Vô Hạn Thự Quang

Chương 18: Chính nghĩa của ngươi




“… 173 triệu dolla, vẫn chưa đủ.”
Suốt một tháng sau hội nghị, Sarah, John và Terminator đi cùng nhóm Sở Hạo nhưng trong đầu vẫn đầy ắp nghi hoặc, mê mang, chần chờ….
Đây là quyết định kiểu gì vậy!
Nơi này không phải phim ảnh, không phải tiểu thuyết, mà là thế giới thực với vô số tính mạng. Vậy mà Sở Hạo lại có thể đưa ra quyết định… và rằng sẽ có trăm ngàn, thậm chí triệu triệu người phải chết vì nó. Trái tim sắt đá bằng đâu mới có thể lựa chọn như thế!
Chiến đội đến từ tương lai… rốt cuộc bọn họ đã trải qua những gì ở nơi đó…
Đây chính là ý nghĩ trong lòng Sarah lúc này. Tuy rằng nàng tự nhận mình có thể vì ngăn cản Skynet mà sẵn sàng giết chết bất luận kẻ nào, nhưng thực tế thì từ nội dung hai phần Terminator 1 2, rõ ràng cô gái ấy chỉ đang cố bắt mình phải kiên cường. Vì cuộc chiến chống lại Skynet, nàng đã phải từ bỏ rất nhiều, thậm chí cả con và chồng mình cũng vậy song sâu bên trong, Sarah vẫn chỉ là một cô gái thiện lương bình thường mà thôi.
Nhưng Sở Hạo, tất nhiên khác hẳn Sarah…
Nơi hắn sống trước kia chẳng kém hơn thế giới này là mấy. Ở đó có tổ chức CX hoành hoành, nếu so ra thì bọn chúng còn đáng sợ hơn Skynet nhiều. Dù sao ở đây chết là hết, nhưng đặt trong tay tổ chức CX, cái chết mới chỉ là sự bắt đầu. Giống như thế giới The Pulse với vô số nguyền rủa, ma quỷ, vĩnh viễn không được siêu sinh…
Bởi thế, tâm tính và ý chí của hắn đã được tôi luyện rắn hơn sắt thép, vì thắng lợi, vì cứu sống số đông, hắn sẵn sàng hi sinh, sẵn sàng vứt bỏ… cho dù vật hi sinh ấy là chính bản thân hắn, chẳng qua thời khắc đó chưa đến mà thôi.
Cho nên, việc Sở Hạo coi cả thế giới như bàn cờ, nhân loại là quân cờ chẳng có gì lạ. Có lẽ trong mắt hắn, đấy chẳng qua chỉ là những con số…
Sở Hạo ngồi bên máy tính gõ gõ bấm bấm gì đó, mà ở cạnh hắn, Ares đang chăm chú nhìn vào màn hình: “Bán cổ phiếu XX đi, toàn lực thu mua cổ phần cái ngân hàng ấy, hai ngày nữa chúng ta sẽ không chế nó.”
Ares hít sâu một hơi rồi lấy điện thoại ra liên lạc với người nào đó, xong xuôi, hắn khẽ gật đầu với Sở Hạo. Mà Sở Hạo thì quay sang phía Trương Hằng: “Cứ theo kế hoạch, nếu đám cổ đông còn lại vẫn không đồng ý thì chuyển sang kế hoạch loại bỏ… Sẽ do ngươi cùng Lục Tử Tuyết chấp hành, thời gian, trước 6h ngày mai, làm được chứ hả?”
Trương Hằng vẫn bất động tại chỗ, Lục Tử Tuyết đứng bên cạnh vội kéo tay hắn đồng thời đáp: “Giao cho bọn tôi, đội trưởng.” Nói xong, nàng lập tức lôi Trương Hằng ra khỏi phòng.
Sở Hạo nhìn theo bóng lưng Trương Hằng, đến khi khuất sau cánh cửa mới quay về phía Tom: “Chúng ta bắt đầu hành động thôi. Giám đốc công ty dầu mỏ XX có hẹn với chúng ta lúc 8h, sẽ do cậu đi gặp hắn. Không cần nhiều lời, cứ theo những gì tôi soạn trước là được. Còn như buổi hẹn ấy là cạm bẫy hoặc bị chặn đường thì cứ tiềm hành vào trong bóng, mọi việc còn lại cứ để cho tôi.”
Tom thoáng chần chờ nhưng vẫn gật đầu đồng ý, rời khỏi phòng.
Sở Hạo không dừng lại mà tiếp tục nhìn tới Ali: “Tin tức thế nào rồi?”
Ali thoáng chần chờ nhưng vẫn hồi đáp: “Xin lỗi, tôi đã xâm nhập vào danh sách ‘tuyến nhân’ {*} như trong trí nhớ nhưng có phần lớn vẫn không tra ra, hơn nữa cảnh sát quốc tế đã bắt đầu chú ý tới tôi rồi, thậm chí có cả vài nhân viên CIA cũng góp mặt. Bọn họ đang phản truy tung tôi. Nếu còn tiếp tục thì việc bị bắt chỉ là sớm muộn…”
“Niệm Tịch Không.”
Sở Hạo không chút do dự: “Cô đi cùng Ali một chuyến, gặp tất cả đám cấp trên lẫn đám lâu la cấp dưới của các tổ chức mà Ali tìm ra, trừ những kẻ hắn cho rằng dùng được, còn lại giết hết. Tôi cho phép cô quyền tự quyết, chỉ cần sáp nhập mấy tổ chức đó lại cho chúng ta sử dụng là được. Lần này chúng ta sẽ nháo lớn, nháo càng lớn kế hoạch sẽ càng thuận lợi… cứ vậy đi.”
Niệm Tịch Không vốn đang ngồi tĩnh lặng trên ghế salon đọc sách, nghe vậy liền thoáng liếc qua Ali rồi khẽ gật đầu. Còn gã ‘cảnh sát quốc tế’ kia thì đầu đã đầy mồ hôi lạnh đứng đơ tại chỗ. Niệm Tịch Không chẳng thèm để ý, trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Thấy vậy, Sở Hạo lại quay về màn hình máy tính tiếp tục ‘bận rộn’… Đám tân nhân trong đại sảnh tất nhiên sợ phát run, mà hai mẹ con Sarah tất nhiên cũng đã chứng kiến hết thảy quá trình vừa rồi. Sarah bỗng đột nhiên hỏi: “Anh… anh thực sự định thực hiện kế hoạch đó sao? Dùng mấy trăm vạn tính mạng để áp chế chính phủ, từ đó buộc họ phải công bố tin tức về Skynet?”
“Sai.”
Sở Hạo không hề ngẩng đầu lên: “Trước tiên chúng ta cần tích lũy tài chính, con người, tin tức và các bằng chứng chính xác, sau đó sẽ công bố hết thảy, dùng nó để ‘phán xét’ chính phủ… Đây mới là các bước chính xác của kế hoạch.”
“Nhưng mà…” Thanh âm Sarah dần lớn hơn: “Làm như vậy sẽ chết rất nhiều người! Mà nếu quả thật chính phủ đã bị Skynet thẩm thấu thì dù anh công bố tất cả ra ngoài, đáp lại sẽ là trấn áp cùng chiến tranh. Anh phải hiểu rõ điều này chứ?”
“Ừa, tất nhiên tôi hiểu rõ.” Sở Hạo vẫn tiếp tục làm việc.
John Connor bỗng nhiên mở miệng: “Chú làm thế thì có khác gì Skynet đâu? Coi mạng người như tấm thẻ đánh bạc!”
Sở Hạo chợt quay đầu kinh ngạc nhìn John: “Nhóc còn nhỏ nên không rõ, đợi sau này đứng ở vị trí lãnh tụ nhân loại cậu sẽ hiểu thôi… Mà tất nhiên là nếu kế hoạch lần này thất bại thì tương lai cậu mới đảm đương vị trí đó. Khi ấy, cậu sẽ cảm nhận được gánh nặng ấy lớn nhường nào… không phải một hai tính mạng mà là trăm ngàn tính mạng đang phụ thuộc vào mỗi quyết định của cậu.” Nói xong hắn lại quay về chiếc máy tính tiếp tục công việc.
John tức xì khói. Cậu bé này rất có cá tính, lập tức lệnh cho Terminator: “Ngăn hắn ta lại, tôi muốn nói chuyện với hắn.”
Terminator không nói hai lời, lập tức vọt tới sau lưng Sở Hạo, một tay tóm lấy hắn, tay kia khóa chặt Sở Hạo buộc hắn phải đối mặt với John.
John nhìn nhìn Sở Hạo, lại liếc qua mẹ mình, cuối cùng cố lấy dũng khí: “Thế nhưng giết người là không đúng, bất kể lý do đó cao thượng ra sao, nhưng làm vậy thì có khác gì skynet đâu?”
Ánh mắt Sở Hạo bình tĩnh nhìn cậu bé chỉ mười mấy tuổi, dường như trong trí nhớ hắn từng lưu giữ cảnh này: “Có khác nhau chứ… Bởi nếu chúng ta làm tốt việc này thì có thể cứu được nhiều người hơn. Hi sinh một nhóm nhỏ để cứu đại đa số, đây chính là lựa chọn. Đây là…”
“Chính nghĩa của tôi.”
John nhìn vào biểu hiện bình tĩnh cùng ánh mắt sáng ngời của Sở Hạo, cậu bé lảng tránh một lúc, cuối cùng cũng đành chán nản nói với Terminator: “Buông chú ấy ra, buông ra đi…”
Sở Hạo hít sâu một hơi nhìn những người trong phòng: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc… Kế hoạch này do tôi định ra, tất cả tội nghiệt cứ để mình tôi gánh chịu. Nếu các vị cảm thấy không thể tham gia vấy cứ tự nhiên rời đi… Tôi không trách các vị.” Nói xong, hắn bình thản bước ra cửa, để lại mọi người với căn phòng yên tĩnh.
Mà khi Sở Hạo ra ngoài mới phát hiện không ngờ Trương Hằng ở đó từ lúc nào, còn Lục Tử Tuyết thì bất an đứng sau lưng Trương Hằng.
“Ta cũng nghe thấy rồi, nhưng ngươi hãy nói lại một lần nữa đi.”
Trương Hằng lúc này đã thu hồi nụ cười ‘nhăn nhở’ hàng ngày, thay vào đó là bộ mặt nghiêm túc trầm mặc nhìn thẳng vào Sở Hạo: “Nói về chính nghĩa của ngươi, ta muốn biết…”
“Liệu chính nghĩa của ngươi có thắng được chính nghĩa trong lòng ta không.”
“Nếu có thể, vậy ngươi vẫn là đội trưởng. Còn không… Từ nay về sau đường ai nấy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.