Võ Động Thiên Hà

Chương 142: Bẫy?





Đỗ huynh, vì sao lại thất thố như vậy? Lẽ nào Mạc thị lại tìm tới cửa sao?
Đi trên đường tới tiền thính, Vân Thiên Hà nhìn thấy bộ dạng nước mắt nước mũi tùm lum của Đỗ Chi Lương, trong trong không khỏi thầm than, Đỗ Viễn La kia thực sự là một nhân vật quyết đoán, cũng rất có trí tuệ và thủ đoạn, mà phụ thân Đỗ Trọng Liêm của Đỗ Chi Lương cũng rất ổn trọng cẩn thận, làm việc luôn có lý có mức độ, thế nào lại sinh ra một tôn tử không có tiền đồ như thế này.
Bất quá Vân Thiên Hà cũng không có hứng thú đi nghiên cứu gen di truyền, vấn đề lão tử Đỗ Chi Lương chế tạo hắn ra như thế nào để lão tử hắn lo, chỉ dẫn hắn đi tới tiền thính.
Trong tiền thính đã chuẩn bị tốt rượu ngon thức ăn tốt, Vân Thiên Hà để Đỗ Chi Lương ngồi xuống, thuận miệng nói:
- Đỗ huynh đến đây, sợ rằng còn chưa ăn cơm đúng không, không ngại dùng xong cơm nước, chúng ta bàn lại!
- Người sinh ra ta là phụ mẫu, người hiểu ta là Thiên Hà huynh a!
Đỗ Chi Lương lấy tay lau nước mắt nước mũi, liền trực tiếp cầm một chiếc đùi gà gặm lấy gặm để, hai tiểu nha hoàn bên cạnh nhìn thấy vậy liền che miệng cười duyên.
Vân Thiên Hà nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của Đỗ Chi Lương, nhíu mày nói:
- Đỗ huynh, không phải là ngươi tại nhà bị phạt liền tới đây chạy nạn đấy chứ? Hay là người nào đui mù trêu chọc, cũng không gọi người tới cứu mạng sao?
Đỗ Chi Lương dùng sức nuốt miếng thịt gà trong miệng, nước mũi chảy xuôi cũng không tự biết, một lần nuốt sạch trong miệng uể oài nói:
- Không phải ta bị ai đó trêu chọc, mà là để người ta trêu chọc!
- Ai trêu chọc còn không giống!
Vân Thiên Hà hỏi:
- Vậy ngươi rốt cuộc để ai trêu chọc?
- Là Cam Nhu cô nương của Xuân Vũ Lâu!
- Các ngươi đều ra ngoài hết đi!
Vân Thiên Hà liền dặn hai tiểu nha hoàn bên cạnh rời đi, sau đó lại nhăn mi nói:
- Xuân Vũ Lâu hình như là thanh lâu, cho dù ngươi trêu chọc nữ nhân nhưng ngươi đường đường là thiếu gia phủ thừa tướng, tại sao lại phải sợ bọn họ ăn tươi ngươi?
Bất quá trong lòng Vân Thiên Hà suy nghĩ, đối với sự lý giải của hắn đối với Đỗ Chi Lương, sợ rằng sau khi giả bộ ngưu bức rồi dẫn phát ra chuyện gì đó không thể nào giải quyết được.
Chỉ thấy Đỗ Chi Lương cầm lấy một bát canh ừng ực uống vào trong bụng, lại bắt đầu nước mắt nước mũi nói:
- Thiên Hà huynh có điều không biết a, ngày hôm qua ta cùng với tiểu công gia đi du ngoạn, buổi chiều tiểu công gia muốn đi Xuân Vũ Lâu, mời ta, vì vậy ta cũng đi theo, đồng thời gọi tên cô nương Cam Nhu đứng đầu bảng Xuân Vũ Lâu!
Vân Thiên Hà ngẫm lại mỗi lần Đái Kiều Liên đưa ra cho tên ngốc này chủ ý, hầu hết đều không phải là ý kiến hay, phỏng chừng càng nhiều ý tính kế bán đứng hắn, cũng không mở miệng, tiếp tục lắng nghe. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đỗ Chi Lương nói:
- Lúc đó ta cũng không biết chính mình nói cái gì, làm cái gì, sáng nay mơ mơ màng màng ngủ dậy, phát hiện chính mình nằm trên giường Cam Nhu cô nương, còn Cam Nhu cô nương thì ngủ một bên che mặt khóc thầm, ta truy hỏi nguyên nhân, nàng nói tối hôm qua ta cường ngạnh muốn thân thể của nàng, cũng đồng ý giúp nàng chuộc thân lấy về làm thiếp, còn để lại chứng từ và yêu bội, thế nhưng...
- Coi như là muốn thân thể một vị cô nương đứng đầu bảng thanh lâu, giúp nàng chuộc thân, Đồ thiếu ngươi còn không làm được sao? Về phần có cưới trở về làm thiếp hay không, lúc đó tùy theo tâm ý của ngươi?
- Thiên Hà huynh có điều không biết ta, muốn chuộc thân cho Cam Nhu cô nương kia cần phải có mười vạn lượng bạc, ta kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy? Hơn nữa gia gia ta từ trước tới giờ đều tiết kiệm, cũng không thu lễ các loại, trong nhà phỏng một hai vạn lượng đều không lấy ra được, huống hồ để gia gia ta biết chuyện này, còn không nuốt ta mới lạ, vì vậy xin Thiên Hà huynh giúp ta nghĩ biện pháp!
- Một nữ tử thanh lâu cũng quý giá như vậy, muốn mười vạn lượng?
Vân Thiên Hà kinh hãi, nói:
- Lẽ nào tiểu công gia lúc đó mời đi thanh lâu, đối với việc này liền chẳng quan tâm, để ngươi mơ hồ nhảy vào trong hố lửa?
Đỗ Chi Lương lắc đầu nói:
- Tối hôm qua tiểu công gia có việc trở về, sáng nay ta có đi tìm hắn. Hắn mượn cho ta năm vạn lượng, ta vốn định mang số tiền này đi lấy lại chứng từ và yêu bội, thế nhưng phía sau Xuân Vũ Lâu có chỗ dựa cường đại, người ta không đáp ứng, cũng nói hạn cho ta trong vòng ngày hôm nay phải mang tiền tới chuộc, bằng không sẽ mang theo chứng từ và yêu bội tới phủ tìm gia gia ta nói chuyện. Thiên Hà huynh, ngươi nhất định phải cứu ta a!
- Ta hiện tại là một cùng quỷ, nào có nhiều tiền như vậy?
Vân Thiên Hà còn vì chuyện tiền của chính mình mà vô cùng đau đầu, làm sao chiếu cố được khoản kếch xù qua đêm của tên ngốc này.
Lúc này Đỗ Chi Lương đột nhiên nói:
- Thiên Hà huynh, ngươi nhất định phải giúp ta nha, ngươi lần trước cứu hoàng gia có công, hoàng thượng không phải ban thưởng cho ngươi một nghìn lượng hoàng kim sao, vừa lúc có thể giúp ta bù vào chỗ hổng này, dù cho sau này ngươi bảo ta làm trâu làm ngựa cho ngươi đều...
Nghe xong lời này, trong lòng Vân Thiên Hà nhất thời cảnh giác, trừng mắt hỏi hắn:
- Ngươi làm thế nào biết được hoàng thượng ban cho ta một nghìn lượng hoàng kim, là ai nói cho ngươi biết?
- Ngày đó Lưu công công đến Hầu phủ tuyên chỉ, tiểu công gia vừa lúc xuất môn nhìn thấy, liền thuận tiện nói cho biết, nói ngươi nhất định sẽ giúp được ta, vì vậy tiểu đệ cùng đường mới đến tìm Thiên Hà huynh ngươi giúp đỡ!
Đỗ Chi Lương lại nước mắt nước mũi rơi đầy.
Sắc mặt Vân Thiên Hà phát lạnh, nói:
- Lẽ nào Đỗ huynh không biết, chưa được nội vụ phủ lập hồ sơ phê chuẩn, liền dùng vàng bạc nội vụ phủ khố do hoàng đế ban cho, chính là tội khi quân sao?
- A!
Đỗ Chi Lương nhất thời cả kinh, ngẩng đầu nói:
- Lẽ nào Thiên Hà huynh không thu được nội vụ phủ phê chuẩn sao? Dựa theo lẽ thường hoàng thượng ban cho vàng bạc, nội vụ phủ sẽ trực tiếp lập hồ sơ phê chuẩn!
Trong lòng Vân Thiên Hà cũng bắt đầu cẩn thận cân nhắc, việc này thực sự có chút cổ quái, ngày đó tiếp chỉ hắn cũng không lưu ý, lúc này mới nhắc lại, không khỏi trong lòng lạnh lẽo, hoàn hảo số hoàng kim kia hắn chưa dùng tới một đồng, nếu là phê chuẩn kia có người cố ý giữ lại, hoặc là nội vụ phủ làm chút tay chân, sử dụng chuyện này để hạch sách mà nói, vậy thì một nghìn lượng hoàng kim trong tay hắn, chỉ sợ không phải là tăng thêm thu nhập, mà là một củ khoai lang nóng phỏng tay rồi!
Nghĩ tới đây, thần sắc Vân Thiên Hà ngưng trọng hẳn lên, hòi:
- Tiểu công gia thế nào biết ta nhất định sẽ giúp ngươi, hắn còn nói với ngươi cái gì?
Đỗ Chi Lương nói:
- Tiểu công gia nói, lần trước tại thời điểm săn thú, tam hoàng tủ vốn định tìm ngươi luận bàn tiễn kỹ, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không có cơ hội, tiểu công gia muốn mời ngươi ngày nào đó tới Quốc công phủ, hắn làm trung gian dẫn ngươi đi gặp mặt tam hoàng tử!
Vân Thiên Hà nghe xong, trong lòng bừng tỉnh, liền hiểu rõ mọi chuyện, chỉ là trong lòng cười nhạt. Nội vụ phủ không phải là thế lực tam hoàng tử nắm trong tay hay sao, cố ý giữ lại phê chuẩn, nắm nhược điểm, chính mình chủ động đi tìm hắn, xác thực đủ bí mật, dẫn lực chú ý của người khác chuyển hết lên người chính mình, hắn cũng sẽ không đưa tới ngờ vực vô căn cứ gì, thực là một tâm ý tuyệt diệu.
Không nói tới ý đồ bên phía tam hoàng tử, chính là chuyện Đỗ Chi Lương bị thanh lâu gõ một gậy nặng nề, mà sau đó Đỗ Chi Lương lại chạy tới tìm hắn, riêng điều này đã có chút cổ quái.
Giống như loại cháu ruột thừa tướng phủ như thế này, nhất định có rất nhiều nhược điểm, rất nhiều người nịnh bợ còn chưa kịp đây, cho dù thế lực phía sau lưng thanh lâu có cường thịnh hơn nữa cũng muốn lo lắng có người sau lưng làm khó bọn họ hay không, trừ phi mục đích của bọn họ không phải làm ăn kiếm tiền, mà có ý đồ khác...
Mặt khác, hiện tại Bắc Hầu Phủ trống rỗng, Đồ Nguyên Khánh chưa trở về, vị cao thủ Tín bá kia mới rời đi, không có trong phủ, mà thực lực của các hộ vệ cũng bình thường, nếu như trong bóng tối có người đánh chù ý tới Bắc Hầu Phủ, như vậy ý đồ hẳn không phải là tiền và quyền rồi, mà chính là muốn đối phó với hắn.
Tại Kinh Thành này, ai lại muốn đối phó với hắn, ngoại trừ Giang thị kia, chỉ sợ không còn người nào khác.
Chiếu theo suy nghĩ như vậy, ý đồ của tên quản gia ẻo lả lúc sáng đã quá rõ ràng rồi, là muốn tới thử, chỉ là chuyện vay tiền của Đỗ Chi Lương, làm hắn có chút không quá minh bạch, hai sự kiện này làm cho Vân Thiên Hà không thể xâu chuỗi lại, nếu như tam hoàng tử và Giang thị liên kết với nhau, nên trực tiếp đối phó gây khó dễ đối với hắn, sao lại dùng phương thức bí mật như vậy để mời hắn đi gặp mặt đây?
Nếu như không phải mà nói, như vậy chỉ có thể là một sự trùng hợp, cũng là một người thiết kế bẫy rập rất tỉ mỉ, chờ khi hắn nhô đầu ra liền thắt cổ. Mà người có thể bày ra được bố cục cao minh tới như vậy, ngoài trừ Giang Ngọc Tề kia, chỉ sợ không có người nào có thể lợi dụng tâm tư con ngươi tới mức lô hỏa thuần thanh như vậy.
Quả nhiên là một đối thủ vô cùng đáng sợ!
- Đỗ huynh từ từ ăn trước, ta đi xem trong phủ có thể rút ra được số ngân lượng này hay không!
Nói xong, Vân Thiên Hà liền rời khỏi tiền thính, Đỗ Chi Lương đơm bát cơm, hít nước mũi, lầm bầm nói:
- Thiên Hà huynh quả nhiên là một người hào sảng, hy vọng lần này có thể vượt qua. Con mẹ nó lần sau không bao giờ đi thanh lâu nữa!
Vân Thiên Hà ra khỏi tiền thính, thẳng đến Linh Thiên Các, sau khi vào bí thất liền ngồi xuống đề bút viết cái gì đó, lúc này Đồ Thất liền chạy trở về hồi báo:
- Thiếu gia, công bộ viên ngoại thị lang phủ xác thực có một quản gia ẻo là, thuộc hạ đã tra xét, cha nuôi của tên quản gia ẻo lả này chính là một vị thái giám tổng quản trong hậu cung, mặt khác nữ nhi của công bộ viên ngoại lang là một vị phi tần không được hoàng đế sủng ái cho lắm, xung quanh Giang phủ và Mạc phủ không có gì dị thường, ngoại trừ một ít nha hoàn gia đinh ra vào, không thấy trong phủ có bất cứ người nào ra ngoài!
Vân Thiên Hà tinh tế suy nghĩ lại một chút nói:
- Chạng vạng ngươi gọi mọi người về đây, bí mật bảo vệ tốt lão thái thái và phu nhân là được, những người khác tạm thời không cần để ý tới!
Sau khi Đồ Thất rời đi, Vân Thiên Hà lần thứ hai cầm bút, viết lên giấy vài chữ, sau đó gặp tờ giấy để vào một phong thư, mang tới tiền thính, thấy Đỗ Chi Lương đã ăn no uống đủ, đứng ngồi không yên chờ đợi.
Vì vậy bước tới, đưa lá thư trong tay giao cho Đỗ Chi Lương nói:
- Đỗ huynh, tiểu đệ tra xét, trong phủ mới mua một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày cho bọn thị vệ, một nghìn lượng bạc cũng không rút ra được, mà hoàng kim hoàng thượng ban cho lại càng không được, bất quá tiểu đệ có một phong thư, Đỗ huynh giao cho lão bản thanh lâu kia, hắn nhất định sẽ lấy chứng từ và yêu bội trả lại cho ngươi!
Đỗ Chi Lương bán tín bán nghi tiếp nhận thư tín, nói:
- Thiên Hà huynh, ngươi sẽ không hù ta chứ? Một phong thư này có thể giải quyết?
Vẻ mặt Vân Thiên Hà xác định nói:
- Đỗ huynh cứ yên tâm là được!
Nói xong, Vân Thiên Hà dẫn Đỗ Chi Lương rời khỏi tiền thính, sau đó giơ tay lên trời, một điểm đen xuất hiện xoay quanh, Vân Tường nhanh chóng bay xuống.
- Chim ưng thực thần tuấn, so với của tiểu vương gia còn muốn hùng tráng uy vũ hơn nhiều. Thiên Hà huynh kiếm đâu được vậy, hôm nào có thể trợ giúp huynh đệ ta bắt một con có được hay không?
Đồ Chi Lương nhìn thấy Vân Tường, nhất thời hai mắt tỏa sáng, ước ao nói.
- Đỗ huynh, ngươi hãy qua được một cửa này rồi nói!
Vân Thiên Hà nhắc nhở.
Đỗ Chi Lương vừa nghe liền lấy lại tinh thần nói:
- Thiên Hà huynh, ta đây đi trước!
Nói xong, Đỗ Chi Lương ôm quyền thi lễ, có vẻ phấn chấn, chạy chậm ra khỏi phủ.
Đợi khi Đỗ Chi Lương rời khỏi, Vân Thiên Hà ra hiệu cho Vân Tường một hồi, sờ sờ cái đầu tuyết trắng, tiếp tục chỉ chỉ vào Đỗ Chi Lương, Vân Tường nhắm mắt thoải mái hưởng thụ một hồi, sau khi Vân Thiên Hà nhấc cánh tay lên, liền bay lên khoảng không, chỉ chốc lát đã không còn nhìn thấy hình bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.