Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 296: Chiến, một chọi bốn mươi




Từ phía đằng xa, một bầy hồn thú đang di chuyển tới phía của Đình Bảo, ngạc nhiên là đối phương tuy khá đông nhưng lại không hề hỗn loạn, mười, hai mươi, ba mươi... Quaooo, chừng này chắc ước chừng khoảng hơn bốn mươi con đấy.
Cái cực hạn thử thách này công nhận hắc ám thật, không ngờ thật sự cho cậu phải đối đầu với một bầy thú triều loại nhỏ thật, tuy nhiên không phải con hồn thú nào cũng có thực lực như ngày hôm qua, chỉ có tầm khoảng ba? không, có năm con là vạn năm hồn thú, may mắn thay bọn chúng không thuộc dòng họ có độc và hồn lực chỉ tầm từ một đến hai vạn năm, cao hơn nữa e là cậu chịu không nổi.
Không có độc là tốt, có độc thì cậu mới khó xử đây, nhưng sớm hay muộn thì mấy tình cảnh này kiểu gì cậu cũng phải gặp, từ bây giờ tính kế cho sớm đi là vừa
“Rầm, rầm, rầm”
Tiếng tứ chi đạp trên cát, một bầy cáo sa mạc đang dẫn bước nhau tiến về phía Đình Bảo, đội hình có vẻ hoàn hảo đấy.
Các con hồn thú có niên kỷ thấp nhất dàn hàng xếp ở đằng trước, hồn kỹ càng mạnh thì càng được bảo vệ đằng sau, đội hình này muốn thực hiện thì cần sự trung thành và tận tâm cực cao đến từ các thành viên trong đàn.
“Hể???? Đây hẳn gọi là thí quân đoạt thế nhỉ? Dùng các con tốt để bảo vệ và tạo ra thế công hoàn hảo cho mình, đám hồn thú trong đây khá thú vị đấy”
Đình Bảo trầm trồ ngạc nhiên khi nhìn thấy các con hồn thú cực mạnh tụ lại ở đằng sau, bọn chúng bình tĩnh mà ra lệnh cho các tộc quần của mình thẳng tiến, không chút do dự hi sinh các con con, chúng lãnh huyết như ông vua thời phong kiến, và quân lính của nó thì một lòng một dạ trung thành.
Tổ chức của đám hồn thú này nếu đem ra so sánh với bầy binh lính của con người thì đám này nguy hiểm hơn nhiều à nha, có hai loại binh linh mà con người ta sợ hãi nhất, một là tuyệt đối trung thành, có kêu đi chết hắn nguyện ý dùng dao cứa cổ mình mà tự sát, còn loại thứ hai là thông minh, biết các ứng phó trước mọi tình huống.
Dù là loại một hay loại hai, chỉ cần nằm dưới tay một vị tướng tài ba, bọn chúng đều hóa thành những thế công bất khả chiến bại.
Như người ta nói, ta thà cần một đội quân yếu đuối nhưng trung thành, còn hơn một đám thiên tài lại đếch cần quan tâm ai, đám cáo sa mạc này chính là những con chiên của loại thứ nhất, kẻ mà sẵn sàng vứt bỏ sinh mệnh của mình chỉ vì danh dự và lợi ích của tộc quần.
Một bầy hồn thú đáng sợ, nếu như anh và bọn chúng không phải là kẻ thù thì có lẽ anh sẽ thưởng thức bọn chúng, nhưng mà, Cực hạn môn ép buộc anh phải liên tục vào những thế bí hoàn hảo, không đối đầu, không chiến đấu là không thể vượt qua,... Anh cần phải chiến đấu thôi.
“Húuuuuuuuuuuu”
Một tiếng hú kêu vang cả bầy cáo lập tức nhận lệnh, như những đốm lửa lơ lửng trên bầu trời, chúng lao thẳng về phía Đình Bảo, thuộc tính khắc chế, chậc, đúng là không hề nương tình cho nhau nhỉ?
“Bạo tạc đi”

Cặp mắt của Đình Bảo sáng lên, đối với những đối thủ chơi quần công thế này, những hồn kỹ mang tính bạo tạc không còn gì thích hợp hơn rồi.
“Bom hạt giống”
“Oành, oành oành”
Liên tục vang lên những tiếng nỗ ngay dưới chân của những con hồn thú, cậu đã canh hướng bọn chúng sẽ tiến đến, chôn lấp bên dưới lớp cát những hạt giống hồn kỹ của mình bằng những khối kim loại hồn đạo khí bạo phát bám chắc dưới đất
Ngay khi mà đám cáo vừa bước qua, chúng lập tức phát nổ và tạo ra một trận hỗn loạn khủng khiếp trong thế công của đối phương.
“Hừ hừ”
Đình Bảo cười vui mừng vì đòn tấn công của mình có hiệu quả rồi, dù sao thì điều này chứng tỏ đội hình của đối phương có thể bị làm tan rã, bọn chúng quá tuân lệnh những con cầm đầu đến nỗi khi bị hỗn loạn, nếu không có kịp thời gian chỉ lệnh, bọn chúng sẽ không biết làm gì, có vài con lao lên bất chấp tấn công, có vài con thì đơ lại, nói chung là giờ bọn chúng rất rối.
Ngay khi Đình Bảo tính tiếp tục tấn công, hồn hoàn thứ năm trên người Đình Bảo sáng lên, hàng loạt các cây xương gai từ mặt đất nổi lên, chúng bao phủ và tách riêng bầy hồn thú cấp thấp và cấp cao ra.
"Rừng Gai"
Lượng hồn lực tiêu hao khổng lồ, bù đắp lại, hồn kỹ của Đình Bảo cũng được phát huy cực đại, các cây gai to lớn với đường kính kích thước còn to hơn cả con người.
Đánh với lũ này, tuyệt không được phép nương tay và giữ lại, quân địch quá đông, kéo quá dài người bất lợi chỉ có thể là cậu mà thôi.
“Húuuuuuuuuuuuu”
Tiếng hú của ba con đầu đàn lập tức vang lên, hai con khác lập tức tách ra đi theo hai hướng muốn nhắm đến Đình Bảo, vây công không cho phép cậu làm càn.
Bầy hồn thú bên trong nghe được mệnh lệnh của con đầu đàn, bọn chúng lại tiếp tục điều chỉnh lại đội hình, con nào chịu trách nhiệm tiến công đứng trước, phụ cần đứng sau, hỗ trợ ở phía giữa, quay về một hướng tìm kiếm một chỗ để đột phá.
“Đùa hả trời, có cần hệ thống quân đội nghiêm túc như vậy không?”
Đình Bảo đổ mồ hôi hột, như thế này có còn là hồn thú đầu đàn và hồn thú con con nữa, đây rõ ràng là tướng quân và các binh lính trung thành của mình rồi, quá nhanh, chuẩn, gọn, chúng được đào tạo cực kỳ bài bản như những tên lính thật sự.
Kể cả thế trận và sắp xếp nữa, một sự thông minh tột độ đến từ các con hồn thú bên trong Cực hạn môn, nhưng mà, như vậy thì chưa đủ để làm anh thua cuộc đâu.
“Tạm biệt nhé”
Để cho một sợi dây gai buộc lấy mình, Đình Bảo lập tức tụ cả đống cây gai lại thành một cái lồng khép kín, trực tiếp để những hồn kỹ của mình đẩy khai bọn hồn thú đầu đàn kia ra bên ngoài, còn anh thì lao thẳng vào bên trong.
Việc trực tiếp tiến vào như thế sẽ khiến cho hàng phòng ngự của Đình Bảo giảm xuống, cậu không thể một lúc phân tinh lực để đối phó cả bầy con con và năm con đầu đàn được, cách tốt nhất là phải xử lý bầy yếu đuối trước, dù sao chúng cũng quá đông và có thể gây ra nhiều hậu quả xấu nếu không tiêu diệt kịp thời.
Mấy con ở phía ngoài thấy thế lập tức muốn ngăn cản, nhưng sự thật khó khăn là Đình Bảo cũng không nguyện ý cho bọn hắn cơ hội đâu.
“Sóng âm ba hồn đạo khí cấp 6, triển khai”
Dùng một tay bấm vào nút đỏ của cái hộp đang cầm trong tay, một đợt xung kích âm thanh phát ra làm cả đám hồn thú nhất thời khó chịu, thời gian bị chậm một nhịp.
Con đầu đàn với niên kỷ cao nhất lập tức lao ra vồ vào phía Đình Bảo, nó là con mạnh nhất nên đề kháng cũng cao nhất, thoát ra khỏi chấn động ngay lập tức là điều bình thường.
Những con khác mất một hồi mới có thể khôi phục, chúng lập tức phun ra những ngọn lửa nóng bỏng về phía Đình Bảo, dưới một thời tiết nắng chói chang như vậy không thể nào không có tăng phúc, nơi này cứ như thiên đường của bầy hồn thú hệ lửa vậy, thật đáng ghét.
Nhanh chóng lấp mình vào bên trong, những cây gai cuộn lại thành một cái khiên bảo vệ cậu chống khỏi tấn công bọn hồn thú.
“Ngạnh xác”
Hồn kỹ thứ nhất sáng lên, Đình Bảo thừa biết chỉ riêng hồn kỹ này không thôi là không đủ, nếu không tăng phòng ngự bản thân thì lần này cậu ăn cho đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.