Vô Địch Tiên Triều

Chương 86: Xuống núi






Rầm !
Đá tảng to lớn bị hất văng xuống mặt đất, chấn động mặt đất rung rinh không ngừng, cát bụi khắp nơi bay loạn.
“Khụ khụ” Sơn Vương lấy tay che miệng ho khan, phần lớn cát bụi tản đi lộ ra thân ảnh gầy yếu của Lý Tín, nó nằm dài trên mặt đất, khuôn mặt chán chường, so với đá tảng, thân hình nó lộ ra gầy yếu vô cùng.
Sau khi nghi thức buổi lễ kết thúc, Lý Tín không ở lại tham dự buổi lễ ăn mừng của Lý Chính mà trực tiếp bỏ đi, trở lại bãi tập luyện thường ngày của mình, nó điên cuồng lao vào đá tảng, nâng lên, vứt xuống, tức giận vì bất lực mà liên tục lặp lại hành động đó.
Cho đến khi thể lực cạn kiệt, không còn đủ sức tiếp tục hành động trên, nó đành chấp nhận sự thật phũ phàng, chán nản buông bỏ nằm dài trên mặt đất, nước mắt không kìm được trong hốc mắt tuông ra.
Từ năm lên sáu tuổi, nó đã đủ nhận thức để nhận ra sứ mệnh của mình, phải gánh trên vai toàn bộ hi vọng của Sơn Tộc, là người sẽ mang tới vinh quanh, nó chấp nhận gánh trên vai toàn bộ điều đó.
Nhưng trớ trêu, hữu tâm vô lực, nó có tâm chí thực hiện, nhưng không có thiên phú để mà tiến xa, Lý Tín từ năm sáu tuổi, tuổi mà mọi đứa trẻ khác còn đang an nhàn hưởng thụ sung sướng thì nó đã kiên định chịu đựng, điên cuồng lao đầu vào rèn luyện thân thể.
Đã bốn năm nhịn đắng nuốt cay trôi qua, thành quả đã đến với nó, bất quá Lý Chính thiên phú càng thêm xuất chúng, dễ dàng đánh bại Lý Tín, thậm chí là đánh bại một cách không thể tìm lại thể diện.
Lý Tín mất đi hi vọng, người sống mất đi hi vọng là cỡ nào tuyệt vọng, đau khổ, Sơn Vương thấu hiểu cảm giác Lý Tín, so với Lý Tín, Sơn Vương tuổi trẻ thiên phú còn thấp hơn.
Bất quá ông ta vẫn là dũng cảm tiếp tục bước lên, cho tới hiện tại trở thành vĩ đại Sơn Vương.
“Tín, con còn tiếp tục kiên định với bản thân mình sao, sẽ gánh vác trọng trách của bao đời Sơn Tộc truyền thừa, đưa Sơn Tộc đi tới vinh quang chưa từng có ?” Sơn Vương không an ủi Lý Tín, mà trực tiếp đặt ra câu hỏi, giọng nói của ông ta lộ ra sự nghiêm trọng nặng nề.

“Con….” Lý Tín bị Sơn Vương không hay biết tiến tới gần hỏi, nó chấn kinh, nhưng sau đó ấp úng không nói ra được câu trả lời.
“Ta hỏi con một lần nữa, Tín, con làm được sao ?” Sơn Vương thất vọng, lần này đè giọng.
“Báo ca, Tín Nhi đã đau khổ rồi, huynh đừng làm cho nó phải đau khổ thêm nữa, nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi” Lúc này Hoàng Hậu lo lắng tiến tới, vẻ mặt không đành lòng.
“Đúng đấy phụ thân, đại ca đã không chịu đựng được nữa rồi” Lý Hằng khẽ lắc đầu nói.
“Nam nhi đại trượng phu, đương đầu một chút khó khăn đã nản lòng, còn có thể làm nên sự nghiệp vang danh cổ kim hay sao ?” Sơn Vương không để vào tai lời nói của hai người, mà trầm trọng nói, giọng nói để lộ ra khí phách bá tuyệt thiên hạ.
“A a a a a” Hoàng Hậu còn muốn nói tiếp, thì chợt nghe Lý Tín thét dài, nó như điên đứng dậy, cánh tay nhỏ căng cứng, toàn lực một đấm vào đá tảng, đá tảng bỗng bị cỗ cự lực công kích không khỏi nứt ra rồi đổ vỡ.
Tí tách !
Hoàng Hậu nắm nắm tay Lý Tín, máu tươi màu đỏ chảy dọc trên nắm đấm nó, nàng vẻ mặt đau lòng.
Đứa bé này đã phải chịu khổ bao nhiêu ?
Nó chỉ mới tí tuổi đã phải gánh vác trọng trách mà những người trưởng thành khác cũng đều ngán ngẩm khi nghe thấy, nhưng nó vẫn sẵn lòng chấp nhận, dũng cảm bước tới.
“Tốt lắm, Tín, ta đã biết được câu trả lời của con” Sơn Vương mỉm cười.
“Tạ phụ thân” Lý Tín gật đầu, ngọn lửa ý chí một lần nữa được thắp sáng, thất bại không đáng sợ, đáng sợ là từ bỏ sự dũng cảm tiến lên.
Cuộc đời con người thất bại nhiều lắm, thành công có được mấy lần, nhưng chính vì sự thất bại đó tôi luyện chúng ta, dẫn lối bước đến con đường thành công lớn lao hơn.
Bốn năm nó có thể nhẫn nhịn, thì tại sao tám năm sau nó không thể tiếp tục nhẫn nhịn cố gắng ?
Ba mươi chưa phải là tết, ngựa chạy đường dài mới biết ngựa hay, Lý Tín kiên định bản thân.
“Đại ca hay lắm” Lý Hằng lớn tiếng hô to, Lý Tín giật mình, cả người co rút một tầng.
“Vẫn là bản tính còn bị kiềm hãm” Sơn Vương suy nghĩ, đứa bé này một lòng kiên định, khó người nào sánh bằng, nhưng bản tính của nó sau ngần ấy năm bị đè nén, nhất thời khó lòng nào thoát ra được trói buộc.
Đứa bé này cần thời gian để mà tôi luyện bản thân nhiều hơn, biểu tượng của Lực Lượng, Bạo Viên không phải là để một người bản tính rụt rè e sợ có thể chế ngự.
……
Năm năm sau.
Lý Tín miệt mài rèn luyện cơ thể, đến hiện tại nó cảnh giới đã sánh ngang với Ngũ Đẳng Chi võ giả Trung Nguyên, thân thể lực lượng đạt tới trình độ kinh khủng.

Không được, tên Lý Chính kia nghe rằng cảnh giới đã tới Thất Đẳng Chi, ta so với hắn còn kém nhiều lắm.
Ta thời gian hầu hết chỉ dùng vào tập luyện, điên cuồng lao đầu khổ luyện, nhưng vẫn không tài nào sánh bằng hắn.
Lẽ nào vận mệnh của ta là phải cúi đầu trước hắn, để cho phe phái Cát Thân Vương từng bước chiếm đoạt ngôi vị, không được, ta là Thái Tử, ta không thể cúi đầu nhường ngôi, đó là sự sỉ nhục lớn nhất mà các đời Sơn Vương chịu đựng.
Lý Tín mồ hôi khắp người, nó thở hồng hộc suy nghĩ, đây mới chính là nội tâm nó, nó luôn sống bên trong thế giới nội tâm chính mình, bị chính thứ áp lực kinh thiên đó đè ép không thể tiết xuất ra bên ngoài.
“Tín” Sơn Vương từng bước đi tới bên cạnh nó nhẹ giọng.
“Phụ thân” Lý Tín giật thót người, cung kính kêu lên.
“Cảnh giới của con đã tới bình cảnh, không cách nào tiến bộ đúng không ?” Sơn Vương mắt sáng như đuốc nói.
“Con từ một năm trước, cảnh giới đã khó lòng nào tiến bộ” Lý Tín thành thật trả lời, nó cúi đầu, không muốn thấy ánh mắt thất vọng của phụ thân nó.
Nào ngờ, Sơn Vương không có lấy một tí thất vọng, mà chỉ trầm tư một lúc rồi mới nhẹ nhàng nói.
“Xuống núi lịch lãm đi, đó sẽ là nơi giúp con phát triển bản thân, ta đã từng bước đi tới như ngày hôm này, cũng là vì đã đi xuống Trung Nguyên, giao du với thiên hạ kỳ sĩ, bản thân không ngừng học hỏi tiến bộ, mãi ở một chỗ bị trói buộc, con sẽ không thể nào tiến xa hơn nữa”
“Phụ thân ?” Lý Tín kinh ngạc không hiểu nói.
“Sơn Tộc chúng ta khinh thường người Trung Nguyên, xem thân thể bọn họ không đủ cường, không đủ sánh vai với chúng ta, tự nhiên là không cho cùng một giai vị, nhưng chính vì vậy mà lộ ra sai lầm, tất cả chủng tộc đều có cái kỳ diệu của nó, đừng để vì con mắt của thế nhân mà đánh lừa bản thân, hiện tại một tháng sau chính là lúc Đại Lê đánh tới Dạ Thành, vị Sơn Vương đời trước của chúng ta đã có hứa hẹn với Vua của Tây Sơn, sẽ trợ giúp bọn họ, đây là thời điểm con nên xuống núi lịch lãm”
Khi nói tới Trung Nguyên, ánh mắt Sơn Vương không khỏi hoài niệm, bởi vì chính tại nơi đó, nơi ông ta kết được nhiều bằng hữu, những người bước cùng ông ta trên con đường khẳng định bản thân.
“Dạ Thành ?” Lý Tính kinh ngạc, nó bình thường ở trên Cao Nguyên, làm sao biết được Dạ Thành là nơi như thế nào.
“Dạ Thành là một tòa thành trì của Tây Sơn, nơi mà quân Đại Lê sẽ nhắm tới đầu tiên” Sơn Vương giải thích.
….
“Báo ca, huynh để cho Tín Nhi xuống Trung Nguyên thật sao ?” Hoàng Hậu lo lắng nói.
Để cho Lý Tín tới một nơi đất khách quê người như vậy, nàng thật sự không khỏi lo lắng.
“Đã tới lúc chim non cần rời khỏi tổ, Tín nó phải đi Trung Nguyên tôi luyện bản thân, thoát khỏi cái bóng đè nặng bản thân, tìm tới khí thế bậc vương giả vốn có của mình, tới lúc đó nó mới có đủ tư cách thay đổi cục diện hiện tại” Sơn Vương rủ xuống mí mắt, chậm rãi nói.
“Nhưng ta là thật lo sợ, Tín nó sẽ không thể chăm lo cho bản thân, nhất là người Trung Nguyên còn rất thâm độc” Hoàng Hậu vẫn e ngại nói.
“Người ở đâu cũng có người tốt, người xấu, không thể vì một số người mà chúng ta có thể vơ đũa cả nắm, muội đừng quên, ta từng là người Trung Nguyên một thời gian” Sơn Vương mỉm cười.
“Nhưng” Hoàng Hậu muốn nói tiếp, đã bị Sơn Vương chặn ngang, biểu thị sẽ không đổi ý.

Quả thật nhiều năm về sau, Sơn Vương đã cảm thấy quyết định của mình đúng đắn dường nào, Lý Tín đã có thật nhiều chân bằng hữu, những người sẽ giúp nó tìm lại bản thân, sánh vai cùng nó, đi tới đỉnh cao huy hoàng chưa từng có của Sơn Tộc, thậm chí là toàn bộ thế cục Bắc Phương.
…..
“Mẫu thân, đã đến lúc con phải đi rồi” Lý Tín có chút tránh né ánh mắt Hoàng Hậu, nó nhận thấy tình thương không dứt được trong mắt bà, sợ rằng sẽ vì chính cái tình thương đó mà nó không thể kiên quyết bước đi trên con đường mình lựa chọn.
“Tín, phụ thân con nói với ta, con xuống núi rèn luyện, nhất định phải tìm lại bản thân, thoát khỏi cái tính rụt rè bấy lâu nay kiềm hãm, sau đó trở lại Sơn Tộc, đòi lại ngôi vị của mình” Hoàng Hậu cắn răng nói ra.
“Thưa mẫu thân, Tín đã biết” Lý Tín cảm động, nó biết để Hoàng Hậu nói ra lời này, khó khăn tới dường nào.
“Lên đường mạnh giỏi, Tín” Sơn Vương gật đầu.
“Đại ca đi khỏe mạnh, khi nào đại ca về, nhất định phải dắt theo nàng dâu a” Lý Hằng cao giọng.
“Ha ha” Lý Tín đỏ mặt gãi đầu, cười xấu hổ, bóng dáng khuất đi, Lý Tín năm mười lăm tuổi rời khỏi Cao Nguyên, đi tới Trung Nguyên rèn luyện.
…...
“Có thể cho ta xin vào nhóm được không, không có một ai đồng ý nhận ta vào nhóm cả ?” Lý Tín dò hỏi một tên thiếu niên cưỡi trâu.
Nó đã tới chiến trận Dạ Thành, nơi mà sẽ xảy ra trận chiến đầu tiên giữa Đại Lê và Tây Sơn.
“Tốt, vậy ai sẽ làm Ngũ Trưởng đây ?” Thiếu niên cưỡi trâu gật đầu đồng ý, sau đó lên tiếng dò hỏi.
“Hay là ngươi làm đi, Đông Lân” Một tên thiếu niên khác trong nhóm nói.
“Đồng ý”
Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Lý Tín và nhóm người Trịnh Đông Lân bắt đầu.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.