Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 250: Long Tiêu Dao và Mục Ân, chuyện xưa (2)




Bỏ qua phản ứng kịch liệt của Hình Na, làm con gái và là thế hệ hậu bối, họ cũng không có quyền phán xét gì, nhưng tình cảm mà lấy thực lực đến phân chia? Nói trắng ra là cũng không có ai thật sự ủng hộ cả!
Huyền lão thâm ý nhìn Hoắc Vũ Hạo
“Không chừng ngươi cũng sẽ gặp chuyện đó. Chuyện này thậm chí còn khiến học viện Sử Lai Khắc chúng ta về sau tạo nên một truyền thống.”
“Truyền thống?”
Hình Na không quan tâm mấy chuyện đánh đấm giành dựt người yêu làm gì cho mệt, cái cô quan tâm là học viện của mình lại có thêm cái truyền thống quái dị gì nữa vậy?
“À, cái đó thì từ từ nhóc cũng biết thôi, vì trước kia con còn nhỏ quá, với lại ngay sau đó con lại lập tức đi tham gia trao đổi sinh nên không biết là đúng, từ từ rồi mọi thứ cũng gặp thôi, không cần nóng vội”
Huyền lão cười cười, Hình Na đã 17 tuổi rồi, cũng đến lúc nên có người yêu, nhưng có vẻ như cô đã được đặt trước bởi cậu nhóc tóc vàng tên là Eim rồi, nên tốt nhất không nói là ổn hơn.
“So đấu một năm sau, ai thắng?”
Quay trở lại vấn đề cũ, Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Huyền lão nói:
“Không ai thắng cả.”
“Hả?”

Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc.
“Hể? Chuyện tình tay 3, hai người con trai đồng thời từ bỏ?”
Thú vị chen vào một câu, mấy câu chuyện ngôn lù cô đọc kỹ lắm, thể loại này là một trong những loại ái tình hận thù xen kẽ lẫn nhau, hễ là có người thứ 3 kiểu gì cũng phức tạp vl lên, nếu trận chiến đã không xảy ra thì có nghĩa là 2 người không chiến đấu, mà không chiến đấu thì chỉ có thể là cả 2 người cùng từ bỏ mà thôi.
“Hầy, đúng vậy đấy”
Huyền lão thở dài một tiếng, nói.
“Bởi vì bọn họ không ai tới. Ngày đó từ biệt, về sau cả Mục lão và Long Tiêu Dao đều suy nghĩ lại, khát khao tình yêu của họ vẫn không thắng được lý trí. Bọn họ đều biết rất rõ, hai người tu vi xem xem nhau, nếu toàn lực đánh sống chết, kết cục cuối cùng chỉ là lưỡng bại câu thương. Nhưng bọn họ là bằng hữu, là huynh đệ, cho nên bọn họ đều đưa ra quyết định lý trí sáng suốt, buông tay!”
“Nhưng bọn họ lại trăm không ngờ, người kia cũng lựa chọn giống y như mình, thế nhưng sự lựa chọn của cả hai lại xúc phạm đến vị nữ hồn sư Diệp Tịch Thủy kia.”
“Diệp Tịch Thủy đến địa điểm ước định đợi ba ngày, Mục lão và Long Tiêu Dao đều không xuất hiện. Tính cách nàng vốn cương liệt, giận dữ phất tay bỏ đi. Mục lão và Long Tiêu Dao đều cho rằng Diệp Tịch Thủy đã đi theo người kia, sau một thời gian thương tâm khổ sở, đều đem tình cảm chôn vùi trong tu luyện.”
“Vì không muốn cho mình thêm thương tâm, bọn họ không ai đi tìm người kia, chi đảo mắt đã qua 10 năm, Mục lão và Long Tiêu Dao đều đã có gia đình của mình. Lúc ấy, Diệp Tịch Thủy đột nhiên tới học viện Sử Lai Khắc chúng ta, gọi tên Mục lão, khi đó, bọn họ đều đã là cường giả phong hào đấu la.”
“Gặp lại Diệp Tịch Thủy, Mục lão trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời không biết nên nói gì. Nhưng Mục lão không ngờ Diệp Tịch Thủy lạnh lùng khiêu chiến. Mục lão tuy trong lòng tràn ngập khó hiểu, nhưng Diệp Tịch Thủy cố tình gây sự, không thể không ứng chiến.”
“Mười một năm trước chia tay, tu vi Diệp Tịch Thủy so với Mục lão và Long Tiêu Dao đều kém hơn nửa phần, nhưng gặp lại, Diệp Tịch Thủy lại trở nên vô cùng cường đại. Mục lão chiến một trận với nàng một trận, thế nhưng dần dần có xu thế không ngăn cản được. Nhưng Mục lão tu vi căn cơ thâm hậu, cuối cùng vẫn nhờ vào sáng tạo độc đáo của bản thân là Quân Lâm Thiên Hạ thắng hiểm. Nhưng Mục lão kinh ngạc phát hiện, võ hồn Diệp Tịch Thủy có chứa một phần tà khí. Lúc ấy, lão sư của Mục lão, cũng chính là sư tổ của ta, là một đời Hải Thần Các Các chủ. Sư tổ chỉ rõ, Diệp Tịch Thủy đã trở thành một tà hồn sư, phải bắt giữ Diệp Tịch Thủy, phế bỏ tu vi của nàng.”
“Mục lão tuy đã có gia đình, nhưng Diệp Tịch Thủy đối với lão là một tình yêu khắc cốt ghi tâm a! Lập tức vì Diệp Tịch Thủy đau khổ cầu xin, thỉnh sư tổ thả nàng. Sư tổ không đồng ý, tà hồn sư có tu vi đạt tới cấp bậc phong hào đấu la như Diệp Tịch Thủy quá nguy hiểm, vẫn giam nàng trong học viện Sử Lai Khắc, nhưng vì cớ Mục lão, lại tạm thời không ra tay với Diệp Tịch Thủy.”
“Không ai ngờ, vài ngày sau một tà hồn sư khác xuất hiện ở học viện, một tà hồn sư đặc biệt cường đại dẫn theo đội ngũ đại chiến với sư tổ một hồi. Hai bên cuối cùng lưỡng bại câu thương, sư tổ đã bị thương nặng, nhưng đối phương là tên tà hồn sư cực mạnh kia đồng dạng cũng đã bị thương tổn trí mạng. Nhưng bọn họ cuối cùng vẫn cứu được Diệp Tịch Thủy.”
“Diệp Tịch Thủy trước khi thoát đi, vẫn không quên để lại một ánh mắt oán hờn với Mục lão. Cũng không rõ vì sao Diệp Tịch Thủy lại trở nên như thế, chẳng những bản thân là tà hồn sư mà còn đi chung với một đám tà hồn sư. Sư tổ bị trọng thương, cũng khiến cho một tia ảo tưởng cuối cùng của Mục lão đối với Diệp Tịch Thủy hoàn toàn tan biến.”
“Mục lão vẫn làm chăm sóc sư tổ đến khi thương thế khôi phục, liền khẩn cấp đi tìm Long Tiêu Dao, để hỏi rõ ràng tại sao bản thân hi sinh cho hai người mà Diệp Tịch Thủy lại trở thành như vậy.”
“Lúc ấy, Mục lão trong lòng đầy phẫn nộ.”
“Khi Mục lão tìm đến Long Tiêu Dao, lửa giận áp chế đã lâu bùng nổ, không đợi Long Tiêu Dao giải thích đã phát động công kích. Hắc Bạch Song Thánh Long đại chiến một hồi, cuối cùng song phương tu vi ngang nhau, Mục lão tuy nhỉnh hơn một chút, nhưng chênh lệch đó vốn là quá nhỏ. Niệm tình huynh đệ, Mục lão cuối cùng nương tay.”
“Đánh mệt mỏi chán chê, Mục lão mới cùng Long Tiêu Dao trò chuyện mười năm qua, cả hai mới giật mình phát hiện, mười năm trước bọn họ đều đưa ra quyết định giống nhau. Mục lão cũng đột nhiên hiểu được vì sao Diệp Tịch Thủy lại chạy đến học viện Sử Lai Khắc khiêu chiến. Bọn họ đều hiểu tính cách Diệp Tịch Thủy, nội tâm cực kỳ áy náy với Diệp Tịch Thủy, bởi vì nàng mà sư tổ bị trọng thương, tuy rằng thương thế đã lành nhưng để lại di chứng, muốn khỏi hẳn hầu như không thể.”
“Mục lão và Long Tiêu Dao sau khi cẩn thận thương lượng, quyết định đi tìm Diệp Tịch Thủy, bất kể ra sao phải giải thích rõ ràng. Hắc Bạch Song Thánh Long tái hiện đại lục, thanh danh vang dội, thời điểm đó cũng được thành lập danh hiệu Song Thánh Long, mới có việc họ tự phong hào Long Thần đấu la Mục Ân và Long Hoàng đấu la Long Tiêu Dao.”
Nghe kể về Mục lão mà tưởng tượng hai vị hồn sư phong hào đấu la 30 tuổi khởi phong ba đại lục năm ấy ra sao, cơ hồ là mục tiêu mơ ước của biết bao hồn sư trẻ tuổi.
Một tiếng thở dài kéo Hoắc Vũ Hạo trở về, còn Hình Na thì tận lực phun tào, cẩu huyết, máu chó, quần què, cái thể loại truyện cẩu huyết gì vậy? Bộ đám con trai ở đây đều dại gái và đàn bà như vậy sao, để ý sang phía Huyền lão, ánh mắt ông trông thật buồn bã

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.