Võ Động Thiên Hà

Chương 141: Xúi giục





Đi trên đường trở về phủ, trong lòng vân Thiên Hà một mực đẽo gọt lão đầu Lâm Cận Hiên này, hắn vẫn không hiển lộ thực lực, hiện tại lão nhân này bị hắn kích thủ đủ ham muốn, câu dẫn lòng hiếu kỳ cường liệt, nhất định sẽ tìm tới cửa một lần nữa.
Dựa theo tính nết của lão ngoan đồng này, một khi đối mặt với một dạng sự vật hoặc là cá nhân nào đó sinh ra lòng hiếu kỳ cường liệt, sẽ lập tức để tâm vào chuyện vụn vặt, mà đầu trâu ngoan cố này, chỉ cần Vân Thiên Hà kiếm một sợi dây thích hợp có thể dễ dàng trói buộc hắn.
Chỉ là "sợi dây thích hợp" phải dùng như thế nào, điều này cần phải nghiên cứu một chút.
Tốc độ Vân Bôn phi thường nhanh, ngay trong lúc Vân Thiên Hà suy nghĩ, cũng đã vào trong thành rồi chạy tới thành Đông, trên đường phố trở lại Bắc Hầu Phủ.
Chỉ là khi sắp đi tới cửa Bắc Hầu Phủ, chỉ thấy trước cửa chính nhìn thấy có năm sáu hộ vệ hầu phủ mặc nhuyễn giáp, cùng với một số người khác ăn mạc khác nhau, không biết là kẻ nào cùng với hộ vệ tranh cãi, Sử Trường Đức lúc này cũng có mặt trong đó, nhìn bộ dáng bình tình, cùng với một người phía sau ăn mặc giống như quan gia đang giải thích cái gì đó, tình cảnh có vẻ rất nhanh tranh cãi ầm ĩ.
Chỉ là khi đến gần, thấy vị nam tử ăn mặc giống như quản gia kia tuổi tác ước chừng ba mươi, vóc người có hơi chút nhỏ nhắn, đôi mắt nhỏ, thần tình mang theo vài phần kiêu căng, bất quá lúc này mặt mũi hắn bầm dập, thực giống như vừa mới bị người khác đánh thành đầu heo, trong giọng nói có chút khí tức nương nương khang khang, cư nhiên... cư nhiên còn thắt Lan Hoa Chỉ (bộ dáng nam có hành động như nữ), mới chỉ nhìn qua đã nghĩ muốn hung hăng đập cho một trận tơi bời.
- Ở đây tranh cãi cái gì, còn ra thể thống không hả?
Vân Thiên Hà cưỡi ngựa đến gần, xuống ngựa, trầm giọng hỏi.
- Thiếu gia...
Hộ vệ nhìn thấy Vân Thiên Hà trở về, không tiếp tục tranh cãi, đều hơi cúi người hành lễ.
Vân Thiên Hà nhìn quét qua những hộ vệ này, một vị hộ vệ tuổi còn trẻ mang theo một con mắt đen, tựa như gấu mèo, dưới mũi còn có một vết máu đã lau qua nhung vẫn có thể nhìn thấy rõ, nhất thời sắc mặt Vân Thiên Hà liền âm trầm, xoay mặt nhìn về phía Sử Trường Đức nói:
- A Lai, xảy ra chuyện gì?
Sử Trường Đức nhanh chóng chạy tới tiếp nhận dây cương từ trong tay Vân Thiên Hà, hung hăng trừng mắt nhìn tên quản gia ẻo lả, nói:
- Thiếu gia, mấy người này đều thuộc công bộ viên ngoại lang phủ, bọn họ tới để đưa thiếp mời thiếu gia, vị tiểu huynh đệ này hỏi thêm vài câu nghi vấn, kết quả phát hiện ra trong đó có chút mánh khóe, mấy người bọn họ liền đánh chúng ta mấy quyền, sau đó nhóm hộ vệ khác trong phủ tới lúc thay ca, liền nháo nhào như vậy, khi tiểu nhân chạy tới mới bảo bọn họ dừng tay, nhưng bọn họ muốn chúng ta bàn giao công đạo!
Lúc nghe xong nhùng lời này, trong lòng Vân Thiên Hà liền suy nghĩ, công bộ viên ngoại thị lang này tuy rằng thuộc phái trung lập, thế nhưng chỉ là mặt hàng nhỏ bé không đáng nói tới, cùng với Bắc Hầu Phủ không có quan hệ gì, sao hiện tại lại lui tới? Hơn nữa hắn và bọn họ cùng không hề phát sinh bất cứ va chạm hay quan hệ nào, những người này sao lại tìm tới tận cửa? Hơn nữa nhìn bộ dạng mấy người này tương đối kiêu ngạo, nhất định có cổ quái.
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà bình thản nhìn gã quản gia ẻo lả nói:
- Ai bảo các ngươi mang thiếp tới mời ta, tìm ta có việc gì?
Quản gia ẻo lả vẫn bộ dạng kiêu căng, nói:
- Là thiếu gia nhà chúng ta, muốn mời Đồ thiếu gia tới Phong Duyệt Lâu, có một bút giao dịch lớn muốn nói chuyện với Đồ thiếu gia!
- Giao dịch lớn?
Vân Thiên Hà cười nhạt, tiếp nhận thiếp mời từ tay quản gia ẻo lả đưa lên, thoáng nhìn qua, liền giống như rác rưởi không đáng tiền vứt xuống đất, trầm giọng quát lớn:
- Cút cho ta, không có hứng thú!
Một câu quát lớn này làm cho quản gia ẻo lả không khỏi lui lại mấy bước, khí thế nhất thời yếu đi hẳn, thế nhưng khẩu khí vẫn có vẻ kiêu ngạo như cũ:
- Đồ thiểu gia, cho dù ngươi không cho thiếu gia nhà chúng ta mặt mũi, nhưng người phủ các ngươi đánh chúng ta, ngươi chung quy phải có công đạo, bằng không...
Ba...
Còn chưa chờ quản gia ẻo lả nói xong, Vân Thiên Hà đã mạnh mẽ đi tới tát một cái vào khuôn mặt có trang điểm son phấn làm người khác nhìn muốn buồn nôn, lập tức nhìn thấy có mấy cái răng trắng văng ra, nhìn tên quản gia ẻo lả lảo đảo té lăn trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Muốn công đạo thật không? Đây là công đạo?
- Tiểu tử, ngươi... Ngươi... Ta... Dám đánh ta? Ngươi có biết cha nuôi của ta là ai không?
Tên quản gia ẻo lả bị xóa sạch mấy cái răng, che mặt đứng lên, sắc mặt dữ tợn, dùng ngón tay mang theo Lan Hoa Chỉ chỉ về phía Vân Thiên Hà nói:
- Chính là gia gia ngươi thấy ta... Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
- Con mẹ ngươi!
Còn chưa chờ hắn nói xong, Vân Thiên Hà đã nặng nề tung một cước đá mạnh vào bụng gã quản gia ẻo lả, làm cho gã ẻo lả xám xanh mặt, nước đắng trào ra khỏi miệng, lần thứ hai giống như ễnh ương gào thét ngã lăn xuống dưới mặt đất, rất nhanh khí lực để gào thét cũng không có.
- Đánh cho ta, lão tử ghét nhất mấy tên cậy thế gì đó, dám đến dương oai trước cửa Bắc Hầu Phủ chúng ta!
Vân Thiên Hà quay sang nhìn đám hộ vệ đang nóng lòng muốn lên nói.
-Rõ!
Đám hộ vệ này đã sớm thủ thể sẵn sàng, nghe được câu nói này của Vân Thiên Hà, liền lập tức ào tới, giữ tên quản gia ẻo la rên rỉ trên mặt đất và hai tên hộ vệ đặc biệt chăm sóc sang một bên, còn toàn bộ nhanh chóng bị bao phủ trong mưa quyền cước.
Đợi khi đám hộ vệ này qua cơn nghiện, cũng đã hết giận, lúc này mới lui trở về.
Chỉ thấy tên quản gia đã bị đánh tới mức không còn hình dạng con người, hai tên hộ vệ kia cùng một bộ dạng đầu heo, bất quá hai tên hộ vệ này nhiều ít cũng là người luyện qua võ công, đạt tới Võ Sĩ cấp bảy cấp tám, chỉ là chút thương thế da thịt bên ngoài, sau khi nằm úp sấp chịu đòn, liền nhanh chóng đúng dậy nâng tên quản gia gấp bị hôn mê kia cấp tốc rời khỏi, hình như phía sau còn có bóng sói đuổi theo.
- Sau khi nhìn ba người chật vật rời khỏi, lúc này Vân Thiên Hà mới quay sang, nhìn các hộ vệ trong phủ nói: Tuy rằng các ngươi đã xuất ngũ rồi, thế nhưng dù sao cùng là hán tử thiết huyết từng trải qua bách chiến sa trường, trên chiến trường các ngươi phải giữ gìn vinh dự quân nhân, giết địch vì nước, nhưng tại Bắc Hầu Phủ, các ngươi vẫn như cũ là chiến sĩ thiết huyết, các ngươi vẫn như cũ giữ gìn vinh sự quân nhân, uy nghiêm của Bắc Hầu Phủ, không thể khinh nhờn. Người đối tới ta tốt, ta đối với người chân thành. Người đối ta ta ác, ta còn ác gấp mười người. Thân là thị vệ Bắc Hầu Phủ, các ngươi có thể duỗi thẳng thắt lưng, lần sau nếu có loại a miêu a cẩu như thế này chạy tới dương oai, ta muốn các ngươi dùng hành động để chứng minh cho bọn chúng biết, uy nghiêm Bắc Hầu Phủ không được phép xâm phạm, tôn nghiêm thị vệ Bắc Hầu Phủ chúng ta, không cho xâm phạm, đều nghe thay hết rồi chứ?
Nghe xong lời này, đám thị vệ hầu phủ, mồi người đều đỏ bừng mặt, lập tức duỗi thẳng thắt lưng, cố lấy giọng rống lớn nói: -Rõ!
Nhìn thấy những thị vệ này phóng ra loại khí thế như sát khí xung thiên trên chiến trường giết định, lúc này Vân Thiên Hà mới thỏa mãn gật đầu nói:
- Tốt, thị vệ Bắc Hầu Phủ chúng ta, phải là loại khí thế như thế này, điều này cũng nói ra thường ngày Tín bá huấn luyện các ngươi, vẫn như cũ chưa hề mất đi tâm huyết quân nhân. A Lai!
- Rõ, thiếu gia!
Sử Trường Đức lên tiếng nói.
Vân Thiên Hà nhìn quét qua đám thị vệ ăn mặc có chút cũ kỹ nói:
- Để y sư trong phủ tới trị thương cho bọn họ một chút, thuận tiện đi chọn mua một ít quần áo mới phát xuống, mỗi người hàng năm ba bộ, phân ra các mùa khác nhau, mặt khác tiền tiêu hàng tháng của thị vệ trong phủ lại tăng thêm ba thành. Võ sư dưới cấp ba tăng gấp đôi, Võ sư dưới cấp sáu tăng gấp ba, Võ Sư ngoài cấp sáu dựa theo tiêu chuẩn "Võ Khách" để đối đãi, ngày lễ tăng số phúc lợi, nếu có xuất hiện hy sinh ngoài ý muốn, trợ cấp gấp bốn, con cái người nhà do Bắc Hầu Phủ chiếu cố nuôi nấng, an bài chỗ làm cẩn thận...
- Cảm tạ thiếu gia!
Vân Thiên Hà vừa mới nói xong, đám thị vệ đang kích động tới đỏ mặt kia nhất tề rầm rầm quỳ xuống hành lễ, mỗi người nắm chặt tay, tựa hồ đang hạ quyết tâm nào đó.
- Được rồi, đều đứng lên hết đi, ở trên chiến trường các ngươi lập công sẽ nhận được ban thưởng tấn chức, nhưng tại Bắc Hầu Phủ, các ngươi chỉ cần kiên trì nỗ lực tu luyện đề cao chính mình, tăng lên thực lực, vẫn có thể nhận được ban thưởng tấn chức, đề chính mình cùng với người nhà có được sinh hoạt hậu đãi, vậy thì hãy lấy ra nỗ lực của các ngươi, lấy ra mồ hôi của các ngươi, Bắc Hầu Phủ vẫn có thể cho các ngươi thực hiện lý tưởng này!
-Rõ!
Dưới sự kêu rống của đám thị vệ, hận không thể lập tức dấn thân vào trong cuộc huấn luyện mới. Vân Thiên Hà liền mang theo Sử Trường Đức tiến vào trong phủ.
Lúc trở lại Linh Thiên Các, Xuân Hương đã bưng lên nước trà, Vân Thiên Hà cầm lấy uống hai ngụm, liền nói với Sử Trường Đức:
-A Lai, ngươi đi tìm Đồ Bát trở về, ta chờ hắn trong bí thất!
-Rõ!
Sử Trường Đức tuân mệnh rời khỏi.
Sau khi Vân Thiên Hà đi tới bí thất, ngồi trước bàn trầm tư một chút, chung quy nghĩ tới người phủ công bộ viên ngoại thị lang đến tìm chính mình ngày hôm nay có chút kỳ quái, nhưng không nghĩ ra được mấu chốt trong đó.
Dựa theo đạo lý mà nói, một viên ngoại lang phủ nho nhỏ, cho dù có chút quan hệ đi nữa, cũng không có khả năng chạy tới phủ nguyên soái nháo sự, hơn nữa còn là một tên ẻo lả, là loại mặt hàng mà nam nhân chân chính không thích gặp nhất, điều này rõ ràng là thuần túy tìm phiền toái cho chính mình!
Chờ một chút...
Thiệp mời có phải là ngụy trang hay không? Những người này không phải cố ý chạy tới cửa sinh sự, vừa lúc Đồ Nguyên Khánh không có mặt, Đồ Thiên Thanh cũng xa nhà, Tín bá không ở trong phủ, mục đích của bọn họ tới đây có phải là thử?
Bất tri bất giác, qua thời gian một nén hương, động tĩnh bên ngoài đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Thiên Hà, chỉ thấy Sử Trường Đức dẫn theo Đồ Bát tiến vào.
- Thiếu gia tìm ta, có chuyện gì phân phó?
Đồ Bát vừa vào cửa liền hỏi.
Vân Thiên Hà nói:
- Đồ Bát, ngươi đi điều tra công bộ viên ngoại lang phủ, có một tên quản gia ẻo lả hay không, không có thì thôi, ngược lại nếu có thì ngươi tiếp tục lưu ý gần Giang phủ và Mạc phủ trong thành có chỗ nào khả nghi, nếu như không có chỗ khả nghi, liền lập tức gọi tất cả mọi người đang cắm chốt bên ngoài chạng vạng liền chạy về phủ, nếu như có thì lập tức trở về báo cho ta!
Đồ Bát ôm quyền tuân mệnh, liền xoay người rời đi.
Vân Thiên Hà rời khỏi bí thất, đi ra sân luyện công.
Luyện đến chính ngọ, quen thuộc củng cố Thương Hồn Chỉ, đánh liền hơn mười loại biến hóa Hàn Tinh Ngọc Cốt Thuật, toàn thân nhễ nhại mồ hôi.
Tại chỗ Vân Nương ăn cơm xong trở về, chuẩn bị tiếp tục đến sân luyện võ tu luyện, lúc này Thu Hương chạy tới nói:
- Thiếu gia, vị Đỗ công tử phủ thừa tướng lại tới bái phỏng!
- Lại là cái tên này, thời gian ăn uống mà hắn lại chạy tới làm gì, mời ăn sao?
Vân Thiên Hà hỏi Thu Hương:
- Hắn tới một mình hay là dẫn theo hộ vệ gia đinh!
Thu Hương nói:
- Nghe người thị vệ báo tin nói, Đỗ công tử đó đến một mình!
- A Lai, ngươi dặn người chuẩn bị một ít rượu và thức ăn tại tiền thính!
Nói xong, Vân Thiên Hà liền bước ra cửa.
Khi đi tới cửa phủ, chỉ thấy Đỗ Chi Lương cúi đầu, vẻ mặt phiền muộn, Vân Thiên Hà có chút kinh ngạc, liền tiến tới nói:
- Nghĩ không ra Đỗ huynh tới chơi, không tới đón tiếp từ xa a!
Mà lúc này Đỗ Chi Lương vừa thấy Vân Thiên Hà, giống như là tiểu hài tử cực khổ tìm được chỗ dựa ấm áp, nước mắt nước mũi chảy dài nhảy tới, rất mất phong độ ôm lấy cánh tay Vân Thiên Hà khóc lóc kể lể nói:
Thiên Hà huynh, ngươi phải cứu ta a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.