Vô Hạn Thự Quang

Chương 16: Chủ thần khủng bố!




“Thất bại…”
Sở Hạo thở dài mệt mỏi song vẫn không mất đi vẻ ung dung. Chưa lần nào thấy hắn uể oải như vậy, quả thực đã thay đổi cách nhìn của mọi người.
Kể cả Trương Hằng vừa mới tiếp xúc, ai mà không thấy được sự tự tin tỏa ra từ trên con người này chứ. Tuy Sở Hạo luôn mỉm cười, nói chuyện chẳng chút cường thế nhưng lại ẩn chứa mị lực khiến mọi người không tự chủ được mà đi theo hắn, nghe mệnh lệnh từ hắn. Về phần tâm tình uể oải với tính toán sai sót…vv càng chưa từng thấy qua.
Sở Hạo ngoài tiếng cảm thán đó ra thì không nói gì thêm nữa, cả không gian lại chìm vào im lặng. Âm thanh duy nhất còn nghe được bây giờ là tiếng hít thở cùng tiếng nổ nhỏ nhặt sau cánh cửa sắt, thỉnh thoảng lại xen lẫn trong đó tiếng gào rú của thoái hóa giả…
Mọi người cứ thế chờ đợi trong bóng tối, không biết qua bao lâu bỗng Ares mở miệng hỏi: “Sở Hạo, theo phân phó của cậu, các nơi đặt lựu đạn đều đã phát động, hiện tại nên làm gì tiếp? Tiếp tục trốn trong thông đạo dành cho công nhân này hay là chạy đến tầng một, cái tầng của tàu điện ngầm đó? Sở Hạo?”
“Ta đã thất bại… Chạy trốn thôi, mọi người muốn trốn thế nào cũng được, may mắn thì có lẽ…” Tiếng Sở Hạo nói vang lên.
Bấy giờ cả đám mới phát hiện ra có chuyện không đúng, Ares quả quyết: “J, đưa đèn pin cho ta… Không, trực tiếp bật lên.”
Ánh sáng chợt xuất hiện giúp mọi người nhìn rõ tình cảnh hiện tại. Tất cả đều đang nằm dưới đất, thoạt nhìn khá nhếch nhác. Mà Sở Hạo vẫn luôn được trông mong cũng sõng soài nằm ngửa, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.
Ares bật dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn vọt tới kéo Sở Hạo lên, đồng thời hô: “Tỉnh lại đi Sở Hạo! Nói cho bọn ta biết tiếp theo nên làm gì?”
“Ta đã thất bại! Biết làm sao nữa, chúng ta chỉ có thể chờ…”
“Câm miệng!”
Ares rống lớn, hắn dùng sức sốc cổ áo Sở Hạo, ngữ khí càng thêm nghiêm khắc: “Bọn ta tin tưởng ngươi nên mới đi cùng nhau. Bọn ta tin tưởng ngươi nên mới bố trí những cạm bẫy này. Tin tưởng ngươi mới kéo nhau xuống tầng thứ hai, hiện tại chẳng lẽ ngươi định xuôi tay vứt bỏ hay sao? Ta còn việc chưa hoàn thành, ta có lý do để chưa thể chết. Ta nghĩ ngươi cũng có… tổ chức kẻ phản nghịch? Báo thù? Người chị bị chính tay ngươi giết!? Bây giờ hãy tỉnh táo trả lời ta! Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Sở Hạo thoáng thất thần, tiêu cự trong hai mắt dần khôi phục, song vẫn cười khổ nói: “Ta đã thất bại, có nghĩa là nếu tiếp tục theo ta nữa thì có thể phải chết… Các ngươi vẫn muốn theo ta sao?”
“Mới chỉ là ‘có thể chết’!” Ares nhìn sâu vào hai mắt Sở Hạo, chăm chú nói: “Trong tiểu đội luân hồi của chúng ta, trước khi xuất hiện trí giả mạnh hơn thì kế hoạch của ngươi có khả năng thành công cao nhất. Chưa dám khẳng định ‘sẽ sống chết đi theo’ nhưng cũng như những gì ngươi từng nói, một khi kế hoạch bắt đầu thì chúng ta chính là chiến hữu, chuyện vứt bỏ chiến hữu… ta không làm được!”
“Chiến hữu sao?”
Sở Hạo cười khổ vỗ vỗ tay Ares, ý bảo để mình xuống. Đến khi Ares lui về sau, hắn nhắm mắt lại, thoáng trầm tĩnh giây lát rồi đem những tao ngộ mình và Trương Hằng gặp ở tầng thứ ba kể ra. Xong xuôi, hắn mới cười khổ tiếp tục: “Lúc trước tôi đã nói qua với Trương Hằng. Kế hoạch của tôi ngay từ đầu đã có sơ hở, hơn nữa sơ hở ấy rất lớn. Trước khi tôi giải thích, tôi muốn hỏi qua các vị một chút… Kế tiếp, người nào định nghe theo sắp xếp của tôi thì hãy lưu lại, còn như muốn tìm sinh lộ khác, tức là tự mình sống sót qua 24 giờ, vậy có thể theo thông đạo này đi tới tầng một, tìm căn phòng bỏ hoang nào đó mà trốn thì có thể tạm thời an toàn.”
Ares và J tất nhiên không nói tiếng nào, Trương Hằng cũng một bộ lãnh khốc đứng nguyên tại chỗ. Chỉ có Tom và hai chị em Maria là hết nhìn người này tới người kia, một lát sau bỗng Emily lên tiếng: “Sở Hạo, ở thời điểm này hẳn là người nhiều lực lớn, trừ ba người các anh ra thì chúng tôi đều là người mới. Cho nên, chỉ có đi theo các anh thì khả năng sống sót của chúng tôi mới là cao nhất, có chuyện gì cứ nói cho chúng tôi đi.”
Sở Hạo gật gật đầu, lại chờ thêm một lát thấy không ai rời đi mới tiếp tục: “Đầu tiên cần nói rõ một chuyện, lúc trước người kêu các vị phát động vụ nổ không phải là tôi, cả tiếng Trương Hằng trong thiết bị liên lạc khi đó cũng là giả…”
“A?!”
Ngoại trừ Sở Hạo và Trương Hằng, những người còn lại lập tức xôn xao, tất cả dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Sở Hạo, đến khi quay sang thấy Trương Hằng lạnh lùng xác nhận, đáy lòng mọi người không khỏi sinh ra một loạt nghi vấn… Tiếng nói đó rõ ràng là của Sở Hạo và Trương Hằng mà, hơn nữa cả kế hoạch đều rất thành công, vì sao Sở Hạo cứ luôn miệng nói hắn thất bại? Nếu thanh âm của hai người khi đó là giả… vậy kẻ nói lúc ấy là ai?
“Trước khi bàn về vấn đề này, tôi nói qua về sơ hở trong kế hoạch đã. Sơ hở lớn nhất… chính là chủ thần.”
Sở Hạo cười khổ: “Tôi lúc trước đã nói cho Ares và J nghe những suy đoán về chủ thần, bây giờ nhắc lại cho người mới. Cá nhân tôi cho rằng chủ thần không gian tương tự như một giác đấu trường, nơi diễn ra những trận đấu sinh tử khủng bố. Ngươi thắng càng nhiều thì thu được chiến lợi phẩm càng nhiều, đã thế còn có thể tới gần với tự do. Đồng thời, theo số lần thắng gia tăng, vũ khí, phòng ngự thu được sẽ giúp ngươi đề thăng thực lực. Nhưng đó cũng chính là lỗ thủng lớn nhất… Cùng với thực lực chúng ta tăng lên, vậy đám quái vật mà chúng ta phải chiến đấu có phải hay không cũng sẽ mạnh hơn?”
“Chẳng hạn như, một đám người tay không tấc sắt đấu với sư tử hoặc vài chục con dã lang, bất luận là nhân loại tử vong hay thắng lợi thì trận đấu đều sẽ cực kỳ kịch liệt và đặc sắc. Còn nếu như một đám quân nhân trang bị tận răng, tay vác AK47 hoặc súng laser đi chiến đấu với sư tử, dã lang thì sao đây, đó không còn là giác đấu nữa mà là một trận đồ sát động vật mà thôi!”
Nói đến đây, Ares bỗng nhiên xen vào: “Vấn đề này cậu đã nhắc rồi. Chính vì thế nên trong Skyline, chúng ta chỉ giết một con bạch tuộc máy là có thể thu được 1500 điểm, trong khi ở đây giết một người thoái hóa cấp thấp lại chỉ có 100. Đây là hạn chế của chủ thần, nguy hiểm càng lớn thì điểm thưởng càng cao, cậu đã nói tới cũng như giải thích qua.”
“Đúng vậy, tôi đã giải thích qua…” Sở Hạo tiếp tục cười khổ: “Thế nhưng tôi sai rồi… Cái này có lẽ chính là hiệu ứng nấp dưới chân đèn đây mà {*}. Bởi đã đặt ra vấn đề điểm thưởng thu được dựa vào sự nguy hiểm gặp phải, cho nên tôi mới quên mất cái điều hiển nhiên này. Chính là ý nghĩa của Giác đấu trường. Chủ nhân của giác đấu trường sẽ không để ý xem trong tay nô lệ là một cây đao, một thanh kiếm, hay là một bộ khải giáp bao bọc toàn thân phối hợp với chiến mã. Cho nên việc hạ điểm thưởng xuống căn bản không thể thỏa mãn mục đích của người kiến tạo lên chủ thần không gian…”
“Ý nghĩa của giác đấu trường…” Mọi người thì thào lập đi lập lại mấy chữ này, một lát sau, sắc mặt đôi chị em bỗng trắng bệch, tựa hồ nghĩ ra điều gì đó.
“Đúng vậy, ý nghĩa của giác đấu trường…” Sở Hạo cười hắc hắc tự giễu mấy tiếng, bấy giờ mới chán nản tiếp tục: “Nó muốn chúng ta đánh nhau với lũ quái vật có sức mạnh tăng lên theo tỷ lệ thuận với thực lực của chúng ta lúc bấy giờ! Vô luận là sống hay chết đều mang đến một màn đặc sắc. Việc giảm điểm thưởng không thể giải quyết được vấn đề ‘thú vị’ kia… Nếu chúng ta võ trang đầy đủ các loại binh khí lạnh, vậy giác đấu trường sẽ đưa ra một đám sư tử, thậm chí là một đầu bạo long. Còn như chúng ta cầm theo vũ khí nóng loại đơn giản vào sân thì đối thủ sẽ là alien hay chiến sĩ Predator gì đó. {**} Đến khi mọi người vác vũ khí công nghệ cao của tương lai vào thì rất có thể sẽ ngã ngửa ra khi phát hiện đối thủ biến thành u linh uỷ quái, nguyền rủa, hoặc phi thuyền ngoài hành tinh…vv”
“Chứ không đơn thuần là giảm bớt điểm thưởng!”
Sở Hạo rống lớn: “Theo lượng điểm chúng ta kiếm được tăng lên, chủ thần sẽ thay đổi nội dung cốt truyện. Ngoại trừ một số tình tiết nguyên gốc không đổi, khi chúng ta kiếm được càng nhiều điểm thì sinh vật xuất hiện sẽ càng khủng bố, hoàn cảnh xung quanh cũng cực kỳ nguy hiểm. Đấy mới là tính toán sai lầm lớn nhất của ta! Nội dung của Daybreakers đã bị chủ thần thay đổi rồi!”
Mọi người đều lâm vào trầm mặc, Trương hằng bỗng nhiên xen vào: “Ý ngươi là người vừa rồi mô phỏng tiếng nói của hai chúng ta chính là gã ‘chủ thần’ kia hả?”
“Không phải.” Sở Hạo cười khổ lắc đầu: “Đây là chuyện thứ hai mà ta muốn nói. Chủ thần dựa vào nội dung bị che giấu trong phim gốc để gây khó cho chúng ta…”
“Trong bộ phim Daybreakers, tình tiết bị che giấu lớn nhất kỳ thực là ‘nơi phát ra trận bệnh dịch thần bí’. Cả bộ phim đều không nói rõ vấn đề này, nhưng từ những tư liệu chúng ta thu được ở phòng thí nghiệm tầng ba, kết hợp với nội dung phim là khi tới tình tiết quan trọng sẽ xuất hiện một con dơi nhỏ bay ra, tổng hợp lại là đủ để giải thích cho mọi chuyện…”
“Người chơi xỏ chúng ta, mô phỏng thanh âm của ta và Trương Hằng chính là huyết tộc, ngọn nguồn của trận bệnh dịch. Bọn chúng muốn nhờ vào lực lượng của chúng ta để phá vỡ lòng đất, thoát khỏi cảnh bị vây khốn, sau đó…”
“Biến cái thế giới của những vampire không hoàn chỉnh, vẫn còn ẩn gien nhân loại…”
“Triệt để thành thế giới của Huyết tộc!!”
-----------------------------------
{*}: phát hiện ra ánh sáng thì không để ý tới góc tối ngay bên cạnh.
{**} Alien vs Predator, xem thử phim này nhé.
{***} Giải thích loằng ngoằng, túm lại là: Ban đầu Sở Hạo cho rằng đánh quái vật càng nguy hiểm thì đồ rơi ra càng xịn. Nhưng quái vật ở mỗi phim lại có level cố định và khác nhau. Nếu gặp phải quái vật dễ, mà bọn họ lại mạnh hơn trước thì điểm thưởng thu được sẽ ít đi. Nhưng hắn không ngờ là level của quái vật tỷ lệ thuận với level của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.