Vô Địch Thiên Hạ

Chương 200: Vừa rồi là hiểu lầm




Gái điếm thối từ Tiểu Hoàng gia trang mà thôi!!
Khi thanh âm Quách Chí vừa dứt, đột nhiên, bóng người trước mắt nhoáng lên một cái, cổ hắn liền bị một bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy!
Người xuất thủ chính là Hoàng Tiểu Long. Bàn tay Hoàng Tiểu Long một phen kiềm chế cổ Quách Chí, đem hắn từ mặt đất nhấc lên, cặp mắt lạnh lùng, một sát khí từ trên thân Hoàng Tiểu Long lan ra. 
Quách Chí chỉ là Tiên thiên nhị giai trung kỳ đỉnh phong, căn bản không ngờ tới Hoàng Tiểu Long dám xuất thủ đối với mình, khoảng cách lại gần, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, ngay cả cơ hội tránh né cũng không có.
“Ngươi!”
Cổ của Quách Chí bị nắm chặt, sắc mặt đỏ lên, cặp mắt lồi ra, giống như tùy thời đều có thể rớt ra, tùy thời đều có thể chết đi. 
Quách Phi và chúng hộ vệ Quách gia kinh ngạc đến ngây người nhìn Quách Chí bị Hoàng Tiểu Long nắm cổ, nhấc lên từ mặt đất, nhất thời phản ứng không kịp, dù sao loại tình cảnh này, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.
Trước kia, hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi cách một tháng đều mang chúng hộ vệ Quách gia đi dạo Hoàng Thành, tìm việc vui. Dân chúng Hoàng Thành thậm chí một số quý tộc lớn nhỏ, đều tránh đường, đều là bọn họ nắm cổ người khác, đừng nói bị người khác nắm bắt cổ, chính là một sợi lông trên người bọn họ, người khác ngay cả sờ cũng không dám sờ!
“Đại ca!” 
Sau đó, Quách Phi rốt cuộc phản ứng, cả kinh kêu lên, tiếp đó phẫn nộ chỉ vào Hoàng Tiểu Long quát:
“Hoàng tạp chủng, ngươi dám! Còn không buông đại ca của ta ra? Nếu không, ta diệt cửu tộc ngươi!”
Diệt cửu tộc ngươi! 
Lời này của Quách Phi, ngược lại không phải là mạnh miệng, dựa vào lực lượng Quách gia ở Đoạn Nhận đế quốc, muốn tiêu diệt cửu tộc một tiểu gia tộc, cũng đơn giản như thả cái rắm vậy.
Thế nhưng thanh âm Quách Phi vừa dứt, đột nhiên bóng người nhoáng lên một cái, tay trái Hoàng Tiểu Long một tay bắt lấy cổ Quách Phi nhấc lên từ mặt đất.
Giống Quách Chí lúc trước, sắc mặt Quách Phi đỏ lên, cặp mắt lồi ra, hoảng sợ, hoảng loạn thậm chí có chút ít không biết làm sao, muốn mở miệng, thế nhưng cổ họng bị nắm chặt, dù như thế nào cũng không nói được. 
Chúng hộ vệ Quách gia nhìn bị Hoàng Tiểu Long một tay nắm cổ Quách Chí, một tay nắm cổ Quách Phi giữa không trung, sợ ngây người, phẫn nộ, nhưng sợ Hoàng Tiểu Long thương tổn thiếu chủ bọn họ, nhất thời không dám vọng động.
Cho nên, chúng hộ vệ Quách gia chỉ có thể ở một bên hò hét đe dọa.
“Tiểu tử ngươi biết Thiếu chủ của chúng ta là ai chăng? Nếu biết, mau thả Thiếu chủ của chúng ta ra!” 
“Thiếu chủ của chúng ta thiếu một cọng tóc, ngươi chết không có chỗ chôn!”
Quách gia chúng hộ vệ kêu gào nói tới nói lui cũng là mấy câu như vậy.
Ngay lúc chúng hộ vệ Quách gia kêu gào, cặp mắt Hoàng Tiểu Long lạnh lùng, hai mắt như thần đao quét tới, chúng hộ vệ Quách gia sợ tới mức co rụt lại, im bặt. 
Tiếp theo, sắc mặt Hoàng Tiểu Long lạnh lùng, bàn tay nắm hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi đột nhiên vừa dùng lực. Cặp mắt hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi trợn lên, hai chân ở phía dưới giãy dụa, hai tay nắm thật chặc hai tay Hoàng Tiểu Long, hiển nhiên cực kỳ thống khổ.
Thế nhưng lần này chúng hộ vệ Quách gia cũng không dám làm ầm ĩ nữa.
Lúc này, đầu óc bọn họ ý thức được, bọn họ kêu gào không có ích lợi gì. 
Người qua lại bốn phía trên đường đường đua nhau ngừng lại, gương mặt khiếp sợ nhìn Hoàng Tiểu Long, nhìn hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi bị Hoàng Tiểu Long nắm cổ giữa không trung.
Hai huynh đệ Quách Chí Quách Phi, dân chúng Hoàng Thành lớn nhỏ quý tộc đều biết, chính vì biết, mọi người mới kinh ngạc vô cùng.
Vẫn còn có người dám nắm cổ hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi cổ, giữa không trung?! 
“Tiểu tử này là người nào? Ngay cả hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi cũng dám động?”
“Hình như là Hoàng Tiểu Long?”
“Hoàng Tiểu Long? Hoàng Thành Chi Chiến đệ nhất năm  nay “Hoàng Tiểu Long?” 
Người từ bốn phía đường phố đua nhau nghị luận.
Hoàng Tiểu Long không để ý đến mọi người nghị luận, lạnh lùng nhìn hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi. Lúc này, hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi đã bắt đầu từ từ lồi to hai tròng mắt ra, dường như lúc nào cũng có thể tắt thở.
Thấy đã sắp đến lúc, hai tay Hoàng Tiểu Long dùng lực, hai người bị ném ra ngoài từ giữa không trung. 
Hai người rớt xuống mặt đất, kêu thảm một tiếng, bay một đường trên mặt đất, xa hơn 10m mới ngừng lại.
“Thiếu chủ!”
Chúng hộ vệ và tôi tớ Quách gia sợ hãi, đua nhau vội vàng đi tới bên cạnh hai người, đỡ hai người từ mặt đất dậy. 
Quách Chí, Quách Phi được chúng hộ vệ và tôi tớ Quách gia đỡ dậy, vì cổ họng bị Hoàng Long nắm, sắc mặt hai người nhất thời tím xanh, sau khi đứng lên, đứng ở nơi đó ho khan không ngừng.
Ở vị trí cổ hai người, in hai dấu tay.
“Nể mặt Quách Thái, ngày hôm nay ta không giết các ngươi, cút!” 
Hoàng Tiểu Long nhìn hai người, lạnh lùng nói.
Hoàng Tiểu Long thực sự nói thật, nếu không nể mặt muội phu tương lai Quách Thái, ngày hôm nay, Hoàng Tiểu Long trực tiếp đã phế hai người, thế nhưng lời nói Hoàng Tiểu Long lọt vào tai hai người Quách Chí, Quách Phi, nhưng lại vô cùng nhục nhã.
Đây là làm nhục trắng trợn! 
Hai người sờ vết thương ở cổ, trợn mắt mà nhìn Hoàng Tiểu Long.
“Giết cho ta, giết cẩu tạp chủng này!”
Đợi cổ họng tốt hơn, Quách Chí chỉ vào Hoàng Tiểu Long gầm hét lên, giống như chó điên. 
“Bất kể là ai, giết cẩu tạp chủng này, thưởng một ngàn vạn!”
Quách Phi sau đó gầm hét lên.
Quách Phi vừa nói, bốn phía đường phố mọi người ồ lên. 
Một số người qua lại trên đường cũng đều động lòng.
Giết Hoàng Tiểu Long, một ngàn vạn!
Một ngàn vạn đối với một số tiểu gia tộc là con số trên trời. 
Lúc này, chúng hộ vệ và người hầu Quách gia đua nhau rút vũ khí ra, đánh giết về phía Hoàng Tiểu Long.
Hoàng Tiểu Long nhìn Quách gia chúng hộ vệ và người hầu xông tới, lạnh lùng nhoẻn miệng cười. Khi chúng hộ vệ và người hầu Quách gia vọt tới trước người Hoàng Tiểu Long, đột nhiên, Triệu Thư và Phí Hầu sau lưng Hoàng Tiểu Long động.
Phí Hầu phi thân nhoáng lên một cái, một Ngân Hà bỗng nhiên xuất hiện. Ngân Hà quay quanh, lực lượng đấu khí cường đại bắn ra, chúng hộ vệ và người hầu Quách gia nhất thời bị cản lại. 
Mà Triệu Thư đứng ở nơi đó, thì lại trực tiếp nâng tay phải lên, một chưởng chém ra, chỉ thấy mấy chục hộ vệ và người hầu Quách gia như bị sóng khủng bố đánh trúng, đua nhau bay ngược ra sau, trong miệng máu tươi phun ra không dứt.
Trong lúc nhất thời, đường phố yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, gương mặt kinh hãi mà nhìn Triệu Thư sau lưng Hoàng Tiểu Long. 
Những hộ vệ này của Quách gia, đa số đều là cường giả Tiên thiên, mặc dù chỉ là nhất giai, nhị giai, thế nhưng đồng loạt ra tay, lực lượng đồng dạng sợ hãi, lại bị Triệu Thư sau lưng Hoàng Tiểu Long một chưởng đánh bay toàn bộ, không có người nào tránh thoát.
Cường giả vừa rồi vốn là đối với một ngàn vạn đột nhiên động tâm ai cũng mồ hôi lạnh túa ra dầm dề, sau lưng rét căm căm.
Mà gương mặt hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi đồng dạng khiếp sợ và không dám tin tưởng nhìn chúng hộ vệ và người hầu Quách gia nằm bốn phía. 
Lúc này, Hoàng Tiểu Long gương mặt lạnh lùng, chậm rãi đi tới phía hai người.
Hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi lúc này mới phản ứng, nhìn Hoàng Tiểu Long đi về phía hai người, gương mặt hai người hoảng sợ, hoảng sợ không ngừng lùi lại.
“Tiểu Long, Tiểu Long huynh đệ, hiểu lầm, vừa rồi là hiểu lầm.” 
Quách Chí gắng nặn ra nụ cười, liên tục xua tay, nói, thanh âm run rẩy.
“Đúng, đúng là hiểu lầm, chúng ta vừa rồi không phải ý đó.”
Quách Phi cũng cười nói, chỉ là cười so với khóc còn khó coi hơn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.