bọn chúng va vào một nơi khác, vị trí các phần cây gai bị tổn thương lập tức bị lấp đi, xem ra bọn chúng muốn bắt đầu lại từ đầu rồi,
Con đầu đàn có vẻ nhân tính hóa nhíu mày, cứ tấn công thế này thì vô dụng mất, nó quan sát xung quanh, không có cái gì có thể tận dụng, chẳng lẽ cứ phải cường công sao?
“Rốngggggg”
Một mệnh lệnh được đặt ra, hai con hồn thú vạn năm khác lập tức lao lên dùng hàm răng sắc bén của mình cắn vào cây gai, bọn chúng dùng lực để giữ nguyên một vị trí không cho Đình Bảo di chuyển hồn kỹ nữa.
Ba con còn lại lập tức tạo ra đội hình thích hợp mà tấn công, bọn chúng giống như con dã thú thèm khát máu thịt mà tấn công, điên cuồng, mà lại cực kỳ lý trí, đây là sự khác biệt mà Cực hạn môn tạo ra.
“Phụt”
Đứng ở bên trong, Đình Bảo nhịn không được phun ra một ngụm máu, hồn kỹ không những bị kiếm chế, hơn nữa nó còn không ngừng bị tấn công, xem ra cậu không nhanh xử lý khu vực bên trong thì mọi chuyện sẽ tệ hơn nhiều đây.
Ngụm máu của Đình Bảo phun ra tạo một mùi tanh bên trong khu vực cái lồng bằng cây gai này, đám cáo sa mạc lập tức hỗn loạn tăng lên, chúng nó phóng hỏa hệ hồn kỹ một cách điên loạn, có đứa dùng trảo, đứa húc cả thân mình, nói chung là lúc này hình tượng về một đội quân tinh nhuệ trong mắt Đình Bảo hoàn toàn biến mất.
Có phải là để bù đắp cho phần thông minh của mấy con đầu đàn mà mấy con hồn thú này ngu hơn không?
“Được rồi, làm nhanh thôi, nếu không thì bên ngoài sẽ tiến vào trước khi mọi chuyện thành công đây”
Đưa tay lên lau đi vết máu ở khóe miệng, hồn hoàn thứ hai và hồn hoàn thứ tư của Đình Bảo sáng lên, cậu cười lạnh nhìn xuống phía dưới.
“Chuẩn bị chết đi nào...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.