Vô Hạn Thự Quang

Chương 17: Giao dịch




Trương Hằng…
Trí nhớ của hắn chỉ bắt đầu từ lúc mười tám tuổi, trước đó thế nào thì hoàn toàn không biết, ngoại trừ bản lãnh giết người ra, thứ duy nhất còn sót lại chính là kỹ thuật bắn cung.
Hiện tại Trương Hằng 29 tuổi, nhưng hình dáng bề ngoài vẫn chỉ tầm hai mươi hai mốt, mà bản thân hắn khi nói với người khác cũng tự nhận mình mười tám. Song thật ra hắn chẳng thích thú gì cái đề tài tuổi tác này. Bởi mỗi khi nhắc đến nó, Trương Hằng không tự chủ được lại nghĩ về khoảng thời gian trống trong trí nhớ kia. Sau cột mốc mười tám tuổi, làm bạn với hắn chỉ còn cung tiễn. Vì sinh tồn, vì tìm lại ký ức đã mất, hắn quyết định trở thành sát thủ. Hơn nữa dựa vào vận may kỳ quặc của mình, Trương Hằng dễ dàng vượt qua giai đoạn gà mờ ban đầu, giai đoạn nguy hiểm nhất đối với mỗi một sát thủ, rút cục thành thạo mọi kỹ năng cần có.
Trải qua mười một năm khó khăn nguy hiểm, hắn cũng bước sang tuổi 29. Trong khoảng thời gian đó, hắn mơ hồ biết được sự tồn tại của tổ chức kẻ phản nghịch và tổ chức C, nhưng thân thế của bản thân lại càng thêm mơ hồ. Phải biết rằng mọi chuyện xảy ra trên thế giới này đều có mối liên kết chặt chẽ với nhau, đặc biệt là người như hắn, cái kỹ thuật giết người kia không thể vô duyên vô cớ xuất hiện được, vậy mà bản thân lại không có chút ấn tượng nào.
Trương Hằng vốn cho rằng mình là thành viên của tổ chức kẻ phản nghịch, sau đó lại nghi ngờ liệu mình có phải vật thí nghiệm nào đó của tổ chức C hay không. Cho nên hắn nắm lấy vài cơ hội, cố ý tiếp nhận nhiệm vụ của cả hai bên. Nhắc tới cũng lạ, vận khí của hắn vô cùng quỷ dị, thường thường sẽ giúp hắn sống sót trong những tình huống hẳn phải chết, thế nhưng nhiệm vụ lại vì đủ lý do mà thất bại. Chính vì thế, trong giới sát thủ hắn có danh xưng là Trương Hằng bất tử hay sát thủ khôi hài…vv ack, cái này không nhắc cũng được! Cứ như vậy, Trương Hằng tiếp nhận nhiệm vụ của cả hai tổ chức lớn nhất thế giới, toàn là loại nguy hiểm chết chắc vô nghi, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại sống sót. Hơn nữa hai phe kia cũng chẳng thiệt hại gì, có điều đơn đặt hàng từ phía bọn họ chẳng còn đến tay hắn nữa. Ý đồ tìm kiếm trí nhớ vì thế mà hoàn toàn thất bại.
Vậy hắn rốt cục đến từ đâu? Chẳng nhẽ là từ trên trời rơi xuống?
Cho đến khi, màn hình máy tính trước mặt đột nhiên hiện ra hai phím YES NO, hắn tiến vào một thế giới kỳ diệu tên là Luân Hồi. Ở đây hắn dần có được phỏng đoán về thân thế của mình… Chẳng lẽ, kỳ thật ta tới từ thế giới luân hồi này, hoặc là một vị diện khác? Bởi vì nguyên nhân nào đó mà rơi vào thế giới hiện giờ. Trong quá trình di chuyển, ‘bị đập đầu’ vào đâu đó nên quyên sạch mọi chuyện trước năm mười tám tuổi?”
Nghĩ vậy nên Trương Hằng ôm lấy một loại tâm tình đặc biệt đối với thế giới luân hồi. Bởi mười một năm qua đã nói cho hắn biết, mình dường như có một thuộc tính gọi là không thể chết. Dù gặp phải tình huống nguy hiểm đến đâu cũng sẽ xảy ra tình huống bất ngờ giúp mình sống nhăn răng tiếp, thậm chí tỷ lệ gặp vết thương nặng cũng cực nhỏ. Cho nên, Trương Hằng thật sự không quá để ý đến sự nguy hiểm của thế giới luân hồi…
Tiếp đó…
Hắn gặp một đám người thú vị…
Trương Hằng tự biết lấy mình, tuy rằng bị gọi là sát thủ khôi hài nhưng sự thật thì… mặc dù nhiệm vụ thường xuyên thất bại song số người chết trên tay hắn lại chẳng ít chút nào, cũng phải hơn trăm mạng rồi ấy chứ. Mà trong số những người đó, chẳng lẽ lại không có kẻ vô tội? Không nên coi hình tượng sát thủ là đẹp đẽ như trong phim ảnh… Những người ấy toàn là bọn nhận tiền, giết người, chỉ cần có tiền thì quản chi ngươi là tốt hay xấu, tất cả đều…
Cho nên, trong bộ phim Daybreakers, hắn không thèm để ý tới tư cách gia nhập đoàn đội gì cả, dù sao hắn không chết được, cùng lắm thì luộc (chịu đựng) qua vài chục bộ phim kinh dị là đủ điểm cường hóa tới bậc cao nhất…
Thế nhưng đám người ấy thật sự rất thú vị, trí giả Sở Hạo, Ares phú hào, J, hai chị em song sinh dường như có chút vấn đề, còn cả tên nhóc Tom kia nữa…
Song khiến hắn chân chính thấy hứng thú là khi Sở Hạo đeo kính lên…
Còn những lời Ares nói trước khi giao nhiệm vụ lại làm cho lòng hắn có chút cảm động…
Cho nên Trương Hằng gia nhập, hắn muốn nhìn thấy tương lai của đám người này…
Đồng bọn sao? Đồng bọn…
Hai mắt Trương Hằng biến thành mờ mịt, ngay khi Sở Hạo chỉ ra vị trí hạch tâm của nữ quỷ, mũi tên của hắn cũng lập tức thấu nhập tới đó. Lý Cương Lôi và hắn cùng lao lên đỡ Sở Hạo nhưng tốc độ tên kia nhanh hơn nhiều, đám cơ bắp đó quả thực không giống người thường, chỉ vài bước đã chạy được hơn nửa quãng đường.
Cùng lúc đó, nữ quỷ rên rỉ một tiếng rồi dần dần tiêu tán, dường như chuyện lần này đã triệt để kết thúc.
“Cẩn thận!”
Trong giây lát, tốc độ Trương Hằng đề thăng gấp đôi, hầu như ngay khi Lý Cương Lôi sắp chạm vào người Sở Hạo, hắn đi sau mà tới trước kéo lấy cổ áo tên này. Thế nhưng do không ước lượng được sức mạnh bây giờ của Lý Cương Lôi nên cánh tay bị xung kích làm cho uốn khúc. Tốc độ phản ứng thần kinh của Trương Hằng nhanh tới dọa người, vừa phát hiện ra chuyện không ổn liền tá lực làm thay đổi trọng tâm của Lý Cương Lôi khiến đối phương ngã sang một bên.
Lý Cương Lôi phản ứng cũng không chậm, ngay khi sắp lỗ mũi ăn trầu, một tay hắn chống xuống đất làm điểm tựa, thân hình xoay tròn hơn trăm độ, chính diện đối mặt với Trương Hằng, tiếp đó hai chân đạp mạnh, nhào cả người về phía đối phương, hơn nữa tư thế bày ra còn là loại liều mạng. Lý Cương Lôi thừa dịp Trương Hằng còn đang nắm cổ áo mình chưa kịp rút về, hắn chộp tới giữ chặt lấy cánh tay này.
Trương Hằng hiện tại đang trong trạng thái hai mắt mờ mịt, mà tên kia cũng chẳng khác gì. Có điều cơ bắp trên người Lý Cương Lôi cuồn cuộn, vừa chộp xuống liền khiến Trương Hằng cảm thấy cả cánh tay đó đau nhức kịch liệt, tựa hồ còn nghe thấy cả tiếng xương rạn nứt, không những thế, tên kia kéo tay hắn ra phía ngoài, ý đồ một đòn vặn đứt.
(Tốt… Thật lợi hại, hắn cũng đã mở cơ nhân tỏa, nhưng cái trò cơ bắp cuồn cuộn này là sao? Lực lượng như vậy con người có thể đạt đến ư? Hơn nữa tốc độ phản ứng còn nhanh hơn ‘viên đạn thời gian’ gia tốc gấp hai của ta… Ghê quá…)
Cánh tay Trương Hằng lúc này đã bị bóp gãy. Trời ạ! Cái này cần bao nhiêu lực tay đây, đó là xương cốt nha, không phải vặn gãy, đánh gãy mà là trực tiếp bóp gãy. Những thứ khác chưa nói, dù là dùng dao chém xuống cũng phải có lực tay thật lớn mới cắt đứt xương cốt được. Vậy mà bây giờ tay hắn lại bị Lý Cương Lôi bóp đoạn, một phân lực còn chưa kịp dùng đã bị hất văng đi.
Trương Hằng thân ở giữa không trung chẳng có lấy một điểm tựa, Lý Cương Lôi lại dùng sức quật hắn xuống đất, ý đồ muốn trực tiếp giết chết. Trương Hằng căn bản không kịp phản khảng, chỉ có thể cắn răng tập trung tất cả ý thức vào trong đầu.
“Viên đạn thời gian- gia tốc gấp ba!”
Ngay sau đó, tốc độ Trương hằng đột nhiên bạo phát mãnh liệt. Đối với hắn lúc này thì mọi cảnh vật xung quanh giống như một bộ phim quay chậm, thân thể ở giữa không trung khẽ nghiêng đi, cánh tay đang bị nắm chặt liền phát ra một tiếng BA~ ròn vang, khớp nối lập tức trật ra khiến cánh tay méo mó vặn vẹo. Không dừng ở đó, hai chân điểm lên người Lý Cương Lôi mượn lực vòng ra phía sau, cánh tay lành lặn còn lại buông bỏ trường cung nhưng lại rút ra một khẩu sung lục chĩa thẳng vào đầu đối phương, đồng thời trong miệng rống lớn.
“Dừng tay! Ngươi nhìn hắn mà xem! Ta không kéo ngươi thì ngươi cũng chết luôn rồi!”
Lý Cương Lôi tất nhiên cũng cảm thấy sau đầu mình có nòng súng chĩa vào, hơn nữa vừa rồi Trương Hằng bạo pháp tốc độ quá khủng bố khiến hắn không chút hoài nghi rằng chỉ cần mình biểu hiện khác thường là sẽ ăn ngay kẹo đồng. Ánh mắt Lý Cương Lôi thoáng liếc về phía Sở Hạo, tuy rằng nữ quỷ đã tiêu tan nhưng vô số hư ảnh lại đang điên cuồng lao tới, mà những phù văn trận đồ xung quanh cũng đang dần dần biến mất…
Dường như Sở Hạo vẫn chưa thoát khỏi bàn tay của quỷ…
“Không!” Lý Cương Lôi hai mắt đỏ ngầu, căn bản không quan tâm tới khẩu súng đang chĩa vào đầu mình. Hắn lại muốn xông lên một lần nữa. Nhưng đúng lúc này, một đạo ánh sáng tím đột nhiên từ trên cao chiếu xuống, đến khi Lý Cương Lôi và Trương Hằng nhìn rõ thì phía trước bọn họ bỗng xuất hiện một cô bé chừng năm sáu tuổi đang quay mặt về phía Sở Hạo.
Cô bé mặc đồ cổ trang, sau lưng vác theo một chiếc hộp còn cao hơn cả nàng, thoạt nhìn rất quái dị. Hơn nữa miếng ngọc bội trên tay không ngừng phát ra những tia sáng lập lòe, mỗi lần như thế đều hút đi những phù văn của trận đồ còn sót lại.
“Ngươi hẳn vẫn còn nghe được lời ta nói? Ngươi sắp chết rồi, bị ký linh của mình giết chết, bị đám trận đồ bán thành phẩm của mình làm cho hao chết…”
“Ta có thể cứu ngươi, nhưng mà ta không thể làm việc không công thế được, cho nên ta định…”
“Giao dịch cùng ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.