Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 112:




Sức mạnh này quá cường đại, nếu như không phải tự mình cảm thụ, căn bản là không thể tưởng tượng được sức mạnh này hùng hậu đến nhường nào. 
Thậm chí, đây cũng không phải là sức mạnh mà Địa Cương cảnh tầng ba có thể bộc phát ra. 
Khắp trời đất xám xịt một mảnh, giữa không gian xám xịt ấy, chỉ có một Lâm Phàm đang đứng sừng sững. 
- Đây chính là hiệu ứng của Hóa Thần Kiếm Trận nha, có thể làm cho ta nổi bồng bềnh giữa không trung, phải cái là... 
Ánh mắt của Lâm Phàm nhìn chằm chằm xuống phía dưới, Đằng Yêu Vương kia đã bị kiếm trận đâm thủng trăm ngàn lỗ mà vẫn chưa chết, còn đang giãy dụa. 
- Xem ra đã đến lúc bổ cho nó nhát cuối cùng rồi. 
Cầm lấy Lang Nha bổng, khí thế của hắn tăng lên tới đỉnh điểm, rồi hắn chợt quát một tiếng, từ trên trời giáng xuống: 
- Xem ta băm mi thành bùn nhão đây! 
Đằng Yêu Vương điên cuồng giãy dụa, nhưng thân thể nó đã rách tả tơi, máu tươi màu xanh sẫm đổ ào ào khắp mặt đất. Cảm nhận được uy hiếp tới từ không trung, nó há khoang miệng đầy răng nhọn ra, định nuốt Lâm Phàm. 
Uỳnh! 
Lang Nha bổng đập thẳng vào khoang miệng của Đằng Yêu Vương, Lâm Phàm đột nhiên quát một tiếng, cơ bắp nở ra, một sức mạnh khổng lồ chợt bộc phát. 
Sức mạnh như muốn phá diệt hết thảy được rót vào trong Lang Nha bổng. Thanh âm như cắt da vang lên, ầm một tiếng đã thấy Lâm Phàm quỳ một chân trên đất, rồi hắn đứng lên. 
Bịch! 
Thi thể của Đằng Yêu Vương như bị dùng kiếm cắt từ trên đỉnh đầu xuống dưới tận đuôi, chia làm hai nửa, ở giữa hai nửa ấy là chất lỏng màu xanh sẫm sềnh sệch chảy ra, cuối cùng đổ sụp trên mặt đất. 
- Giải quyết xong, thật đúng là không dễ dàng. 
Lâm Phàm vui mừng ra mặt, nhìn về phía chung quanh, những Đằng Yêu kia đã sớm phá diệt. Đối diện với "Hóa Thần Kiếm Trận" mà vẫn còn sống được thì quá là hư cấu. 
Mà muốn bảo tồn thân thể hoàn chỉnh, thì chỉ có hư cấu của hư cấu. 
Phù phù! 
Lâm Phàm nhíu mày, quỳ một chân trên đất, ộc ra một búng máu tươi, khí huyết trong cơ thể bạo động. 
- Với thực lực của mình bây giờ thi triển chiêu này vẫn còn miễn cưỡng sao? 
Rồi đột ngột, một luồng kiếm ý từ giữa người hắn đâm xuyên ra thành một cái lỗ nhỏ. Lâm Phàm đờ đẫn nhìn, trong lòng thấy muốn đệt mợ. 
Phụt phụt! 
Lại là một luồng kiếm ý đâm ra từ cơ thể hắn, không biết vì sao, càng lúc càng nhiều kiếm ý hùng hậu mà cuồng bạo không ngừng cắt phá thân thể. 
- Ta chỉ chết đứng, tuyệt đối sẽ không chết quỳ. 
Lang Nha bổng uỳnh một tiếng nện lên mặt đất, một tay hắn nắm lấy Lang Nha bổng để chống đỡ thân thể, ánh mắt nhìn chăm chú về phương xa, chờ đợi tử vong đến. 
Tức khắc, vô số kiếm quang xuyên thấu thân thể, bạo phát từ ngay giữa thân thể hắn, b ắn ra bốn phương tám hướng, rồi vụt về phía hư không xa xôi. 
- Muốn chết thì để cho ta chết nhanh nhanh giùm, đừng có chơi kiểu này nữa, ếu chịu nổi nữa rồi. 
May là mình không có cảm giác đau, nếu không chỉ sợ là đau muốn chết. 
Xoạt xoạt! 
Lâm Phàm cảm giác kiểu chết này thực kinh khủng. Quả nhiên, một mảnh da của thân thể hắn vỡ ra, bay liệng trước mắt hắn, nhẹ nhàng như không có trọng lượng, sau đó bay cao lên không trung, rồi dần dần tiêu tán. 
Một mảnh rồi lại một mảnh, hai tay, rồi đến thân thể. 
Trên gương mặt hắn nứt ra một cái khe, cuối cùng vết nứt túa ra lít nha lít nhít như là mạng nhện, từng mảnh từng mảnh bay lên. 
Qua không lâu lắm, cả khu vực này chỉ còn sót lại những bộ thi thể thủng trăm ngàn lỗ của Đằng Yêu, và còn có một cây Lang Nha bổng sừng sững ở giữa, vẫn toát ra hung uy như cũ. 
Mà thân thể của Lâm Phàm đã sớm tiêu tán, tựa như là biến mất ở giữa thiên địa này rồi. 
Mười giây sau. 
Một bóng người xuất hiện, giống như là vô duyên vô cớ xuất hiện. Một tay hắn rút Lang Nha bổng lên vác trên vai, chẳng thèm nhìn đống thi thể ở chung quanh mà nhanh chóng đi về phương xa. Đối với hắn, hết thảy mọi thứ chung quanh đã không còn gì để mà lưu luyến. 
Không ngờ, cái giá phải trả khi thi triển "Hóa Thần Kiếm Trận" đến cuối cùng lại là tử vong, mà cương khí trong cơ thể sau khi sử dụng chiêu này cũng tiêu hao sạch sẽ. 
Cơ mà có Bất Tử Chi Thân, cái giá này cũng không khác gì là không phải trả giá cả. 
Không sai, rất là không tệ. 
Đồ vật mà ông lão kia cho mình quả nhiên rất tuyệt, ông cứ yên tâm đi, Lâm Phàm ta nói được thì làm được, về sau nhất định sẽ báo thù cho các ông. 
Sắc trời đã tối, ánh trăng căn bản không thể xuyên vào rừng Tê Hà được, mà coi như là xuyên vào được thì cũng chỉ là một tia sáng lé loi. 
Giờ khắc này, rừng sâu Tê Hà đen kịt một mảnh, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì trước mắt, một vài loại yêu thú chuyên hoạt động ban đêm đã bắt đầu tìm kiếm con mồi. 
Lâm Phàm cũng không tâm thần đến nỗi nửa đêm chạy đi liều với đám yêu thú này, trừ phi là đầu óc bị nước vào. 
Trên một gốc cổ thụ, hắn ngồi xếp bằng, kiểm tra điểm tích lũy đã được đến hơn bốn mươi ngàn. 
Trong số này đa phần điểm tích lũy đều là do đám Đằng Yêu kia cống hiến. 
Phải cái nơi kiếm điểm tích lũy tươi đẹp ấy đã bị mình tiêu diệt, Đằng Yêu ở nơi đó cũng đã chết sạch. Giá như có thể tìm được một hang ổ của yêu thú thì tốt biết bao. 
Được thế thì điểm tích lũy cần có để lĩnh ngộ "Thất Thần Thiên Pháp" có thể vô tư mà kiếm đủ rôi. 
Cơ mà không cần quá lo lắng, hiện tại đã có hơn bốn mươi ngàn điểm tích lũy, khoảng cách lĩnh ngộ được cũng gần tới rồi. 
Nhớ tới Liễu Nguyệt nói Thánh Tử của Thánh Đường tông một tháng sau là sẽ đến Viêm Hoa tông, chuyện này khiến hắn cũng có chút hiếu kỳ. 
Tên Thánh Tử này tóm lại là có gì xuất sắc? 
Thật đúng là khiến người ta hiếu kỳ. 
Sau đó cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ thế bắt đầu tu luyện, điểm khổ tu cũng cần phải tăng lên. 
Sáng sớm, bóng tối của rừng sâu Tê Hà đã bị ánh sáng ban ngày xua tán đi. 
Lâm Phàm tỉnh lại từ trong tu luyện, không tính là quá mệt mỏi, cũng không cần phải tự sát, mũi hít sâu một cái, không khí mới mẻ thật là dễ chịu. 
Được sống thật là tốt. 
Vặn vẹo thân thể một chút, một ngày mới lại đến, lại phải bắt đầu một ngày cố gắng nỗ lực. 
Thân là một kẻ mong ước trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa, vậy thì không được lãng phí mỗi giây mỗi phút nào. 
Ngẫm lại ở trong tông môn, những đệ tử cả ngày chỉ biết quây xung quanh người mỹ nữ, cùng là nam nhân, hắn cũng cảm thấy đau lòng thay cho bọn họ. 
Tuổi còn trẻ là thời gian tốt đẹp để tu luyện, lại đi mê luyến nữ sắc, đây là hành vi ngu xuẩn đến cỡ nào. 
Nếu như có thể trở thành cường giả tuyệt thế, chẳng phải là cái gì cũng có sao? 
Thật sự là quá ngu xuẩn. 
Từ trên cổ thụ nhảy xuống, hắn duỗi lưng một cái, chuẩn bị xuất phát. 
Nhưng đột nhiên! 
Một luồng hàn khí từ phía sau lưng đột ngột bao phủ lấy hắn, khiến hắn có cảm giác không ổn lắm, tựa như đã bị ai đó nhắm vào. 
Cúi đầu nhìn mặt đất, hắn thấy một cái bóng khổng lồ đã che phủ chính mình. 
Lâm Phàm hít sâu một hơi, chợt quát một tiếng, lấy Lang Nha bổng trong nhẫn trữ vật ra, quay đầu đánh ra một kích, nói: 
- Vừa sáng sớm đã dọa người, mi chán... 
Lời còn chưa nói hết thì đã thấy rõ hình dáng của sinh vật ở trước mắt, hắn khẩn cấp dừng tay, thu hồi Lang Nha bổng vào trong nhẫn trữ vật. 
Sự phẫn nộ trên khuôn mặt hắn lập tức tiêu tán, thay vào đó là nở một nụ cười nịnh nọt: 
- Ây dà, Hầu ca, chúng ta lại chạm mặt rồi, thật là có duyên nha. - Lâm Phàm cười, chào hỏi cái thân ảnh khổng lồ ở trước mắt này. 
Nhưng mà trong lòng thì lại chửi mẹ kiếp. 
Cái đệt mợ, chuyện ếu gì thế? Tại sao lại gặp con Ma vượn mắt đỏ này ở đây, hơn nữa còn mẹ nó không phải là chỉ một con. Con Ma vượn mắt đỏ khổng lồ mà lần trước đã đối chiến cùng với Quân Vô Thiên cũng ở cùng nó. 
Sao lại xui tới cỡ này cơ chứ. 
Ông trời cứ đợi đấy cho ta, ông đối xử với ta như vậy, Tam Thanh Đại Thần sẽ không bỏ qua cho ông đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.