Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 282: Dạ Vũ và Đình Bảo, bàn luận




Hai người đang nhìn vào thanh kiếm, một loại cận chiến hồn đạo khí, chế tạo khá đơn giản nhưng tay cầm cũng ok, hình dáng được và hồn đạo văn sắp xếp đúng chỗ, tạo cho cây kiếm có phần uy nghiêm huyền bí.
Tổng thể của cả cây kiếm chỉ có một hồn đạo văn cấp hai và hai hồn đạo văn cấp một, khắc chế rất có tâm và cũng rất tiện cho việc phát lực.
“Thanh kiếm này, để cho một hồn sư có đẳng cấp thấp sử dụng cũng không tệ, nhất là những người có thú võ hồn yếu về khả năng tấn công, mặt kiếm khá sắc bén”
Đưa ra đánh giá, cô gái tóc đen lật ngửa thanh kiếm ra sau, tiếp tục đánh giá về phần hồn đạo văn, trông thì ổn nhưng tay nghề còn hơi kém.
“Hồn đạo văn sắp xếp khá ổn rồi, nhưng nếu muốn tốt hơn thì nên dịch sang bên này một tý, các họa tiết vẽ ra có nhiều phần dư thừa, thay vì khắc như thế này thì có thể đổi sang những loại họa tiết đơn giản hơn, để dư phần trống để thêm một số chi tiết mới vào.”
Mặc Lâm như vớ được đồng bọn, ông bắt đầu nổi lên căn bệnh nghề nghiệp, trực tiếp sờ vào và chỉ vào mặt kiếm chỉ ra những sai sót.
Chỗ này, chỗ này, chỗ này, nếu thay thế và lựa chọn hợp lý hơn, cây kiếm sẽ đạt được một đẳng cấp mới chứ không phải là hồn đạo khí cấp một như vậy.
“Ồ, đúng vậy, thay thế nó bằng tăng tốc hồn đạo văn, giảm bớt họa tiết không cần thiết đi thêm hồn đạo văn cường lực vào là có thể thay đổi trọng tâm thanh kiếm”
Cô gái ngạc nhiên ồ lên, đúng vậy, nếu có thể thay thế như vậy thì tổng quát cây kiếm sẽ trở nên khác hẳn, tuy không có ý kiến hoàn toàn giống cô, nhưng lối suy nghĩ này cũng rất thú vị.
“Đúng không? đúng không? Còn nữa, việc thêm hai hồn đạo văn cấp một vào đáy kiếm quá lãng phí, thay vào đó trực tiếp dùng kim loại khắc làm chuôi kiếm rồi bọc lên một lớp gỗ, như vậy có thể kích hoạt được cây kiếm dễ dàng hơn, hồn lực dễ phát động hơn, hồn sư cũng dễ dàng sử dụng”
Hai đứa một già một trẻ bắt đầu tiến vào mode làm việc, cả hai không ngừng bàn luận về lối chế tạo hồn đạo khí của vị chủ quán đầu trọc kia.
Anh chàng mập mạp ở bên cạnh chảy hết cả mồ hôi ra, không ngờ con nhỏ này lại một lần nữa dấy lên bệnh nghề nghiệp, công nhận cứ nói về hồn đạo khí là cô ta như trở thành một người khác vậy.

Phong cách chế tạo hồn đạo khí của Mặc Lâm chủ yếu là nhanh, gọn, tiện dụng, đối với ông thì mọi thứ cần phải được triển khai trước khi đối phương kịp sử dụng, và đó cũng là phong cách của Hình Na.
Hơn hai năm trời học tập và làm việc cùng nhau, tuy nói rằng ông là sư phụ nhưng Hình Na và ông lại giống như là bạn bè cùng bàn luận về hồn đạo khí vậy, phong cách của ông bị ảnh hưởng khá nhiều bởi Hình Na.
Từ khi gặp cô, hồn đạo thế giới của Mặc Lâm như được mở ra một trang sử mới, có vô vàn kiến thức được vạch ra để ông tìm hiểu và nghiên cứu, không còn bị gò bó bởi lối chế tạo cũ kỹ như trước nữa.
Đi với một con đường hơi ngược với Mặc Lâm và Hình Na, phong cách chế tạo hồn đạo khí của cô gái tóc đen lại thiên hướng về bộc phát và gây uy lực mạnh, tuy rằng cô công nhận tốc độ rất quan trọng, nhưng lực bạo tạc cũng không kém.
Sẽ làm gì nếu đối phương có một năng lực có thể chống trả được mọi tấn công của bản thân, tốc độ là một chuyện, nhưng cô gái này lại thiên hướng về việc trực tiếp đập nát phòng ngự của đối phương hơn.
Tất nhiên việc có thể kết hợp cả hai là cực kỳ tốt, nhưng mà mỗi người chỉ nên chuyên một phần, không ai có thể giỏi hết tất cả được, kể cả Hình Na, cô cũng chỉ chuyên về các loại toán hóa sinh thành phần, chế tạo dựa vào cơ chế ăn mòn và phân hủy, kết quả của các phản ứng hóa sinh.
Về phần vật lý năng lực Hình Na cũng bó tay, tuy có học qua nhưng muốn ứng dụng vào Hồn đạo khí không phải là chuyện dễ dàng, và nhờ vào sự khác biệt trong lối suy nghĩ của cả hai, Mặc Lâm và cô gái trẻ này liên tục bàn luận.
“Ra vậy, nếu có thể thì phải làm ở chuôi kiếm? nhưng như vậy không phải là rất khó nắm sao? bề mặt kim loại dù có được phủ bằng gỗ nhưng cầm một thanh kiếm như vậy vẫn có hạn chế chứ?”
Bây giờ đến lượt ông chủ quán tiến vào trao đổi, dù sao thì tiệm này cũng mới mở, cũng không có khách gì đến tham quan nhiều, mà dù có thì họ cũng chỉ quan tâm mấy thứ bình thường thôi chứ vũ khí thì cho họ xin kiếu giùm.
“Sai rồi, có thể thêm một vài chi tiết hồn đạo khí giảm đi cơ chất của kim loại làm nó giống như gỗ và cầm nắm thoải mái”
Tuy không phải là ý kiến của bản thân, nhưng cô rất đúng lúc bổ sung kiến thức cho vị chủ quán, không phải cứ theo khuôn khổ đâu.
“Đúng vậy đúng vậy, việc thay đổi cảm nhận về chất liệu là một điều vô cùng đơn giản, chỉ cần thêm một vài họa tiết nhỏ là được”
Mặc Lâm tiếp tục bàn luận, chỉ một thanh kiếm tầm thường mà mấy người bàn ra cả đống thứ, tội nghiệp cho anh chàng đứng ở bên ngoài nhìn ba người liên tục nói chuyện mà không hiểu gì.
“A, chủ quán, cho tôi hỏi….”
Một vị khách khác đến mua hàng, ông chủ quán đành phải xin lỗi hai người Mặc Lâm và cô gái đi tiếp khách, để lại ông và cặp thanh niên này với nhau.
“Xin chào ông, con tên là Dạ Vũ, hân hạnh được gặp mặt”
“Ồ, chào con, ta tên là Mặc Lâm, một hồn đạo sư, rất vui được gặp”
Hai người nhanh chóng chào hỏi, quả nhiên thế giới của hồn đạo sư anh chàng phía ngoài hoàn toàn không thể hiểu được.
“Cậu nhóc này là?”
Làm một ông lão chừng năm mươi tuổi, ông rất biết cách quan sát, anh chàng này chí ít năng lực cũng trên hồn vương rồi chứ không đùa, nhưng nhìn số tuổi mới tầm 17 mà có năng lực như vậy, quả nhiên khác hoàn toàn so với Nhật Nguyệt đế quốc bọn ông, các học viên đa số là dùng dược vật để đắp lên tu vi chứ không tu luyện được như vậy.
“Con là Đình Bảo, hân hạnh được gặp mặt”
Đình Bảo cũng rất lễ phép trả lời, đúng vậy, cặp thanh niên một nam một nữ này không ai khác chính là Dạ Vũ và Đình Bảo, thời gian trôi qua đã làm họ trưởng thành hơn, về cả mặt cơ thể lẫn tu vi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.