Vô Hạn Thự Quang

Chương 37: Con át chủ bài




Sở Hạo vô cùng tín nhiệm Lăng Tân, cũng giống như hắn tín nhiệm tỷ tỷ Vi Thi Thi, huynh đệ Trần Hạo Đào, chiến hữu Trương Hằng vậy. Lăng Tân là ca ca của hắn, hơn nữa còn là ca ca không thể thay thế.
Nhưng Sở Hạo không tin tưởng những người khác trong Thiên Thần tiểu đội, nói tóm lại, thật ra hai bên cũng không phải là quan hệ trung lập, giữa hai bên vẫn có chút thù địch, hoặc nói sau này rất có thể trở thành loại quan hệ kẻ địch, cho nên hắn cũng không tin tưởng những người khác của Thiên Thần tiểu đội.
Nhưng giống như Lăng Tân nói, có lẽ Lăng Tân có nghĩa vụ làm gì đó cho thế giới này, nhưng những người khác trong Thiên Thần tiểu đội lại không bất kỳ nghĩa vụ nào đối với thế giới này. Bọn họ không phải là người của thế giới này, nếu như bọn họ đồng ý ra tay giúp đỡ, như vậy là do thiện đức của bọn họ, là do lương tâm của bọn họ. Nếu như bọn họ không muốn ra tay giúp đỡ, đây cũng là quyền của bọn họ. Với tình hình hiện tại, quái vật triều còn đang ở trình độ rất nhỏ, cũng không có bao nhiêu nghiêm trọng, ngay cả quân đội bình thường cũng có thể chống đỡ được quái vật triều. Đối với Thiên Thần tiểu đội đứng ở trình độ cao nhất trong Luân Hồi tiểu đội, lại rất đơn giản. Nhưng theo thời gian trôi qua, quái vật xuất hiện càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhiều quái vật xuất hiện, khi đó ngay cả đội viên bình thường trong Thiên Thần tiểu đội cũng sẽ có nguy hiểm. Ví dụ như thế giới rắn lần này, Vũ Xà Thần lần trước, nếu như đội viên bình thường của Thiên Thần tiểu đội gặp phải, rất có khả năng sẽ xuất hiện thương vong. 
Cho nên Lăng Tân nói không sai, hắn nên suy tính cho các đội viên, Sở Hạo cũng không cảm thấy điều này có gì sai cả. Cho nên, khi Lăng Tân ép hỏi hắn về con át chủ bài, hắn cũng có thể suy tính tới khả năng nói ra...
"... Như vậy, nói ngay đi."
Sở Hạo nhìn Trương Hằng, hắn trầm tư hồi lâu mới lên tiếng: "Thứ nhất là để cho Lăng Tân biết con át chủ bài của chúng ta, chúng ta còn có thể kiên trì bao lâu, cùng với chúng ta có thể chống đỡ quái vật triều tới trình độ nào. Sau khi hắn biết con át chủ bài của chúng ta, trong lòng mới có vững tin. Ta tin vào sự lựa chọn của Lăng Tân, cũng giống như ta tin ngươi vậy... Còn có một nguyên nhân khác, cũng có thể gián tiếp uy hiếp những người khác của Thiên Thần tiểu đội, khiến cho bọn họ không dám có tâm tư sai lệch gì, ví dụ như... nhét bán vị diện này vào trong sự khống chế của bọn họ chẳng hạn." 
Trương Hằng bất đắc dĩ nói: "Ngươi là lão đại, ngươi quyết định là được rồi."
Sở Hạo gật đầu, chỉ có điều hắn nhìn trạng thái của Trương Hằng hiện nay, trên đầu lập tức giống như lại có gân xanh xuất hiện, hắn cứ nhìn Trương Hằng như vậy hồi lâu, lúc này mới không nhịn được nói: "Tuy nói ngươi làm cái gì là quyền tự do của ngươi... Nhưng, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi bây giờ đang làm cái gì không?"
Lúc này, Trương Hằng đang giãy dụa trên mặt đất, toàn thân hắn bị trói bởi sợi dây kim loại nhỏ, hắn càng giãy dụa, những sợi dây kim loại này càng trói chặt lấy hắn. Cho nên đến cuối cùng, hắn chỉ có thể hoạt động giống như con sâu lông vậy. Hơn nữa, Sở Hạo còn nhận ra, sợi loại kim loại này là một loại kim loại ký ức có cường độ vô cùng lớn, người bình thường nếu bị trói như thế, trên cơ bản lộn xộn sẽ bị phân thây, cũng chỉ có cường giả trình độ như Trương Hằng mới có thể không bị tổn thương, nhưng trên cơ bản hắn cũng không có khả năng thoát ra được. 
Trương Hằng cố gắng nhúc nhích ngón tay, đầu sợi kim loại lại quấn ở trên đầu ngón tay của hắn, hắn vừa nhúc nhích, vừa nói: "Ngươi có biết người gọi là Vương Ngũ kia không? Hắn có thể khống chế sợi tơ nhỏ tới mức mắt thường không thể nhận ra tới công kích kẻ địch, bất cứ kẻ địch nào, chỉ cần khẽ động ngón tay là có thể khiến kẻ đó trở thành con rối! Quá trình chiến đấu của hắn đơn giản là đẹp tới mức khiến người ta ngây người! Bộ dạng đó ta cũng phải cho một trăm điểm! Cho nên ta chỉ nghĩ, tố chất thân thể của ta tuyệt đối không thể thấp hơn, hơn nữa ta không phải còn có tiểu vũ trụ sao? Chỉ cần ta có thể khống chế sợi tơ giống như hắn, nói không chừng sau này ta lại thêm một con át chủ bài. Cho nên hiện tại ta muốn bắt đầu huấn luyện, nếu không ta sẽ bị hắn bỏ lại quá xa..."
Sở Hạo đang đứng ở bên cạnh Trương Hằng, hắn ngồi xổm xuống, tiếp theo hét lớn vào tai của Trương Hằng: "Hắn là kẻ sử dụng trái ác quỷ! Hắn dùng chính là năng lực của trái ác quỷ! Ngươi đang làm thánh đấu sĩ không đi huấn luyện, lại có thể chạy đi huấn luyện năng lực trái ác quỷ! Ngươi là heo sao? Ngươi là tới diễn trò cười sao? Trả lời ta, Trương Hằng, ngươi là tới diễn trò sao?"
Lại không nhắc tới cuộc sống hằng ngày của Sở Hạo và Trương Hằng nữa... 
Lăng Tân dẫn theo thành viên đoàn đội của hắn trở lại trên đảo chủ, sau đó bị Sở Hạo dẫn vào một căn phòng hội nghị trong căn cứ dưới lòng đất, dọc đường đi ngoại trừ Lăng Tân ra, những người khác của Thiên Thần tiểu đội đều là bộ dạng không để ý. Trên thực tế, ngoại trừ Lăng Tân, những người khác căn bản hoàn toàn không có hứng thú đối với con át chủ bài của Sở Hạo, đối với một Luân Hồi tiểu đội chỉ có hai người sống sót, có thể có được một bán vị diện đã khiến cho bọn họ vô cùng ngạc nhiên, bọn họ cũng không cho rằng Luân Hồi tiểu đội này còn có gì có thể làm cho bọn họ giật mình nữa.
"Con át của bài của ta... Trung Châu đội."
Đợi đến sau khi tất cả mọi người ngồi vào trên ghế, Sở Hạo căn bản cũng không có bất kỳ uyển chuyển hoặc giấu diếm nào, lại trực tiếp nói với những người khác. 
Mọi người vừa ngồi xuống, trong lúc nhất thời còn chưa phục hồi lại tinh thần, cho nên khi Sở Hạo nói xong câu đó, ngoại trừ Trương Hằng ra, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm nhìn hắn, trong lúc nhất thời bọn họ dường như không biết hắn đang nói cái gì.
Sở Hạo hít vào một hơi nói: "Các vị, cảm ơn tất cả những điều các vị đã làm trong mấy ngày qua. Ta thay mặt những người được các ngươi cứu, được các ngươi trợ giúp sống sót nói lời cảm ơn các ngươi, cho nên để báo đáp cho sự trợ giúp của các ngươi, ta cũng sẽ cho các ngươi biết một tin tức rất quan trọng... Các ngươi đã nghe nói qua về quyền hạn chưa?"
Đồng tử trong mắt Lăng Tân hơi co lại, hắn quay đầu lại nhìn về phía một mỹ nữ trong đoàn đội. Nữ nhân kia tên là Thiên Ý, nữ nhân kia cũng chấn động kinh ngạc nhìn về phía Lăng Tân. Lúc này, Lăng Tân mới nói với Sở Hạo: "Ý của ngươi là... ngươi biết quyền hạn là gì sao? Không, ngươi nắm giữ quyền hạn sao?" 
Sở Hạo gật đầu. Tiếp theo, hắn lại bắt đầu giải thích cặn kẽ quyền hạn rốt cuộc là cái gì, cùng với lý do hắn biết quyền hạn, làm thế nào nhận được, cùng với phương pháp sử dụng quyền hạn... Mà Thiên Thần tiểu đội lại không biết về những điều này. Cho nên dần dần, ánh mắt của đám người trong Thiên Thần tiểu đội đã thay đổi, lúc đầu bọn họ nhìn về phía Sở Hạo cùng Trương Hằng hoàn toàn không để ý, hiện tại là một sự trịnh trọng, một sự công nhận.
"... Đó chính là tin tức về quyền hạn, hoặc nói là tất cả tin tức liên quan tới quyền hạn mà ta biết được. Có thể quyền hạn còn có một ít công năng cùng phương pháp thu được khác, nhưng ta không biết. Đồng thời, hiện tại ta cũng có quyền hạn, quyền hạn thấp nhất nhưng có thể dùng để gọi ra Trung Châu đội, tuy rằng không biết rõ ràng có thể gọi ra bọn họ được bao lâu, nhưng đây là con át của bài của ta, con át chủ bài chân chính... Trung Châu đội!"
Sở Hạo nhìn tất cả mọi người của Thiên Thần tiểu đội, thẳng thắn nói. 
Lúc này, một người của Thiên Thần tiểu đội bỗng nhiên nói: "Đây đúng là một con át chủ bài, nhưng ta còn muốn hỏi một câu... Trung Châu đội mạnh như thế nào? Nghe ý của ngươi, Bắc Băng Châu đội các ngươi hình như từng gặp phải Trung Châu đội, không chỉ còn sống, hơn nữa hình như cùng Trung Châu đội lập hiệp nghị gì đó, đúng không? Nếu không ngươi không thể có thể nói ra việc gọi Trung Châu đội đến đây, nếu như là kẻ địch, triệu hoán kẻ địch đến đây sẽ không có ý nghĩa gì có. Chỉ có minh hữu hoặc nói là có hiệp nghị gì, mới có thể triệu hoán đến đây. Những chuyện này cũng không phải là chuyện gì gấp gáp... Ta chỉ muốn hỏi có một điều. Trung Châu đội mạnh như thế nào? Trong truyền thuyết đây là đội mạnh nhất, những tin tức về số lượng người và cường độ của bọn họ, ngươi có thể nói cho Thiên Thần tiểu đội chúng ta biết hay không?"
Sở Hạo gật gật đầu nói: "Cái này không sao cả, ta nói thật, ta sợ nói cho các ngươi biết tất cả tin tức về Trung Châu đội như nhược điểm, nhân viên, năng lực, tất cả những điều này đều không có vấn đề gì đáng ngại. Bởi vì ta căn bản không cho rằng các người có thể uy hiếp được Trung Châu đội... Rất xin lỗi, ta hình như nói lời gì quá đáng, nhưng mong các ngươi tạm thời không nên tức giận, bởi vì ta nói không phải là bất kỳ từ ngữ nào mang tính phóng đại cả, mà là sự thực, cũng giống như... Nhân loại sẽ để ý con kiến biết tin tức của bọn họ sao?"
Người này lập tức tức giận đến mức bật cười, kể cả mấy người trong Thiên Thần tiểu đội mọi người lộ ra cười lạnh, một người bộ dạng cường tráng cơ bắp nói: "Đội trưởng Bắc Băng Châu đội, có thể ngươi cho rằng lời ngươi nói là sự thực, nhưng mong ngươi không nên võ đoán như vậy. Ngươi đã từng chứng kiến năng lực cùng thực lực của chúng ta sao? Ngươi đã từng chiến đấu với chúng ta sao? Nếu không phục... Không ngại cùng chúng ta tới luyện một chút?" 
Sở Hạo chỉ mặt lạnh không nói lời nào. Trương Hằng lại thò tay vào trong người. Khi tay của Trương Hằng tiếp xúc đến mặt nạ Ma Đăng Đại Thánh, mỹ nữ tên là Thiên Ý kia lập tức lại lớn tiếng nói: "Đủ rồi! Tất cả đừng ầm ĩ nữa! Đội trưởng Bắc Băng Châu đội, có thể mời ngươi nói ra số người, năng lực và trình độ thực lực của từng người trong Trung Châu đội cho chúng ta biết không? Điều này cũng trợ giúp cho chúng ta, chúng ta tất nhiên sẽ báo đáp lại cho ngươi càng nhiều giúp đỡ hơn nữa."
Lăng Tân nhìn thấy Thiên Ý ra mặt nói, đôi mắt hắn chớp chớp, thoáng cái đã tập trung lực chú ý về phía Trương Hằng. Lúc này, Sở Hạo lại trực tiếp nói: "Được, ta sẽ nói cho các ngươi biết... Trung Châu đội tổng cộng chỉ có ba người, bởi vì có chút nguyên nhân không rõ, hình như bọn họ hiện tại không có người mới nào gia nhập, Chủ Thần không có thêm người mới cho bọn họ. Ba người này, người nhỏ tuổi nhất là Lưu Úc đổi lấy lá bài cường hóa trong Du Hí Vương. Ta không biết hắn có bao nhiêu thẻ bài, nhưng thẻ bài mạnh nhất là thẻ bài thần binh lớn. Thật đáng tiếc, ta chưa từng thấy hắn ra tay toàn lực, nhưng ta có nghe hắn thoáng nhắc qua, hiện tại lúc hắn mạnh nhất có thể triệu hồi ra thần binh lớn có độ cao đạt được khoảng một ngàn năm trăm mét để chiến đấu."
Thời điểm nói đến lá bài cường hóa của Du Hí Vương, phần lớn người của Thiên Thần tiểu đội vẫn có phần xem thường, nhưng nói tới thần binh lớn đến một ngàn năm trăm thước, ánh mắt của phần lớn bọn họ đều trở nên trịnh trọng, chỉ có điều bọn họ cũng không lộ vẻ kinh hãi. Dù sao, tồn tại gọi là mạnh nhất trong các Luân Hồi tiểu đội, có thể có trình độ thực lực này cũng không vượt quá dự liệu của bọn họ, hoặc nói mới đạt đến tiêu chuẩn. 
"Người còn lại là một nam tử, tên là Lâm Tuấn Thiên. Hắn đổi cường hóa gì thì không biết, nhưng hắn từng nói thực lực của hắn không bằng Lưu Úc, cá nhân ta đoán thuộc tính cường hóa của hắn chắc có liên quan đến phương diện lực tinh thần, hoặc lực ý niệm phương diện, nhưng không xác định được."
"Sau đó là người thứ ba... Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta nói với các ngươi biết, các ngươi chỉ là con kiến hôi đối với Trung Châu đội. Tồn tại được gọi là mạnh nhất Luân Hồi tiểu đội căn bản chính là nam nhân này, người này được gọi là nam nhân mạnh nhất..."
"Trịnh Xá..." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.