Vô Hạn Thự Quang

Chương 16: Siêu chiến đội tương lai




“… Đến được đây cơ bản đã an toàn.” Ali lái xe theo lộ tuyến đã định trước tới một kho hàng. Cửa vừa mở liền lộ ra nội thất bên trong vô cùng đầy đủ với rất nhiều dụng cụ sinh hoạt và thiết bị y tế. Tất cả đều do đám người Sở Hạo chuẩn bị từ trước.
Sở Hạo đỡ Ares đang trong cơn sốc xuống xe, đồng thời nói với Sarah: “Tôi cần T800 giúp đỡ làm giải phẫu cho anh ấy, trong chương trình của Terminator có phần mềm liên quan tới cơ thể người, song tôi không thể ra lệnh cho hắn, chỉ con cô, John Connor mới làm được.”
John cực kỳ thông minh, không chờ mẹ mình lên tiếng đã quay sang nói với Terminator: “Ông biết phẫu thuật chứ? Hãy giúp họ, đừng để chú kia chết…”
Terminator lạnh lùng gật đầu đi tới bên người Ares, quan sát một lúc liền nói: “Đại tràng bị đứt, tình trạng xuất huyết vô cùng nghiêm trọng, cần thiết bị giải phẫu và truyền máu, nếu không sẽ chết sau 10 phút.”
Sở Hạo nghe vậy khẽ thở phào một hơi. Lúc chuẩn bị chỗ trú ẩn này, bọn họ đã cân nhắc tới tình huống có thành viên trong nhóm bị thương nên đã chuẩn bị rất tốt, ngay cả máu dự trữ cũng có. Sở Hạo mặc dù không phải nhân sĩ chuyên nghiệp trong lĩnh vực phẫu thuật nhưng cũng biết một số kỹ xảo, hơn nữa có một tên Terminator ở đây, đó mới là ‘bác sĩ’ đạt chuẩn.
Sau khi chuẩn bị một chút, cuộc phẫu thuật lập tức bắt đầu. Cũng phải nói, nếu chuyển Terminator sang làm nghề thầy thuốc thì có lẽ còn tốt hơn khối bác sĩ bây giờ, mỗi dao hạ xuống đều chính xác tới từng milimet, không bỏ lỡ một giây nào. Đây là điểm mạnh của robot mà con người không thể bắt kịp được.
Mười mất phút sau, Ares được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, mọi người đang chờ đợi đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Sarah. Tâm tư Sarah bây giờ khác xa lúc đầu. Sau mười năm, nàng lại gặp Terminator, song dòng robot bây giờ đã đạt mức T1000 với những tính năng khủng khiếp vượt xa tưởng tượng. Lại còn chiến sĩ tương lai cứ như siêu nhân với cả đống chiêu thức lạ mắt. Sarah đã hoàn toàn tin tưởng Sở Hạo, hơn nữa còn hy vọng những chiến sĩ tương lai này sẽ ở lại phụ giúp John Connor. Bọn họ chính là những hạt nhân đầu tiên và mạnh nhất của tổ chức ‘cứu thế’.
Mà Sở Hạo tất nhiên cũng có lời muốn nói với Sarah. Trong bộ phim này, tuy nhân vật trọng tâm là John Connor nhưng người phát ra mệnh lệnh lại là mẹ của cậu bé-Sarah, hơn nữa từ mặt kiến thức hay tâm lý đều rất thích hợp. Sở Hạo muốn cứu rỗi thế giới Terminator thì tất nhiên phải thông qua nàng ta trước.
Cho nên song phương ăn nhịp với nhau. Sở Hạo sau khi rửa qua mặt mũi liền dẫn mọi người tới gặp Sarah, hai bên ngồi xuống bàn ăn từ từ thương thuyết.
“…Nói chính xác hơn thì kỳ thật bọn tôi không tới từ tương lai của các vị mà là từ tương lai của tương lai. Có chút khó hiểu nhưng để tôi kể lại tương lai mà các vị sẽ trải qua nhé.”
Sở Hạo vừa ăn vừa nói: “Con Terminator từng đuổi giết cô- Sarah, đã hóa thành linh kiện và rơi vào tay chính phủ. Có điều chính phủ không hề công bố nó với dân chúng mà tiến hành che giấu, hơn nữa còn vu cho cô bị bệnh tâm thần. Cùng lúc đó, dựa vào con chip trong Terminator 1, cứ tạm gọi thế đi, bọn họ chế tạo thành công Skynet vào năm 1997, dẫn tới ngày thẩm phán và dòng Terminator ra đời.”
Sarah nhìn về phía Terminator, gã liền đáp: “Đúng vậy, theo tin tức ghi trong chip của tôi thì đúng là như vậy, năm 1997 là thời điểm diễn ra ngày thẩm phán.”
Sarah thoáng trầm tư: “Chính phủ mặc dù thu được linh kiện và chip của Terminator nhưng vẫn cần người nghiên cứu chứ hả? Nếu chúng ta tiêu diệt kẻ đó thì sao, lại phá hủy tất cả linh kiện và con chip kia, như vậy thì…”
Sở Hạo cười khổ: “Đây chính là điều tôi muốn nói. Ở thời điểm bọn tôi sống, theo lịch sử ghi lại thì các vị đúng là đã thành công trong việc đó, song như vậy chỉ giúp kéo dài thời gian Skynet ra đời mà thôi. Chính phủ vẫn nghiên cứu thành công cái thứ chết người ấy, đã thế còn giao tất cả vũ vào tay nó nữa. Tiếp đến, Skynet có được trí năng, nó khống chế kho vũ khí hạt nhân của Mĩ phóng về phía Nga. Người Nga lập tức đáp trả… Ngày thẩm phán bắt đầu.”
Sarah nghe mà trợn mắt há mồm. John bên cạnh cũng ngây người như vậy. Terminator mặc dù nét mặt không đổi nhưng trong mắt chợt lóe chớp đỏ, dường như đang tính toán gì đó. Một lát sau, Sarah bỗng thở dài: “Tôi biết tương lai không phải là không thể thay đổi, nhưng chẳng ngờ đã làm đến thế mà cuối cùng Skynet vẫn ra đời, ngày thẩm phán chỉ lùi lại mà thôi. Những gì chúng ta làm liệu còn ý nghĩa gì nữa đây?”
“Có ý nghĩa!”
Sở Hạo lập tức lên tiếng: “Nếu vô nghĩa thì bọn tôi còn về đây làm gì? Mục đích của chúng tôi là muốn cứu rỗi thế giới này. Mà nói thật, bảo vệ hai vị không phải nhiệm vụ hàng đầu của chúng tôi. Tất nhiên John là lãnh tụ của phe kháng chiến cũng là cha của người phái bọn tôi tới đây, cho nên đảm bảo hai vị an toàn cũng rất quan trọng. Song mục tiêu cao nhất vẫn là cứu thế giới, thay đổi tương lai!”
“Xin giới thiệu lại lần nữa, chúng tôi đến từ tương lai của tương lai. Ở thời điểm đó, John Connor hi sinh trong một lần chiến đấu với Skynet, con của John lên kế thừa ý chí cha mình. Còn bọn tôi chính là tiểu đội tinh nhuệ nhất, T800, T1000, TX chết trong tay chúng tôi nhiều không biết bao mà kể. Chỉ cần phối hợp với chúng tôi thì dù phải liều mạng, chúng ta cũng có thể nghịch chuyển cái tương lai bi thảm kia”
Sở Hạo nói như chém đinh chặt sắt khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm, không chỉ mẹ con Sarah, ngay cả thành viên Bắc Băng châu đội cũng vậy…
“… Đội trưởng chính là thánh lừa siêu cấp mà, càng ngày càng lợi hại, trình độ đã đạt mức lô hỏa thuần thanh rồi.”
Hai giờ sau, Trương Hằng và Lục Tử Tuyết về tới nơi trú ẩn, mà đám T1000 cũng không hề phát hiện ra nơi này, nói chung mọi thứ đều thuận lợi đúng như kế hoạch. Tình hình khôi phục của Ares rất tốt, hắn đã thoát khỏi cơn nguy kịch. Trương Hằng hay tin liền rất vui nhưng khi nghe Ali thuật lại những gì diễn ra trên bàn ‘hội nghị’ thì khóe miệng khẽ giật giật, cuối cùng chỉ thốt được câu đó.
Lục Tử Tuyết tất nhiên cũng choáng váng khi biết chuyện này, nàng giật giật tay áo Trương Hằng: “Đội trưởng của các ngươi không phải là một tên lừa đảo đấy chứ? Vậy việc hắn để chúng ta ở lại cản hậu, còn nói sẽ đi tìm chúng ta… chẳng lẽ tất cả đều là nói dối?
Khóe miệng Trương Hằng bắt đầu co quắp, kéo Lục Tử Tuyết sang một bên: “Đội trưởng chỉ lừa người ngoài… Ack, đôi khi cũng ‘âm’ người nhà, nhưng cơ bản rất đáng tín nhiệm… Đáng giá để tín nhiệm. Ha ha…”
“Nói xấu sau lưng người khác là không hay đâu.”
Trương Hằng còn chưa dứt lời, Sở Hạo đã xuất hiện ở bậc cửa, hắn nhìn hai người với ánh mắt hài lòng: “Đã có Lục Tử Tuyết ở đây, vậy vấn đề ổn định của Trương Hằng đã được giải quyết, sau này không cần lo ngươi đang chiến đấu lại đột nhiên tấu hài nữa rồi.”
Trương Hằng nghe vậy lập tức đực mặt: “Này, nói cho rõ nha, ta có bao giờ đùa giỡn khi chiến đấu đâu. Hơn nữa ta với cô gái này không có quan hệ gì cả, đừng có gộp bọn ta…”
Trương Hằng còn chưa nói xong, Lục Tử Tuyết đã mỉm cười rút súng ngắn dí vào đầu hắn: “Có bản lĩnh, anh nhắc lại một lần nữa coi.”
“…Ta, ta nói đùa đấy, xin lỗi…”
Sở Hạo mỉm cười nhìn sắc mặt trắng bệch của Trương Hằng, mãi lâu sau mới lên tiếng giải vây: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ bắt đầu giai đoạn hai…”
“Tập kích sở nghiên cứu, đồng thời tổ chức họp báo…”
Chúng ta sẽ vạch trần tất cả chân tướng trước công chúng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.