Vô Địch Thiên Hạ

Chương 108: Dám làm gì ta




Tên hộ vệ kia chần chờ một chút, bẩm báo nói:
“Là Dương Triển Phi đả thương.”
“Dương Triển Phi.” 
Mọi người trong đại sảnh đều sợ hãi, ngay cả Phí Vinh vốn đang giận dữ cũng phải biến mất vẻ giận dữ của mình.
Hoàng Tiểu Long thấy thần sắc của mọi người, không khỏi hỏi:
“Dương Triển Phi là ai?” 
Phí Hầu cung kính nói:
“Dương Triển Phi chính là đệ đệ của Dương An.”
“Dương An?” 
Hoàng Tiểu Long cũng có chút bất ngờ.
Chính là đệ nhất yêu nghiệt thiên tài Dương An tại ngoại vương quốc? Trên đường đi, cái tên hắn nghe được nhiều nhất chính là cái tên Dương An này, không nghĩ Dương Triển Phi chính là đệ đệ của Dương An.
“Thiếu gia của các ngươi hiện đang ở đâu?” 
Hoàng Tiểu Long quay đầu lại hỏi tên hộ vệ Phí phủ kia.
Phí Hầu và đám người Phí Vinh đều nhìn tên hộ vệ kia.
Hộ vệ nhanh chóng hồi đáp: 
“Ngay tại phố Vạn Đức.”
“Phố Vạn Đức?”
Hoàng Tiểu Long nhìn Phí Hầu: 
“Phố Vạn Đức cách Phí phủ bao xa? “
“Khoảng chừng ba bốn con phố, không xa lắm.”
Phí Hầu vội vàng nói. 
“Bây giờ chúng ta đi tới nhìn một chút.”
Hoàng Tiểu Long đứng lên.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của đám người Phí Vinh, không qua bao lâu, đám người Phí Hầu và Hoàng Tiểu Long đã đi tới phố Vạn Đức. Lúc đi tới phố Vạn Đức lập tức trông thấy trên đường phố phía trước có một đám người vây quanh chỉ chỉ chỏ chỏ trông thật náo nhiệt. 
Đợi đám người Hoàng Tiểu Long tới gần, bên trong liền truyền đến một âm thanh phách lối:
“Mẹ nó, xem dung mạo dạng gấu chó của ngươi cũng xứng với Đào Triết ư? Đừng tưởng rằng Phí phủ các ngươi là to lớn gì, ở trong mắt ta Phí phủ các ngươi chẳng là cái thá gì hết.”
“Nói cho Phí Minh ngươi biết, hôm nay lão tử đánh ngươi thì đã sao? Phí phủ các người dám làm gì ta, ngay cả thằng phụ thân của ngươi vậy, cũng chỉ là một dạng gấu chó mà thôi.” 
Theo đó là một tràng cười ha hả.
Hiển nhiên là tiếng cười của đám nô tài và hộ vệ của Dương Triển Phi.
“Dương Triển Phi, ta liều mạng với ngươi.” 
Tiếng gầm giận dữ vang lên.
Sau đó là một tiếng hét thảm truyền ra.
Phí Vinh biến sắc, vừa giận vừa tức, hộ vệ Phí phủ xông lên trước, gạt mọi người dạt ra. Mọi người lập tức trông thấy một thanh niên khoảng 24, 25 tuổi đang nằm trên mặt đất, miệng đầy vết máu, một nữ tử khoảng 23, 24 tuổi rất xinh đẹp lo lắng đỡ hắn dậy, đồng thời vẻ mặt tức giận nhìn thanh niên mặc áo gấm phía đối diện ở cách đó không xa. 
Dáng vẻ của nữ tử này chính là Đào Triết, còn thanh niên mặc áo gấm chính là Dương Triển Phi rồi.
“Phí Minh, huynh có sao không?”
Đào Triết đỡ Phí Minh dậy, vội vàng thăm hỏi. 
Phí Minh lắc lắc đầu.
Lúc này, hộ vệ Phí phủ gạt đám người sang một bên, Phí Vinh bước nhanh vọt vào.
“Phụ thân.” 
Phí Minh nhìn thấy Phí Vinh xông vào, vừa mới lên tiếng đột nhiên nhìn thấy Phí Vinh ở sau lưng thì khó mà tin được, tiếp đó là vẻ mặt vui mừng, rung giọng nói:
“Gia gia.”
“Gia gia, người đã quay về.” 
Phí Minh không để ý tới thương thế, bước nhanh xông lên trước, đi tới trước mặt Phí Hầu.
Phí Hầu gật đầu, lộ ra nụ cười từ ái, vội vàng đỡ tôn tử, nhanh chóng dò xét thương thế của hắn, lập tức hắn thở phào, tôn tử tổn thương cũng không nặng, chỉ có chút ít vết thương nhẹ, xem ra Dương Triển Phi xuất thủ vẫn có phân tấc.
Dương Triển Phi trông thấy Phí Hầu thì trong lòng hơi kinh hãi, Phí Hầu biến mất đã nhiều năm như vậy không ngờ lại đã quay trở lại? Hắn biết Phí Hầu là Thập giai hậu kỳ đỉnh phong cường giả. 
“Ha ha, không ngờ hộ vệ Phí phủ tới thật nhanh, ngay cả Phí gia chủ cũng tới rồi.”
Dương Triển Phi lên tiếng cười hăng hắc:
“Yên tâm, Phí Minh còn chưa chết. Chẳng qua là lần sau sẽ không có vận tốt như vậy đâu.” 
Nói đến đây, hắn nhìn Phí Minh:
“Sau này nhìn thấy ta tốt nhất trốn xa một chút, đỡ phải ta gặp một lần đánh một lần.”
“Chúng ta đi.” 
Dương Triển Phi vung tay lên, nói với các nô tài và hộ vệ ở phía sau.
“Đứng lại.”
Ngay lúc Dương Triển Phi cùng các nô tài, hộ vệ muốn rời đi, một tiếng to rõ vang lên. 
Dương Triển Phi không khỏi dừng thân, nhìn lại, người lên tiếng chính là Phí Hầu.
Phí Hầu chậm rãi đi tới.
Nếu như hôm nay cứ để cho đối phương đi như vậy, sau này Phí phủ còn mặt mũi nào tại Vực ngoại Vương thành nữa chứ? 
Dương Triển Phi nhìn Phí Hầu đi tới, gương mặt vẫn giữ bình tĩnh:
“Ngươi chính là Phí Hầu sao? Muốn báo thù thay cho tôn tử của ngươi sao?”
Nói đến đây, hắn quét mắt qua đám hộ vệ của Phí phủ: 
“Thế nào, các ngươi muốn lấy nhiều khi ít hay sao? “
Phí Hầu vừa muốn lên tiếng, đột nhiên Hoàng Tiểu Long đi tới, mở miệng nói:
“Chỉ cần ngươi có thể tiếp được ta một chưởng, chúng ta sẽ cho ngươi ly khai khỏi nơi này.” 
Dương Triển Phi nhìn Hoàng Tiểu Long, đột nhiên nở nụ cười:
“Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Tiếp ngươi một chưởng ư? Ngươi lặp lại một lần nữa xem, ta sợ nghe không rõ.”
Nô bộc và hộ vệ ở sau lưng Dương Triển Phi nở nụ cười. 
Vẻ mặt Hoàng Tiểu Long tỏ ra lạnh nhạt.
“Tiểu tử, từ đâu xuất hiện một đứa nhỏ xấu xí như ngươi vậy, có thể làm chủ sao?”
Dương Triển Phi ngưng cười mở miệng nói. 
“Hắn là thiếu chủ của ta, ý của hắn chính là ý tứ của ta.”
Lúc này Phí Hầu mở miệng nói.
Thiếu chủ? 
Dương Triển Phi kinh ngạc nhìn Hoàng Tiểu Long với vẻ mặt thất kinh.
Không ngờ Phí Hầu lại xưng hô thiếu niên xem chừng chỉ có 15, 16 tuổi này là thiếu chủ.
Nô bộc và hộ vệ phía sau lưng Dương Triển Phi cũng nhìn Hoàng Tiểu Long bằng ánh mắt sợ hãi. 
Dương Triển Phi sau khi giật mình, nhìn Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:
“Nếu như vậy, ta cũng muốn xem thử một chưởng của ngươi đánh bại ta như thế nào.”
Nói đến đây, hàn mang trong mắt hắn nhoáng lên một cái. 
Tuy rằng Phí Hầu xưng Hoàng Tiểu Long là thiếu chủ, khiến cho hắn giật mình, nhưng hắn cũng không chân chính xem trọng Hoàng Tiểu Long, hoặc là hoàn toàn không tin một tiểu tử mười lăm mười sáu tuổi như Hoàng Tiểu Long có thể đánh bại được hắn, đừng nói tới một chưởng đã bánh bại rồi.
Lúc này, mọi người bốn phía tự động lui ra.
Dương Triển Phi và hai người Hoàng Tiểu Long đứng ở nơi đó, một cỗ khí lưu hình thành. 
Mọi người đều nhìn Dương Triển Phi và hai người Hoàng Tiểu Long. Phí Vinh cũng nhìn chằm chằm vào Hoàng Tiểu Long, hắn cũng rất muốn nhìn xem thực lực của Hoàng Tiểu Long ra sao.
Rốt cuộc thiếu niên này có tư cách gì khiến cho phụ thân nhận là thiếu chủ.
“Phụ thân, hắn là?” 
Phí Minh lên tiếng hỏi Phí Vinh, ý chỉ Hoàng Tiểu Long, vừa rồi gia gia hắn lại xưng người đó là thiếu chủ, hắn còn giật mình và nghi ngờ hơn so với trước đó Phí Vinh mới nghe qua.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Hoàng Tiểu Long lạnh nhạt mà nhìn đối phương. 
“Vạn Tinh Chúng Thánh quyền.”
Đúng lúc này, đột nhiên thân hình Dương Triển Phi lao lên, đánh một quyền tới ngực của Hoàng Tiểu Long, vô số tinh quang bắn nhanh, một đạo khí tức thần thánh như có như không khuếch tán ra.
Mọi người đều kinh hãi, không ngờ Dương Triển Phi sẽ bất ngờ ra tay như vậy. 
Phí Vinh cũng giật mình.
“Cẩn thận.”
Phí Minh bật nói to lên, có thể nói Dương Triển Phi là Thất giai hậu kỳ đỉnh phong. 
Trong lúc tất cả mọi người nghĩ đến Dương Triển Phi một quyền đánh bay Hoàng Tiểu Long, đột nhiên Hoàng Tiểu Long nâng tay phải lên, nghênh đón một chưởng này.
“Oành.”
Âm thanh vang dội. 
Dương Triển Phi kêu thảm một tiếng, bay ngược ra sau, rơi mạnh xuống đất khiến cho mặt đất cũng chấn động.
Một chưởng.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. 
Đám người Phí Vinh trợn tròn mắt, vừa mới bật thốt lên nhắc nhở Hoàng Tiểu Long cẩn thận thì Phí Minh tất cương trực ở nơi nào, miệng vẫn còn đang mở to.
Nô tài và hộ vệ của Dương Triển Phi nhất thời đã quên tiến lên đỡ hắn dậy.
Hoàng Tiểu Long đi tới trước Dương Triển Phi, gương mặt Dương Triển Phi lập tức hoảng sợ, cái mông cọ sát mặt đất, hoảng sợ thối lui: 
“Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn thế nào ư?”
Hoàng Tiểu Long đi tới trước người đối phương. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.