Vô Hạn Thự Quang

Chương 18: Vận chuyển




"Đúng là khốn kiếp, chết tiệt..."
Người phụ trách bến cảng, Đổng Thụy, nói một cách chính xác là người phụ trách bến cảng trước đang lẩm bẩm chửi rủa trong ủy ban kỷ luật, mười ngày trước đây hắn vẫn là người phụ trách một cái cảng biển xa xôi của nước Z, tuy nói đó là một cái bến cảng xa xôi, nhưng được công tác ở những cảng biển như vậy cũng là một công việc béo bở, tuy trên con đường sự nghiệp thì người phụ trách đã là người mang chức vụ lớn nhất ở đây rồi, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không ngượng ngùng với chuyện nhận hối lộ đút túi riêng, vì vậy mà cuộc sống hàng ngày của gia đình hắn rất được thoải mái, mãi cho đến mười ngày trước đây.
Bởi vì mấy năm gần đây trong nội bộ nước Z đang ồ ạt mở rộng chiến dịch chống tham ô hối lộ, cho nên trong mấy năm này, trên cơ bản hắn đã bớt nhận hối lộ hơn rất nhiều, mà cũng không nên nhận, cho dù có nhiều lợi ích hơn nữa, trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ tuyệt đối không được nhận, ngoài ra hắn cũng được xem như là một người rất có năng lực, theo lý mà nói là không ai có thể đụng được tới vị trí của hắn, nhưng thật không ngờ hắn lại bị điều tra tới, đây quả thực là chuyện nằm ngoài dự kiến của hắn. 
Bởi vì nước quá trong ắt sẽ không có cá, hắn đã làm nhân viên nhà nước lâu năm, đương nhiên biết việc chống tham nhũng cũng phải có giới hạn, chắc chắn không thể nào lại xuất hiện tình huống như Chu Nguyên Chương năm đó vậy, đúng không? Nhưng nếu đúng là như vậy, thì quả thật đã quá mức rồi, rất có khả năng sẽ khơi ra những chuyện không thể nói được, nhưng theo như tình huống của hắn mà cũng đã bị điều tra đến rồi, vậy sẽ đoán được là tuyệt đại đa số, mà không, phải nói là hầu như tất cả các viên chức của nước Z cũng sẽ bị thanh tra, loại tình huống như vậy hầu như đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, cho dù nghĩ thế nào đi nữa thì Đổng Thụy cũng không bao giờ ngờ đến chuyện này.
Hơn nữa điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ nhất là, khi hắn vừa mới bị cách chức, người phụ trách cảng khẩu mới được nhận chức lại là một người mà hắn hoàn toàn không hề quen biết, điều này đúng là càng kỳ lạ hơn.
Phải biết rằng, giống như chính phủ của một quốc gia đặc biệt có số dân nhiều nhất như nước Z, đồng thời với một bộ máy chính quyền cồng kềnh và diện tích lãnh thổ lớn đứng thứ ba trên thế giới thì việc muốn đưa ra quyết định cho một sự kiện chính trị phải qua rất nhiều khâu rườm rà, và việc thực thi nó cũng phải được tiến hành qua rất nhiều bước, và việc khắc phục tốt những hậu sau khi thi hành trong lúc thực thi cũng phải tuân theo rất nhiều trình tự, nói cách khác, ngay cả khi có người muốn làm cho Đổng Thụy rớt chức, sau đó ngồi vào vị trí này của hắn, vậy thì từ khi mới bắt đầu đến khi hoàn tất thì ít nhất cũng mất vài tháng, thậm chí còn mất nhiều thời gian hơn nữa, và thậm chí sau khi hắn bị cách chức, người kia muốn ngồi vào vị trí đó của hắn thì cũng mất ít nhất nhiều tháng, đây là khoảng thời gian tối thiểu mà chưa xét đến các ảnh hưởng và tình huống trắc trở trong tiến trình. 
Hoàn toàn không nghe ngóng được bất kỳ động tĩnh nào, hắn đã bị cho thôi việc đột ngột trong vòng một ngày, sau đó lập tức có người mới đến thay thế vị trí của hắn, hơn nữa dựa vào thông tin lai lịch nội bộ thì hắn biết được người đó lại không phải là người phụ trách đại lý gì cả, mà đã thật sự thay thế hoàn toàn chức vụ người phụ trách cảng tối cao của hắn, hơn nữa có người còn nói... Toàn bộ các nhân viên chức năng của bến cảng hầu như đã được thay thế hoàn toàn, không biết người ở đâu đã được điều đến để thay thế toàn bộ nhân viên đang làm việc ở cảng.
Chuyện này là sao vậy nhỉ?
Mấy ngày hôm nay Đổng Thụy hầu như đều vắt óc suy nghĩ và cảm thấy rất mơ hồ, những tình huống này hoàn toàn không hợp lý, hơn nữa còn rất rất không hợp lý, nếu như không phải là hắn vẫn còn có thể được bình an vô sự trong cơ quan này, có lẽ hắn sẽ cho rằng trong nội bộ nước Z đang bùng phát một cuộc bạo động cách mạng, cục diện chính trị hoàn toàn bị thay đổi, hoặc có lẽ là chiến tranh thế giới lần thứ ba đã nổ ra gì gì đó mà thôi. 
Đổng Thụy chửi ra một câu thô tục, đột nhiên, hắn phát hiện có mấy người toàn thân mặc quân phục đi vào trong cơ quan, hắn giật mình trong lòng, chợt lập tức thốt lên rằng: "Mình cũng đâu có bán bí mật quốc gia! Đâu có làm gì đâu!"
Cũng không thể trách vì sao Đổng Thụy lại hoảng sợ như vậy, bởi vì cái ủy ban kiểm tra kỷ luật này là một nơi để vừa giam giữ vừa thẩm vấn, có nghĩa là ở đây là nơi quy định và có quy định là trong một khoảng thời gian cụ thể phải thành thật khai báo tất cả, trên cơ bản người bị bắt tới nơi này đều là những người tham ô nhận hối lộ các loại, nhưng nếu có cả nhân viên quân đội tham gia điều tra, chuyện đó chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, nói cách khác, thường thì trừ khi có người đã lén lút bán bí mật của quốc gia, hơn nữa phải là chuyện tối cơ mật, thí dụ như số liệu kho đạn đạo, thông tin và số liệu của loại vũ khí mới nhất, hoặc là thông tin về vũ khí hạt nhân ra… thì mới có sự tham gia của quân đội, nếu thật sự là như vậy, thì đây không phải là chuyện hắn sẽ được cho về nghỉ hưu gì nữa, mà nghiêm trọng nhất là có khả năng hắn sẽ bị bắn chết.
Mấy quân nhân nhíu mày một cái, người dẫn đầu là một sĩ quan cấp tá trung niên, hắn cũng không cần khách khí, trực tiếp lôi ra một xấp văn kiện, đọc thầm nó, sau đó lại nhìn Đổng Thụy, chân mày của hắn cũng không hề nhúc nhích động đậy gì, nói một cách lạnh lùng với hắn rằng: "Đổng Thụy, nam, dân tộc Hán, năm sinh 1959, tốt nghiệp từ năm..." 
Sau khi kể ra một loạt các thông tin trong hồ sơ, vị sĩ quan cấp tá này ngưng một lát rồi mới nói tiếp: "Ngoài những thông tin này ra, còn có những ghi chép về những chuyện nhận hối lộ của ngươi, ngươi có muốn nghe qua một chút không?"
Lúc này Đổng Thụy cũng bình tĩnh trở lại, trong tâm tư hắn vẫn luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ, trong tình huống trước mắt này, cộng thêm chuyện tự dưng hắn bị cách chức, bị giam giữ, bị thẩm vấn và buộc phải tạm ngưng cương vị công tác, tất cả những chuyện này dường như đã thể hiện một thông điệp quan trọng gì đó, hắn đoán thầm trong bụng, có lẽ có người dưới quyền hắn đã lén lút làm những chuyện sai trái gì đó, chẳng hạn như việc buôn bán vũ khí, hoặc gián điệp quốc tế từ bến cảng của hắn vừa mới rời bến cảng, vân vân… và những việc này hiện tại đang bị điều tra tới, nhưng cũng có rất nhiều điểm không đúng, hắn lập tức bình tĩnh trả lời rằng: "Ta sẽ hợp tác, tường tận khai ra tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian quy định, ta tin tưởng tổ chức sẽ đưa ra những phán quyết công bằng nhất."
Sĩ quan cấp tá nhìn thẳng vào đôi mắt của Đổng Thụy, lâu thật lâu sau mới gật đầu nói: "Đối với các công việc điều phối nhân viên bến cảng, đội tàu thuyền tiếp tế tiếp viện, nhân viên tiếp tế tiếp viện, vận chuyển hàng hóa, và các công việc liên quan đến bến cảng khác thì ngươi tâm đắc với công việc nào?" 
Lại một lần nữa Đổng Thụy lại bị làm cho sửng sốt, hắn không nghĩ tới vị sĩ quan này lại hỏi về chuyện này, tình huống này lại không được bình thường cho lắm, lẽ nào hiện tại không phải đang thẩm tra về những sai phạm của hắn sao? Hắn chính là một viên chức lâu năm, đương nhiên hiểu một điều quan trọng nhất, đó chính là ở nước Z, kỳ thực trong đại đa số các thời điểm đều không luận theo năng lực, mà luận theo sự đúng đắn, chỉ cần làm việc đúng đắn, vậy thì cho dù không có năng lực cũng sẽ biến thành có năng lực, chỉ cần làm việc đúng đắn, ngay cả khi không biết làm cũng biết làm, đây chính là cái được gọi là, nói ngươi được thì chính là ngươi được, không được cũng thành được, nói ngươi không được, ngươi sẽ thành không được, được cũng biến thành không được, mà lúc này hắn đang ở trong ủy ban kiểm tra kỷ luật, vậy thì từ gốc đến ngọn mà nói thì chính là hắn đã có sai phạm rồi, cho dù là có sai phạm thật sự, hay bị vu oan, chỉ cần đã mắc sai phạm, vậy thì cho dù hắn có năng lực đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng chẳng được làm việc gì nữa.
Nhưng hắn đang nghe thấy cái gì nhỉ? Vì sao người sĩ quan này lại đang hỏi về vấn đề năng lực của hắn chứ?
"Việc này... Việc này..." Đổng Thụy đang bị sửng sốt, trong tình huống bất ngờ này thì hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào, thậm chí cũng chẳng hiểu rốt cuộc ý của viên sĩ quan này là gì, cho nên hắn ngập ngừng ấp úng nói. 
Sĩ quan cấp tá nhíu mày một cái rồi lập tức nói tiếp: "Nếu để cho ngươi quản lý một cái bến cảng với quy mô lớn gấp mười lần và số liệu số lượng hàng hóa xuất nhập cảng ít nhất gấp hai mươi lần ở nơi bến cảng lúc trước ngươi quản lý, ngươi có tự tin là mình sẽ quản lý tốt được không?"
Đổng Thụy vẫn không nói gì nhưng trên gương mặt biểu lộ sự sầu khổ, nhưng sĩ quan cấp tá cũng không để ý đến hắn, trực tiếp lấy một xấp văn kiện của Đảng ra và nói: "Theo chúng ta xác minh, phân tích, và tuyển chọn, hiện tại trong số các nhân viên quản lý bến cảng của nước chúng ta, ngươi là một trong số năm người có năng lực nhất, đương nhiên, nếu có nhiều thời gian, bất cứ thời điểm nào chúng ta cũng có thể chọn ra được nhiều nhân viên có năng lực giỏi như vậy, thậm chí sẽ chọn được gấp mười lần số người như vậy hay nhiều hơn nữa cũng là chuyện dễ dàng, nhưng không may là hiện tại chúng ta không có thời gian... Bây giờ ngươi có thể xem sơ qua xấp văn kiện này, nhưng sau khi đã xem xong xấp văn kiện này thì ngươi phải nhậm chức ngay lập tức, một cách vô điều kiện... Hơn nữa không được phép tiết lộ nội dung bên trong tài liệu này cho bất kỳ kẻ nào, người thân của ngươi, cấp trên, cấp dưới, không được phép tiết lộ cho bất kì ai cho dù bọn họ có mối quan hệ gì với ngươi đi chăng nữa, đây chính là một cái ranh giới đỏ rất hẹp và rất ngắn, chỉ cần vượt qua khỏi cái ranh giới này, chúng ta sẽ lập tức bắn chết ngươi một cách vô điều kiện, không thông qua bất kì một cuộc thẩm vấn gì cả, hiểu không?"
Đầu tiên Đổng Thụy không nói gì, hắn nhìn kỹ vào con dấu ở phần đầu trang văn kiện, dầu gì cũng là một người trong thể chế, hắn đã quen với việc nhận biết hầu như toàn bộ mọi con dấu trong thể chế, mà mỗi một con dấu khác nhau kỳ thực cũng đại diện cho cấp bậc cao hay thấp của văn kiện, chẳng hạn như con dấu của phòng kế hoạch hóa gia đình và loại con dấu của ủy ban kiểm tra kỷ luật thì không thể nói là như nhau được, mà lúc hắn vừa nhìn thấy cái con dấu này thì mồ hôi lạnh trên trán của hắn lập tức toát ra. 
Sĩ quan cấp tá nhìn thấy Đổng Thụy không tiếp nhận văn kiện thì lập tức lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: "Tiện đây ta cũng nói một câu, bây giờ ngươi vẫn có thể từ chối."
Đổng Thụy lau mồ hôi lạnh trên trán, tay run run kéo xấp văn kiện lại gần, sau đó mở ra xem thử, vẻ mặt của hắn liên tục thay đổi, đầu tiên từ vẻ mặt không tin, đến hoang mang, đến sợ hãi, đến vui mừng, sau đó đến trầm tư suy nghĩ, sau khi hắn xem hết bản văn kiện thì lên tiếng nói rằng: "Nếu trong trường hợp này, vì sao không giao toàn bộ những việc này cho nhân viên quân đội quản lý, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?"
Trên mặt viên sĩ quan cấp tá tỏ ra hơi xấu hổ, nhưng vẫn nói: "Nhiệm vụ của quân nhân chúng ta là chiến đấu, quản lý trong nội bộ quân đội, thậm chí quản lý khâu hậu cần và quân nhu trong quân đội, chúng ta đương nhiên có thể đảm nhiệm tốt những nhiệm vụ này, nhưng chúng ta lại không biết cách quản lý bến cảng hiện đại hoá, và các phương tiện dân dụng, tàu thuyền, dân sự, thậm chí số lượng đông đảo các công nhân, quản lý những chuyện này cần phải có tài năng đặc biệt, những công việc này thuộc về lĩnh vực dân sự..." 
Đổng Thụy lại im lặng một lát rồi nói: "Gia đình của ta, vợ của ta, hai đứa con trai, và còn..."
Sĩ quan cấp tá lập tức nói rằng: "Người thân chính thống của ngươi đều sẽ được phép tiến vào chỗ tị nạn, nhưng người thứ hệ thì không được... nhưng cũng có ngoại lệ, sẽ dựa vào công sức và thành tích từ khi ngươi bắt đầu quản lý công việc này cho đến lúc đó để xem xét tính toán, nếu công lao của ngươi có thể giúp được thêm mỗi một ngàn người dân của nước chúng ta được vào chỗ tị nạn nữa, vậy thì ngay lập tức ngươi có thể khai thêm một người không phải trực hệ vào danh sách, cứ thế mà suy ra, công thức tính toán cụ thể đều do tổ chức có liên quan thực hiện, đến giờ phút này đây, ngươi cần nhớ kỹ một điều, bất kì quy luật ngầm nào, bất kì mối quan hệ nhân sự gì, có thâm niên hay không đều là những thứ vô dụng, nếu ngươi có khả năng cứu được nhiều người hơn, vậy thì ngươi chính là một người anh hùng."
"Được, ta đồng ý!" 
Đổng Thụy lập tức nói tiếp rằng: "Ta muốn xin được nhậm chức ngay lập tức, máy bay ở đâu? Khi nào có thể xuất phát?"
Viên sĩ quan cấp tá và các quân nhân chung quanh cùng nhìn nhau cười, sĩ quan cấp tá lập tức nói rằng: "Máy bay quân sự, ngươi vẫn còn ba mươi phút để chuẩn bị, ngoài ra..."
"Còn chuẩn bị cái gì nữa? Không thể xuất phát ngay lập tức sao? Ta có thể đi ngay lập tức!" 
Đổng Thụy chỉ cảm thấy một luồng nhiệt huyết đang dâng trào trong lòng ngực, đã lâu lắm rồi, qua bao nhiêu năm, nhiệt huyết từ khi hắn đạt được quan cao chức trọng, từ lúc hắn được giàu sang phú quý, nhiệt huyết của tuổi trẻ kia, nhiệt huyết qua bao năm tháng đã sớm bị nguội lạnh, vào giờ khắc này đã bắt đầu dâng trào lên mãnh liệt, vì bản thân hắn, vì người thân của hắn, thậm chí vì nhiều người hơn nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.