Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 111:




Ở ngay trước mặt hắn, từng hàng dây leo phá đất mà lên, dựng thẳng giữa không trung, đối với chúng mà nói, lúc này có người tới quả là vận may. 
Lâm Phàm cầm trong tay cái chảo và Lang Nha bổng, sắc bén nhìn đám Đằng Yêu, đám Đằng Yêu này thế mà cũng có điểm tích lũy, lúc vừa bóp nát một cái, mình liền có thêm 90 điểm tích lũy. 
Mà nay, trước mắt nhiều Đằng Yêu như thế này, không phải là cho mình thêm bao nhiêu điểm tích lũy hay sao. 
Nghĩ đến liền có chút kích động. 
- Cứ tới đi bọn bây, muốn hút khô máu ông mày còn phải xem bọn bây có đủ bản lĩnh không - Đối mặt với cái lũ buồn nôn như thế, tuy rằng trong lòng hắn không muốn đánh nhau với chúng nó lắm. Nhưng điểm tích lũy ngay trước mặt, buồn nôn có là gì, có ói ra cũng phải gi ết chết hết. 
Một loạt âm thanh vút qua không trung. 
Tốc độ cực nhanh, vượt qua tất thảy. 
Lâm Phàm vung cái chảo, đón trên đỡ dưới, ngăn cản toàn bộ thế công của Đằng Yêu, theo sau đó là vung Lang Nha bổng lên nện mãnh liệt, đập toàn bộ lũ Đằng Yêu nát nhừ. 
Màu huyết dịch xanh thẫm rớt tung tóe, điểm tích lũy tăng lên một cách chóng mặt. 
- Mặc dù có chút buồn nôn, nhưng vẫn yếu vãi. - Lâm Phàm cười, coi như là thu thập điểm tích lũy. 
- Bọn bây quá láo xược, cho nên ta mới phải chủ động tiếp đón bọn bây. 
Ban đầu còn muốn phòng thủ, nhưng bây giờ đã không còn cần phòng thủ nữa, hắn tạm thu cái chảo lại, vung Lang Nha bổng lên đánh liên tiếp về phía những cây dây leo. 
Mỗi một chùy hạ xuống là một cái hố sâu hiện ra. 
Một cây dây leo định chạy trốn, bị Lâm Phàm tóm ngay phần đuôi lôi lại: 
- Đi ra đây cho ta, đừng hòng chạy. 
Bịch! 
Bịch! 
Bùn đất văng tung tóe, bị Lâm Phàm lôi kéo, thân hình Đằng Yêu hoàn toàn bại lộ. Tại phần đuôi của nó lại là một trái tim hình tròn đang đập bình bịch, bên trong còn có một lượng máu tươi đang chảy, hiển nhiên là lúc trước mới ăn no. 
Ầm ầm! 
Lang Nha bổng trực tiếp oanh kích đánh vỡ nát trái tim hình tròn, máu bắn tứ phía, tràn ngập trong không trung. Mấy cây leo chung quanh đột nhiên lao tới, uống hết sạch máu tươi phiêu tán trong không trung. 
- Bọn bây thật ghê tởm, đến giờ này rồi còn nghĩ đến việc uống máu đồng loại. 
Trong lòng hắn hiện tại vô cùng hối hận, sớm biết đã không đến nơi này. Đám sinh vật ở đây buồn nôn quá thể rồi, buồn nôn đến mức không chịu nổi nữa. 
So ra thì hắn vẫn thích yêu thú hơn. 
Phải cái bây giờ hiển nhiên là không chạy được. 
Tất cả các con đường đều bị dây leo ngăn lại, nếu không hại chết Lâm Phàm ở chỗ này thì nhất định không bỏ qua. 
Càng ngày càng có nhiều Đằng Yêu, so với lúc trước còn nhiều hơn tận mấy lần, hiển nhiên những Đằng Yêu xuất hiện sau này đều do động tĩnh của nơi này đánh thức. 
- Thật đáng ghét, giết mãi mà không hết. 
Lang Nha bổng sớm đã bị nhiễm màu xanh của máu, đây không phải điềm báo tốt, mà may là mình còn chưa có gì để bị làm xanh được. 
(Tiếng trung "bị xanh" tức là bị cắm sừng.) 
Phập phập! 
Thế công của đám dây leo càng ngày càng dày, một cây dây leo há khoang miệng đầy răng nhọn xuyên thẳng qua cánh tay của Lâm Phàm. 
Đột nhiên, có một cỗ lực hút thật lớn hút máu trên cánh tay hắn. 
Lâm Phàm tóm lấy dây leo: 
- Phun máu bố mày ra! 
Đằng Yêu uốn éo thân mình, giãy dụa muốn thoát thân. 
Sự công kích quá dày đặc, không ngờ lại cho Đằng Yêu này một cơ hội như này, xem ra mình còn tu hành chưa đủ. 
Đằng Yêu bị bóp quá chặt, máu tươi vừa hút vào đã nhả ra. 
Lâm Phàm rất vừa lòng gật đầu: 
- Thấy mi thành thật như thế, ta đành cho mi chết một cách sảng khoái vậy. 
Ầm! 
Tứ phân ngũ liệt dây leo xong, hắn ném thân thể dài mảnh đó ra xa. 
Nhìn cánh tay bị đâm thủng thành một cái lỗ, hắn nhíu mày, có hơi mất thẩm mỹ. 
Nhưng mà lực xuyên thấu của con Đằng Yêu này quả nhiên rất mạnh, mình đã Cuồng Thân, dùng màng đen bao trùm, thế mà vẫn bị đâm thủng dễ dàng, thật đúng là dọa người. 
- Không thể tha thứ, đúng là không thể tha thứ. - Lâm Phàm ánh mắt lạnh lùng, chăm chú nhìn về phía trước - Cái bọn mất dạy chúng bây, quá đáng quá thể lắm rồi đấy. 
Trong mắt Lâm Phàm giờ chỉ còn là đám Đằng Yêu che kín bầu trời kia. 
Vô số xúc tu của Đằng Yêu bay múa trong không trung, đối với chúng nó mà nói, con mồi này có chạy đằng trời cũng đừng hòng thoát khỏi nơi này. 
So sánh với đám Đằng Yêu dày đặc trong không trung này, một Lâm Phàm khiêng Lang Nha bổng trên vai thật quá nhỏ bé. 
Hoặc có thể nói là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình. 
Lúc này, một âm thanh bén nhọn truyền đến. 
Toàn bộ Đằng Yêu xung quanh kính sợ dạt ra hai bên. 
Lâm Phàm nuốt nước miếng, xem chừng là có một đại lão sắp xuất hiện. 
Che kín bầu trời, vô cùng rộng lớn, một Đằng Yêu nhúc nhắc xuất hiện từ trong hắc ám, nó so với mấy con Đằng Yêu khác to gấp mấy lần, nhất là khoang miệng ở giữa, từng tầng từng tầng xoay tròn, mỗi tầng đều phủ đầy răng nhỏ nhọn hoắt, nếu như bị nuốt vào, cảm giác hẳn là không dễ chịu. 
Đằng Yêu Vương Địa cương cảnh tầng bốn, so với con người thì càng cường hãn hơn nhiều. 
- Xem ra bọn bây không ép ta ép thành xác khô thì sẽ không bỏ qua. - Lâm Phàm cúi đầu nắm chặt Lang Nha bổng, sau đồ ngẩng phắt đầu - Nếu đã như vậy tới đi. 
- Lâm Phàm ta không phải là kẻ bọn bây có thể dễ dàng hấp thụ đâu. 
- Bạo huyết. 
Khí huyết sôi trào, hai dòng máu như rồng quấn quanh thân mình, huyết văn màu đỏ dày đặc giao hòa với cuồng thân, khiến cho màng đen bao bọc cũng thay đổi đáng kể. 
Một khí tức cuồng bạo bộc phát, huyết văn phủ đầy trên gương mặt, sắc mặt hắn trở nên điên cuồng, rồi gầm nhẹ một tiếng: 
- Hóa Thần kiếm trận. 
Ầm ầm! 
Một cỗ khí thế to lớn mạnh mẽ khuếch tán, lấy thân thể Lâm Phàm làm trung tâm, bụi bay mù mịt, Tam Hoàng kiếm trong nhẫn trữ vật nhận được cảm ứng, vụt một tiếng bay ra ngoài. 
Thái Hoàng kiếm! 
Nhân Hoàng kiếm! 
Địa Hoàng kiếm! 
Tam hoàng kiếm bồng bềnh bay phía sau Lâm Phàm, biến hóa dần dần, một chia thành hai, hai chia thành bốn, khuếch tán không ngừng. Một luồng sức mạnh huyền diệu bộc phát. Bên trong luồng sức mạnh ấy, Lâm Phàm cảm thấy như mình chính là thần tinh. 
Mà lúc này Tam Hoàng kiếm phân tán ra vô số lưỡi kiếm, bay ngay ngắn sau lưng Lâm Phàm, lóa lên ánh sáng chói mắt. Thậm chí, vô số Tam Hoàng kiếm này còn đột nhiên thay đổi bộ dạng, biến thành ảo ảnh lão già râu dài ngạo mạn đứng đó, toát ra kiếm ý ngút trời. 
Nhưng cảnh tượng này lại chẳng duy trì được bao lâu, đã biến về hình dạng ban đầu. 
- Đây chính là sức mạnh của Hóa Thần kiếm trận tầng một ư, thật là cường đại, lực cảm ứng tăng vọt, nắm trong tay kiếm thuật này, tốc độ cũng tăng lên một cách chóng mặt. 
- Khiến cho ta cảm giác, ta là mạnh nhất. 
- Đây chính là ảnh hưởng của kiếm đạo chân chính mang lại. 
Các loại công pháp đều mang đến cho người thi triển nó cảm giác chưa từng có, kiếm đạo chi thần có thể trảm diệt bất cứ chướng ngại gì. Đây là một loại cảnh giới mà mỗi kẻ tu hành đến cuối đều phải lĩnh ngộ. 
Chỉ là hiện tại tu vi của mình còn quá thấp, mà cảnh giới này là công pháp bắt buộc phải thêm vào. 
Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn về phía trước: 
- Ông mày vô cùng coi trọng chúng bây, chiêu mạnh nhất này chưa bao giờ thể hiện ra, hiện tại tặng cho chúng bây, hi vọng chúng bây biết trân trọng. 
Ầm! 
Hai đầu gối bộc phát ra sức bật không gì sánh kịp, mặt đất dưới chân hắn chịu phải lực công kích lớn lún sâu xuống. Lâm Phàm tăng tốc, như ngôi sao băng xẹt thẳng về phía chân trời. 
Vô số xúc tu của Đằng Yêu định ngăn Lâm Phàm trong không trung lại. 
Nhưng mỗi khi có một Đằng Yêu đánh tới, kiếm ý sắc bén cắt đứt toàn bộ các xúc tu của nó. 
Giữa không trung. 
Lâm Phàm kẽ nâng cằm, nhắm mắt, hai tay mở ra, ở phía sau là vô số Tam Hoàng kiếm bay lên vù vù, dường như không đợi được nữa. 
- Ta chưa từng cảm nhận được sức mạnh như này bao giờ. 
- Ở nơi này ta chính là thần, còn các ngươi chính là tội nhân xúc phạm thần. 
- Hóa thần kiếm trận tầng một. 
- Lão tử chính là thần. 
Dứt lời, hắn mở bừng mắt, áp song chưởng lại, Tam Hoàng kiếm phía sau chia ra, vút một tiếng, lấy Lâm Phàm làm trung tâm vẽ ra nửa vòng cung che kín bầu trời, vô cùng rộng lớn, từ trên trời xuống đất đều dày đặc kiếm ý oanh kích về phía trước, tiền hành trấn áp không góc chết. 
Uỳnh! 
Uỳnh! 
Đất trời rung động, toàn bộ rừng núi Tê Hà kinh hãi lay động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.