Vô Hạn Thự Quang

Chương 36: Lựa chọn




Dịch giả: truongtieutuyet
Khi Trương Hằng tỉnh lại đã là mười tám tuổi, sau khi tỉnh lại hoàn toàn không có chút trí nhớ nào về những chuyện trước kia, không hề biết bản thân đến từ đâu, gia thế ra sao, thân nhân là ai, có thể nói trí nhớ của hắn chỉ là một tờ giấy trắng...
Mặc dù không có trí nhớ về những chuyện xảy ra, nhưng mà Trương Hằng vẫn có đầy đủ hiểu biết của một người bình thường, ví dụ như tiếng Trung, chút ít tiếng Anh, một lượng lớn tiếng Nhật, hắn biết dùng đũa để ăn cơm, cũng biết chút ít về khoa học công nghệ, lịch sử thế giới... Càng kỳ lạ hơn nữa, hắn còn rất am hiểu về cung tên, vì vậy sở thích của hắn tự nhiên cũng là bắn cung...
Từ sau khi thức tỉnh, ngoại trừ một thời gian lang thang vô định lúc đầu, sau đó hắn liền tự tạo ra cho mình một tiểu sử, lính đánh thuê hoặc là sát thủ mất trí nhớ... Không nên hỏi hắn vì sao lại cho rằng như vậy, ít nhất trong một lần lang thang, hắn dùng tay không đánh cho hơn mười tên côn đồ nằm lăn lóc, từ sau lần đó hắn liền cho rằng nhất định trước kia mình là nhân vật rất lợi hại. Để tìm lại trí nhớ trước kia, cũng vì kiếm miếng cơm, hắn đã bước chân vào mặt tối của xã hội, trở thành một sát thủ xui xẻo...
Trương Hằng thực sự vô cùng xui xẻo, sau một thời gian rèn luyện, hắn đã nắm giữ được rất nhiều phương thức chiến đấu, thực lực của hắn có thể xem như đã ngang bằng với các sát thủ đứng top đầu. Mà thực lực như vậy, đáng lẽ có thể khiến cho hắn đứng vững trong thế giới của sát thủ một cách nhẹ nhàng đơn giản...
Không có biện pháp đứng vững, do nhiều lần không hoàn thành nhiệm vụ, một số khách hàng và các tổ chức sát thủ loại nhỏ rất bất mãn, những người này tổ chức kế hoạch vây giết hắn. Kết quả là, những tổ chức và đám người kia vì nguyên nhân kỳ bí nào đó mà bị diệt, còn bản thân hắn thì chẳng hiểu sao lại lông tóc vô thương. Sau mấy lần liên tục, rõ ràng không có ai lấy hắn làm mục tiêu nữa, hắn cứ như vậy trở thành một tồn tại thần kỳ trong giới sát thủ, thậm chí ngay cả danh xưng đặc biệt cũng có, Trương Hằng - sát thủ khôi hài...
Tóm lại, Trương Hằng tiếp tục hành nghề sát thủ, mà dựa vào hệ thống tin tức và nghề nghiệp của mình, trong thời gian mấy năm gần đây hắn cũng đã tìm kiếm khắp thế giới. Chỉ là hắn không tìm ra được chút dấu vết nào về sự tồn tại trước kia của mình, bất kể là danh tính, diện mạo, DNA... tất cả đều không có. Giống như là hắn trực tiếp xuyên qua không gian thời gian đến thế giới này vậy, nói một cách đơn giản hơn, trước kia hắn không có tồn tại ở thế giới này...
Chuyện này không hợp logic a, tuy rằng thế giới này rất lớn, sau thế kỷ hai mươi mốt, nhân số trên Trái đất đã đạt tới, thậm chí vượt qua con số bảy tỷ, nhưng mà chỉ cần từng tồn tại, như vậy tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết. Mà một nam nhân phong cách đầy mình như hắn, làm sao lại không có chút dấu vết nào? Tuy rằng không nói đến các thứ như cao thủ ẩn thế, vampire người sói, người ngoài hành tinh, người đến từ tương lai... nhưng mà ít nhất cũng nên có một chút dấu vết về thân thế chứ, ví dụ như huyết hải thâm cừu nào đó chẳng hạn? Chỉ là thực tế lại đúng là không có cái gì...
Vì thế có một đoạn thời gian Trương Hằng phiêu du không mục đích khắp nơi, mà khi đó, hắn gặp thiếu nữ dùng nước hoa hương cam kia. Cũng trong lúc đó, hắn biết được sự tồn tại của tổ chức Kẻ phản nghịch và tổ chức C, vì vậy hắn càng tự cho rằng, nói không chừng mình chính là vũ khí bí mật trốn thoát ra từ trong phòng thí nghiệm của hai tổ chức này, vũ khí mang tính quyết chiến cuối cùng, EVA hình người các loại... Nói tóm lại, thân thế của hắn nhất định là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần...
Trong những năm này, do tìm kiếm tin tức về thân thế trước kia, hoặc là do vận rủi đeo bám, hắn cứ thế đi khắp nơi, một thân một mình. Hắn cũng đã từng gia nhập vào một vài đội ngũ để thực hiện nhiệm vụ, nhưng mà chẳng biết vì sao, những người chung đội với hắn đều bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tử vong. Không ai có thể đồng hành được với hắn, kết quả là hắn luôn luôn đơn độc, hơn nữa cũng không dám tiếp nhận bất kỳ ai, bao gồm cả thiếu nữ thích dùng nước hoa hương cam...
Mà hiện tại!
Rốt cuộc hắn đã không còn đơn độc, bất kể là vận mệnh cũng được, hay là trò đùa của Thần linh cũng được, tại nơi tên là thế giới luân hồi này, lần đầu tiên hắn có đồng đội, lần đầu tiên hắn có một đám người không bị vận khí xui xẻo của hắn ảnh hưởng. Hơn nữa, hắn có cảm giác, hắn nhất định có thể tìm được đáp án cho thắc mắc của mình từ thế giới luân hồi, vì vậy, hắn rất quý trọng đội ngũ này, rất quý trọng các đồng đội, hắn muốn bảo vệ bọn họ!
Trương Hằng mặc thánh y mà hắn vẫn tha thiết ước mơ, mặc dù chỉ là bạch ngân thánh y, nhưng mà sau khi mặc vào, thánh y vẫn lập tức truyền cho hắn một sức mạnh khổng lồ. Đây là một luồng năng lượng từ trong thánh y tràn vào thân thể, không phải loại năng lượng có thể lưu trữ trong người như nội lực hoặc là đấu khí, mà là năng lượng trực tiếp ảnh hưởng đến thân thể. Đề cao tố chất thân thể của hắn, khiến cho tốc độ của hắn nhanh hơn, sức mạnh lớn hơn, đặc biệt là lực phòng ngự được gia tăng trên phạm vi rất lớn. Ngoài ra, khi mặc thánh y này hắn còn có thể sử dụng kỹ năng đặc biệt của chòm sao Nhân mã, bắn ra một mũi tên chắc chắn trúng mục tiêu, nếu như chỗ bị bắn trúng là điểm yếu chí mạng, như vậy bất kỳ sinh vật nào không có Thần tính đều không thể rút mũi tên ra. Trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, người bị mũi tên này bắn trúng sẽ chết, đương nhiên, nếu như không trúng điểm chí mạng, vậy sau mười hai tiếng đồng hồ mũi tên này sẽ biến mất.
Nói tóm lại, đây thực sự là một vật phẩm hoán đổi vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là phối hợp với cung thủ thiện nghệ như Trương Hằng, lực sinh tồn trên chiến trường của hắn được đề cao lên gấp ít nhất là mười mấy lần. Hơn nữa, tuyệt kỹ nhất kích tất sát, mười hai tiếng đồng hồ chỉ có thể sử dụng một lần, cũng chỉ có phối hợp với cung thủ mới đảm bảo bắn trúng được điểm chí mạng. Vì vậy có thể nói, vật phẩm hoán đổi này vô cùng thích hợp với Trương Hằng, khiến cho hắn có thể chiến thắng rất nhiều kẻ địch vốn không thể thắng...
Đương nhiên... trong đó tuyệt đối không bao gồm đội trưởng của tiểu đội luân hồi Thiên Thần!
Thuộc tính cường hóa của Lăng Tân đã biểu hiện ra ngay từ đầu, trên thực tế, trong vô cùng vô tận thuộc tính cường hóa tại chỗ Chủ thần, những thứ có tiếng tăm tại thế giới thực tế thường được lựa chọn nhiều nhất. Ví dụ như các kỹ năng, thuộc tính, huyết thống trong anime, manga, phim ảnh hoặc là tiểu thuyết, mà cường hóa huyết thống tử thần trong manga Bleach, khi Lăng Tân vừa sử dụng ra, trên cơ bản tất cả mọi người đều đã biết được chi tiết.
Nhưng mà, huyết thống tử thần, chỉ có thể cường hóa được một lần duy nhất, hơn nữa chỉ đáng giá một chi tiết cấp B!
Đúng vậy, huyết thống tử thần căn bản không có các cấp độ C, B, A, một khi cường hóa xong, sẽ trở thành người có huyết thống của tử thần, đồng thời lấy được một thanh vũ khí linh loại tên là Trảm phách đao. Vẻn vẹn chỉ có thể cường hóa một lần, đánh giá về huyết thống tử thần tại Chủ thần cũng không cao, thậm chí còn thấp hơn phần lớn các cường hóa cấp B khác, hơn nữa lại càng không thể hoán đổi các kỹ năng như trong manga, đây thuần túy chỉ là một huyết thống sơ kỳ mà thôi!
Chính bởi vì như vậy, trong thế giới luân hồi, gần như chẳng có ai cường hóa thuộc tính này. Thời kỳ đầu hầu như đa số đều lựa chọn hoán đổi các vũ khí công nghệ cao như súng ống, hơi mạnh mẽ một chút sẽ hoán đổi một số vũ khí ma pháp truyền thuyết, khi đã có đủ thực lực sẽ hoán đổi huyết thống hoặc là thuộc tính. Dù sao đi nữa, huyết thống và thuộc tính cũng chỉ có thể hoán đổi được một loại, một khi đã chọn sẽ không cách nào thay đổi, vì vậy có rất ít người chọn hoán đổi các loại huyết thống yếu ớt không thể lên cấp, đối với cường hóa huyết thống tử thần ngay từ đầu đã chỉ có thể đạt đến cấp B là hết cỡ, trên cơ bản có rất ít người để ý.
Nhưng chính một huyết thống như vậy, khi được Lăng Tân sử dụng lại có uy lực vô cùng đáng sợ, hắn đã trực tiếp vượt qua cấp độ ban đầu là Thủy giải - Shikai, tiến thẳng vào giai đoạn cuối cùng là Vạn giải - Bankai. Trong manga, tử thần nắm giữ Trảm phách đao cấp độ cuối cùng này, thực sự đúng là đạn hạt nhân hình người.
Lăng Tân đứng yên tại chỗ, mặc cho Trương Hằng bắn ra mũi tên màu trắng bạc, hắn chỉ giơ một tay lên, nói thì chậm nhưng thực tế lại rất nhanh, gần như ngay lập tức, không gian phía trước hắn trở nên uốn éo vặn vẹo. Mà mũi tên màu trắng bạc cũng lập tức dừng lại tại chỗ, không rơi xuống đất, cũng không tiếp tục bay về phía trước, phảng phất như đã bị cố định vào trong không gian.
Thừa dịp này, TIER đã tiếp cận được với Lăng Tân, hắn không phải là nhân loại, sức nặng thân thể cũng lớn hơn rất nhiều lần so với nhân loại, khi hắn toàn lực chạy, mặt đất bị phá vỡ, tạo thành hàng loạt hố nhỏ. Nhưng mà hắn còn chưa kịp tấn công, Lăng Tân đứng cách hắn tầm ba mét đã huy động Trảm phách đao chém ra một nhát, có điều TIER cũng không thèm để ý đến lưỡi đao sắc nhọn, vẫn kiên quyết lao thẳng tới. Bành một tiếng trầm đục, phần mặt của TIER bị đụng vỡ mất gần một nửa, phía trước hắn xuất hiện một vòng không gian rung động, sau đó không gian dần khôi phục lại bình thường, giống như Lăng Tân và TIER căn bản không ở trong cùng một thế giới.
Nhưng mà không ngờ, TIER vẫn không có ngã xuống hoặc là hôn mê, hắn trực tiếp dùng sức đẩy mạnh về phía vách tường không gian vô hình, đất đá dưới chân đã bị đạp vỡ tạo ra một cái hố lớn.
- Ồ, người máy... quả là hiếm có.
- Hiếm cái mẹ ngươi! Chết cho ta!
Trong lúc cả hai tay của Lăng Tân đang bị vướng víu, một tay cản trở mũi tên màu trắng bạc, tay còn lại cầm đao ngăn cản TIER, giọng nói của Trương Hằng đột nhiên vang lên từ một phương hướng khác. Đến cùng lúc với giọng nói này chính là ba mũi tên, gần như được bắn ra cùng một lúc, mà theo sau ba mũi tên chính là Trương Hằng, tốc độ của hắn quả thực nhanh đến mức kinh người, hắn rõ ràng chạy sát theo sau mũi tên của mình!
- Đạn thời gian! Gia tốc gấp bảy!
Trước sau bất quá một giây, ba mũi tên của Trương Hằng đã bay vào đến phạm vi ba mét gần Lăng Tân, lần này quả nhiên không có tầng không gian vô hình ngăn cản. Mà trong nháy mắt này, thân thể Lăng Tân đột nhiên bạo phát ra áp lực khổng lồ như bão táp, không chỉ có TIER, kể cả Trương Hằng và ba mũi tên của hắn đều bị áp lực này nhấc lên đẩy bay ra ngoài. Gần như trong nháy mắt mà thôi, khi Lăng Tân quay đầu nhìn sang, Trương Hằng đang tung bay giữa không trung liền bị cố định tại chỗ.
- Tốc độ phản ứng và sức mạnh rất không tệ, chỉ là rất đáng tiếc, ngươi đã chọn sai đối thủ...
Lăng Tân nhìn về phía Trương Hằng, cười nhẹ rồi nói.
Trương Hằng lập tức định mở miệng chửi, nhưng mà áp lực khổng lồ truyền đến khiến cho hắn ngay cả hô hấp cũng không thể, chỉ sau giây lát ngắn ngủi, từ trong miệng, tai, mũi và mắt của hắn bắt đầu chảy ra máu tươi.
- Thuộc tính cường hóa của ta chỉ là cấp độ B mà thôi, bất quá ta luôn cho rằng, thực lực mạnh mẽ không chỉ dựa vào kỹ năng hay lực lượng mạnh mẽ, thứ thực sự quyết định thực lực mạnh hay yếu, lại chính là người sử dụng và phương pháp sử dụng... Huyết thống tử thần, hoặc có thể nói là Trảm phách đao, đây là một loại hình cường hóa có thể hữu ích trong rất nhiều phương diện. Có thể dùng được trong thế giới phim kinh dị linh loại, cũng có thể dùng cho các thế giới hiện đại hoặc là ma huyễn, hơn nữa hai kỹ năng Thủy giải và Vạn giải, một khi lĩnh ngộ được, như vậy sức chiến đấu sẽ có thể đề cao hàng trăm hàng nghìn lần.
- Ví dụ như năng lực mà ta vừa giải phóng, Linh áp - Reiatsu, mặc dù do vấn đề thân thể nên ta không thể khống chế không gian tự bảo hộ chính mình, nhưng mà năng lực này vẫn đủ để ngăn cản tập kích của phần lớn kẻ địch rồi, đúng không, côn trùng đang trốn trong bóng tối?
Nói đến đây, tay của Lăng Tân vung lên, chỉ về một chỗ trống, Tom trực tiếp bắn ra từ trong vị trí đó, sau đó đâm vào một khối đá lớn. Toàn thân hắn dán sát vào bề mặt của khối đá, máu tươi không ngừng tuôn trào, trong lúc nhất thời không rõ còn sống hay đã chết.
- Sử dụng sức mạnh chính là kỳ diệu như thế, vốn là thuộc tính cường hóa rất nhỏ yếu, chỉ cần bản thân người sử dụng mạnh mẽ, kỹ năng sẽ có thể vô cùng lợi hại, lại ví dụ như thế này...
Trong khi đang nói chuyện, tay cầm Trảm phách đao của Lăng Tân lại vung lên, TIER đang lồm cồm bò dậy, định một lần nữa vọt tới liền trực tiếp bị chém làm hai đoạn kể từ phần bụng. Nửa người trên và nửa người dưới tách ra làm hai, sau khi ngã xuống vẫn không ngừng giãy dụa, cố gắng bò về phía trước.
Lăng Tân cũng không để ý tới Trương Hằng đang bị Linh áp trói buộc, chỉ quay đầu nhìn về phía Sở Hạo:
- Nhìn lâu như vậy đã đủ chưa, ta cũng cảm thấy mình sắp trở thành nhân vật phản diện rồi, ngươi đã quyết định xong chưa? Đối với ngươi mà nói, những người này cũng coi như đồng đội từng kề vai sát cánh chiến đấu a, vì tính mạng của bọn hắn mà đến Thiên Thần đội, thấy thế nào? Ta không ngại vì bức ép ngươi đến Thiên thần đội mà làm ác nhân triệt để một lần.
Sở Hạo cắn răng thật chặt, máu tươi từ trong kẽ răng tràn ra, trong đầu hắn tràn đầy hình ảnh về những năm quen biết Lăng Tân. Tình cảm huynh đệ giữa hai người không phải giả tạo, chỉ là tính cách của Lăng Tân vô cùng cực đoan, quyết đoán, nhẫn tâm, cùng với không kiêng kị suy đoán người khác bằng tâm lý đen tối. Lăng Tân cũng không thực sự tin tưởng bất kỳ ai trên đời, trừ hắn và Lý Cương Lôi ra, Lăng Tân thực sự xem bọn họ là thân nhân của mình...
Nhưng mà... mấy người Trương Hằng... bọn họ cũng là người rất quan trọng với hắn...
- Đủ rồi, ta đến...
- Ta đã nói rồi! Đến con mẹ ngươi!
- Đừng để ta phải nói thêm một lần nữa, ở yên chỗ đó cho ta!
- Mặc dù chỉ mới mặc ngươi được một lần, nhưng mà... hãy giúp ta! Bạch ngân thánh y chòm sao Nhân mã, tự bạo!!!
Theo tiếng hét của Trương Hằng, ánh sáng màu bạc bùng lên mãnh liệt gấp trăm lần so với bình thường, mà nương theo sự bộc phát của ánh sáng này là sóng nổ vô cùng kịch liệt. Chấn động tạo nên từ vụ nổ khổng lồ thậm chí xé rách cả Linh áp và vách tường không gian của Lăng Tân, không gian xung quanh hắn nhanh chóng tan vỡ thành từng mảnh nhỏ như kính vỡ. Gần như ngay lập tức, mũi tên màu trắng bạc vẫn bị trói buộc liền phát nổ, tiếp đó dùng tốc độ mắt thường khó nhìn thấy được, trực tiếp bắn thẳng vào giữa bụng Lăng Tân. Mà cùng lúc đó, Trương Hằng giống như đã biến thành ảo ảnh lao thẳng về phía trước.
- Đạn thời gian! Gia tốc gấp mười!
Đây đã là mức độ vượt xa giới hạn của Trương Hằng, hắn không biết sau đó mình có chết hay không, nhưng mà hắn biết, nếu không làm như vậy, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời. Do đó hắn dùng tốc độ có được trong khoảnh khắc ngắn ngủi này để lập tức lao đến, điên cuồng xông về phía Lăng Tân, mà sau khi thánh y tự bạo, bụi đất dâng lên ngập trời cũng có tác dụng che lấp hành tung của hắn. Mười mét, năm mét, một mét, hắn đã đến trước mặt Lăng Tân...
Roạt!~
Âm thanh của lưỡi dao sắc bén xé rách da thịt vang lên, Trương Hằng đột nhiên phát hiện ra mình đã bị Trảm phách đao đâm xuyên, trực tiếp từ lồng ngực hắn xuyên thẳng ra sau lưng, gần như là dán sát vào trái tim.
- Sức mạnh và giác ngộ rất không tệ, chỉ là giữa chúng ta vẫn có chênh lệch, về cấp độ sức mạnh.
Khóe miệng Lăng Tân đã có máu tươi, trên bụng cũng chảy máu đầm đìa, mặc dù vậy hắn vẫn rất bình tĩnh giơ Trảm phách đao lên như không hề cảm thấy đau đớn, chỉ nhìn thẳng vào Trương Hằng nói chuyện một cách trầm ổn.
Trương Hằng phun ra một ngụm máu lớn, nhưng mà hắn cũng không lui về phía sau, ngược lại dùng tay bắt lấy lưỡi đao, ra sức dịch chuyển về phía trước.
Thấy cảnh tượng này, Lăng Tân híp mắt lại yên lặng quan sát, một lát sau mới hỏi với vẻ tò mò:
- Ta cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ các ngươi không biết Sở Hạo không tốt? Ví dụ như bất kỳ bố cục, bất kỳ kế hoạch nào của hắn đều bởi vì nguyên nhân ngoài ý muốn mà thất bại, ví dụ như thích làm ra rất nhiều lựa chọn, thậm chí có thời điểm vì tính mạng của một lượng lớn người vô tội mà trực tiếp biến các ngươi thành mồi nhử? Chẳng lẽ các ngươi có thể ưa thích được một đội trưởng như vậy?
- Ngươi không phải là ca ca hắn sao? Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu?
Trương Hằng đã sức cùng lực kiệt, nhưng mà hắn vẫn cố gắng dịch chuyển về phía trước, vừa ra sức vừa nói.
- Ai lại muốn sa đọa? Ai lại không mang theo thương cảm trong lòng? Chúng ta sống trong thế giới luân hồi, vì bản thân có thể sống sót, thường sẽ vứt bỏ rất nhiều thứ, thậm chí có khả năng vứt bỏ đồng đội, vậy thì còn nói gì đến người vô tội trong các thế giới phim kinh dị... Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà chúng ta cứ thế ngoảnh mặt làm ngơ với bọn họ sao? Không, nếu như có thể, kỳ thực chúng ta vẫn muốn cứu vớt bọn họ, chỉ là thường thì chúng ta đều không làm được, do vậy chúng ta không thể không nhắm mắt chôn lấp lương tâm của mình. Trong thế giới luân hồi này, cả bàn tay và trái tim của chúng ta đều nhơ bẩn...
- Sở Hạo là một kẻ ngu ngốc, rõ ràng hắn có thể sống tốt nếu như chỉ chú ý bảo vệ bản thân mình, nhưng mà hắn lại tự nguyện hứng lấy vô số gánh nặng, tên ngu ngốc này... Thế giới phim kinh dị chỉ là thế giới phim kinh dị mà thôi, chúng ta đều chỉ là khách qua đường, nói không chừng trong một số thế giới, đồ sát những người dân kia còn có thể lấy được rất nhiều điểm thưởng và chi tiết kịch tính. Chúng ta là người tốt, không ra tay giết chóc đã xem như là làm phước cho bọn họ rồi, nhưng mà tên ngu ngốc này... Hắn vẫn muốn cứu vớt bọn họ, luôn thương cảm bọn họ, thậm chí bởi vì như vậy mà nhiều lần khiến cho đội ngũ suýt chút nữa thì đoàn diệt, tên ngu ngốc này... có hắn làm đội trưởng, thật sự là quá tốt!
- Bởi vì hắn gánh chịu trách nhiệm, cho nên nếu như cứu vớt thành công, chúng ta sẽ được ca ngợi, chúng ta sẽ lấy được lợi ích. Mà nếu như cứu vớt thất bại, chúng ta chẳng những sẽ không bị trách mắng, ngược lại còn có thể mắng hắn, có thể trốn tránh trách nhiệm vốn nên thuộc về mình, đổ tất cả tội lỗi lên đầu hắn, là do bố cục của hắn, cho nên chúng ta mới thất bại... Đội trưởng nguyện ý gánh chịu tất cả trách nhiệm như vậy, còn muốn đòi hỏi thêm gì nữa!
Từ trong mắt, tai, mũi, miệng của Trương Hằng, máu tươi không ngừng tuôn trào. Chỉ là hắn vẫn nở nụ cười sáng lạn, sau đó dùng hết chút sức lực cuối cùng, đánh một quyền về phía Lăng Tân đang ở rất gần, đồng thời lớn tiếng nói:
- Ta đã bảo rồi... đừng có mà dùng tính mạng của chúng ta để uy hiếp Sở Hạo! Tên khốn kiếp đầu đất!
Lần này, Lăng Tân không hề có động thái nào để ngăn cản nắm đấm của Trương Hằng, chỉ là một quyền này của Trương Hằng đã vô lực, trong lúc Lăng Tân đang trầm mặc suy nghĩ, Trương Hằng gục đầu xuống, thân thể cũng trở nên mềm nhũn.
Cùng lúc đó, từ vị trí của những người lùn vang lên một bài ca, tiếng ca trầm thấp, hùng hậu, xa xưa, phảng phất như phát ra từ trong linh hồn bọn họ. Mà theo tiếng ca vang lên, đấu khí trên cơ thể của những người lùn cũng tăng mạnh gấp mấy lần, trong đó đấu khí trên người Thorin càng giống như ngọn lửa điên cuồng lan tỏa.
- Từ dãy núi giá lạnh phủ đầy sương mù... ♫
Thorin cầm thanh trọng kiếm của mình lên, dẫn đầu lao về phía Lăng Tân.
- Cho đến những hang động cổ xưa và các hầm tối âm u... ♫
Những người lùn còn lại theo sát phía sau, đấu khí trên người bọn họ càng lúc càng sáng ngời.
- Chúng ta đã từ bỏ ánh nắng sớm mai... ♫
Gandalf đứng dậy, nét mặt của ông ta nghiêm túc trước nay chưa từng có, dùng ánh mắt tôn kính nhìn Trương Hằng đang gục đầu trên lưỡi đao, sau đó giơ pháp trượng lên, niệm từng câu chú ngữ.
- Để tìm kiếm kho tàng bị lãng quên... ♫
Đấu khí của những người lùn giống như đã kết hợp làm một, ngưng tụ thành một khối màu đỏ lửa.
- Trên núi cao rừng thông đang réo gọi... ♫
Chú ngữ của Gandalf đã hoàn tất, ông ta dùng pháp trượng chỉ về hướng những người lùn, vũ khí của từng người nhanh chóng được hỏa diễm bao bọc.
- Trong đêm khuya gió lạnh đang rên rỉ... ♫
Thorin là người đầu tiên xông đến, hắn điên cuồng hét lớn, đấu khí của tất cả những người lùn xung quanh cũng bắt đầu tập trung lên trên cơ thể hắn.
- Ánh lửa đỏ vẫn chiếu sáng mênh mang... ♫
Tại thời khắc này, Lăng Tân huy động Trảm phách đao, Trương Hằng theo thân đao trượt xuống. Chỉ thấy Lăng Tân dùng sức chém ra một nhát mạnh, một luồng áp lực vô cùng khổng lồ bạo phát, vách tường không gian một lần nữa được ngưng tụ ra, bay thẳng về phía những người lùn và Gandalf. Lực lượng khổng lồ chấn nát tất cả đất đá trên đường đi, trực tiếp biến hơn nửa số người lùn thành cát bụi, những người lùn còn lại cũng bị đẩy bay ra xa tít tắp. Chỉ có Thorin được đấu khí của tất cả những người khác bao trùm có thể cứng rắn vượt qua lần trảm kích này, trong tiếng hét lớn, hắn nhảy lên chém một kiếm về phía Lăng Tân.
Đấu khí khổng lồ ngưng tụ, lực đạo vạn quân từ trên giáng xuống, mặt nạ của Lăng Tân bị vỡ mất một phần ba, để lộ ra một con mắt, con mắt đó đã là một mảnh đen kịt, không còn giống nhân loại.
- Hư vô thiên xung!
Một đao xẹt qua, tất cả áp lực và vách tường không gian đồng loạt biến mất, tiếp đó hình thành nên chấn động không gian có hình đinh ốc, theo lưỡi đao của Lăng Tân chém tới, trực tiếp cắt mở tầng đấu khí dày đặc như thực chất của Thorin, sau đó xoáy nát một cánh tay của hắn. Tiếp đó chấn động hình đinh ốc này lao đi, đập thẳng vào vách núi, tạo ra một lỗ hổng lớn mấy trăm mét, từ trong lòng núi có thể trực tiếp nhìn thấy quang cảnh bên ngoài. Chỉ thấy chấn động hình đinh ốc này giống như vẫn chưa có ý định dừng lại, sau khi đâm nát một đỉnh núi phía xa liền lao vào tầng khí quyển, bay thẳng lên trời cao...
- Sau đó...
Sau một chiêu, Lăng Tân lập tức giơ trường kiếm lên, nhắm về những người còn lại đang nằm trên mặt đất, mà đúng lúc này, một tiếng hét cũng bạo phát.
- Lăng Tân!
Sở Hạo hét lớn, bên ngoài thân thể hắn nổi lên vô số văn tự ký hiệu mắt thường có thể thấy được, có hình ảnh, có đường cong, có cổ văn... đủ loại văn tự ký hiệu nhanh chóng khuếch tán ra. Dùng hắn làm trung tâm, trong phạm vi hai ba trăm mét bên đều bị bao phủ bởi văn tự ký hiệu, bao gồm cả vị trí của Lăng Tân...
- Ta là... đội trưởng của Bắc Băng Châu đội!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.