Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 103:




Tiêu Lăng Dật đứng ngẩn người trên không, lồ ng ngực phập phồng, hắn vậy mà lại bị một tên đệ tử nói cho đến mức á khẩu không trả lời được, nhưng thân là đệ tử nội môn của Trung Thiên Phong, há có thể bị một tên đệ tử vừa bước vào nội môn bức đến mức này. 
Đám đệ tử vây xem khe khẽ trao đổi: 
- Lâm sư huynh nói thật có đạo lý. 
- Thiên Tu trưởng lão là sư phụ của Lâm sư huynh, một ngày vi sư, chung thân vi phụ, không có gì sai a, giờ Tiêu sư huynh muốn tru diệt cửu tộc của Lâm sư huynh, không phải có cả Thiên Tu trưởng lão ở trong ư? 
- Tiêu sư huynh có phần tẩu hỏa nhập ma rồi, lời này sao có thể nói ra khỏi miệng. 
- Chắc là muốn dọa Lâm sư huynh thôi, dù sao thì các trưởng lão cũng sẽ không để ý chuyện này. 
Đối với Lâm Phàm mà nói, hắn có cảm giác đã khống chế được diến biến của mọi việc, nhưng nên gia hỏa trước mắt này vẫn đứng vững như vậy, hắn không khỏi bội phục tinh thần ấy. 
- Tiêu Lăng Dật, ta không khỏi bội phục ngươi, vì một nữ nhân mà đến cả đồng môn cũng dám tàn sát. Không biết nên khen ngợi ngươi biết trân trọng hồng nhan, hay là nói ngươi là kẻ chỉ cần biết có nữ nhân trong lòng thì ngay cả tông môn cũng có thể phản bội? 
- Phải làm đồng môn với ngươi thật là đáng buồn. 
Lâm Phàm lắc đầu cảm thán, ra vẻ làm đồng môn với tên này quả thực chính là một loại sỉ nhục, sau đó nhìn về phía Liễu Nhược Trần còn đang giận dữ ở phía xa, ngẩng đầu nói: 
- Liễu sư tỷ, tuy rằng ngươi là nữ tử, nhưng cũng nên tự biết không ngừng vươn lên, tuy bản thân không có ưu điểm gì, nhưng chỉ cần cố gắng thì đến cuối cùng sẽ được báo đáp. 
- Nhưng lúc này, ngươi lại làm loạn nội môn, thả thính khắp nơi, khiến đệ tử tông môn mâu thuẫn, tâm tư ngươi cũng thật đáng khinh. Hôm nay ta dạy dỗ ngươi bằng cái chảo này, không phải cố ý nhằm vào ngươi, mà là để ngươi biết rõ rằng không phải tất cả mọi người đều tâng bốc ngươi đâu. Về sau nhớ kỹ lấy, đừng tự cho là có chút dung mạo thì có thể muốn làm gì thì làm. 
- Theo ta thấy, diện mạo dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là bộ xương được trét phấn mà thôi, so với nét đẹp nội tâm thì dung mạo có là gì. 
Nói xong, ánh mắt hắn ngưng lại rồi không nhìn Liễu Nhược Trần nữa. 
Đám đệ tử vây xem đều bị lời nói của Lâm sư huynh chỉ điểm giác ngộ, bọn họ cảm thấy lời nói của Lâm sư huynh đều rất có đạo lý, thậm chí không thể phản bác. 
Nghĩ kĩ lại, đúng là như thế, Liễu Nhược Trần khiến các sư huynh trong nội môn đấu tranh gay gắt với nhau, quả thật là đã làm hỏng mất phong thái của tông môn. 
Nhưng không ai dám nói ra, bây giờ bị Lâm sư huynh đào bới lên, đúng là cũng nên xử lý tình trạng như thế này. 
- Ha ha! - Đúng lúc này, Tiêu Lăng Dật nở nụ cười âm trầm - Miệng lưỡi sắc bén, đúng là miệng lưỡi sắc bén. 
Sau đó ánh mắt hắn tràn đầy tức giận, nhìn thẳng Lâm Phàm: 
- Ngươi cứ ba hoa chích chòe, mê hoặc nhân tâm đi, hôm nay ta vẫn phải giáo huấn ngươi cho biết mặt. 
Trong lòng Lâm Phàm “rắc” một tiếng, thật sự phải động thủ ư, giữa ta và hắn vẫn có chút chênh lệch a, đã thế chênh lệch này còn không nhỏ, quả thật không nhất định có thể ăn được đối phương. 
- Ngươi động thủ thương tổn Liễu sư muội, hôm nay ta phải bắt ngươi quỳ xuống nhận sai. - Ánh mắt Tiêu Lăng Dật lóe ra lãnh quang, nắm chặt hai tay, cương khí dâng trào, tuy không định g iết chết đối phương, nhưng cũng phải cho hắn một phen giáo huấn nhớ đời. 
Ngay khi Lâm Phàm định lấy trứng chọi đá, cùng đối phương liều mạng thì có một âm thanh truyền tới từ trong hư không. 
- Đồ nhi đừng ra tay, lão phu muốn xem, trong tông môn có ai dám khi dễ con. - Từ trong hư không xuất hiện hai bóng người đi tới, mang đầy uy thế cường giả, họ đáp xuống từ giữa không trung. 
Đám đệ tử vây xem nhìn thấy người đang đi tới đều khom người một cách tôn kính: 
- Tham kiến Thiên Tu trưởng lão, Hỏa Dung trưởng lão. 
Mỗi một đệ tử đều vô cùng tôn kính hai vị trưởng lão, sự tôn kính này đều phát ra từ nội tâm, những trưởng lão bình thường khó gặp không ngờ lại xuất hiện tại nội môn, điều này khiến các đệ tử đều trở nên hưng phấn. 
Những trưởng lão đứng đầu trong tông môn bình thường không màng thế sự, trừ phi có sự kiện trọng đại xảy ra thì mới xuất hiện chủ trì đại cục. 
Liễu Nhược Trần nhìn thấy Thiên Tu trưởng lão, sắc mặt khẽ biến, việc lần này sợ là phiền toái rồi. 
Tiêu Lăng Dật nhìn thấy Thiên Tu trưởng lão và Hỏa Dung trưởng lão cùng đi ra từ hư không, trong lòng giật thót, tuy rằng hắn là người của Trung Thiên Phong, nhưng chỉ sợ là cho dù có Vạn sư huynh ở đây cũng không dám làm càn. 
Thập Phong Phong chủ tuy rằng tôn quý hơn trưởng lão bình thường rất nhiều, nhưng trong mắt những trưởng lão đứng đầu tông môn thì Thập Phong Phong chủ cũng không khác gì so với đệ tử bình thường. 
- Đệ tử Tiêu Lăng Dật tham kiến trưởng lão. - Tiêu Lăng Dật nội tâm khiếp đảm, không dám đứng ở trong hư không nữa mà đáp xuống mặt đất, cung kính xưng hô. 
- Hừ. - Thiên Tu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, bên tai Tiêu Lăng Dật như nổ mạnh, khiến hắn sợ đến hai chân nhũn ra, có cảm giác chỉ muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ. 
- Đồ nhi, con hỏi hắn xem có còn dám động tay động chân với con không? - Thiên Tu trưởng lão nói. 
Lâm Phàm trong lòng thở nhẹ một hơi, không ngờ sư phụ thân yêu vẫn luôn để ý mình, cách nói chuyện lúc này đều rập khuôn như lời tên này vừa nói ban nãy. 
Bây giờ sư phụ thân yêu đã đến, hắn lập tức cảm thấy mình tràn ngập sức mạnh. 
- Tiêu sư huynh, tuy rằng sư phụ ta đã đến đây, nhưng Lâm Phàm ta cũng không phải loại người càn rỡ. Giờ sư phụ muốn ta hỏi ngươi, ngươi có còn dám đụng đến ta không? - Lâm Phàm bước ra, đối mặt với Tiêu Lăng Dật, thu hồi Lang Nha bổng và cái chảo lại, hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn thẳng đối phương. 
Đáy lòng Tiêu Lăng Dật sôi trào lãnh khí, nhưng lúc này cúi đầu nói: 
- Đệ tử không dám. 
Lâm Phàm quay đầu cung kính nói: 
- Sư phụ, hắn nói không dám. 
Thiên Tu trưởng lão gật nhẹ đầu: 
- Đồ nhi, con nói nên làm thế nào? 
Lâm Phàm suy xét một hồi, sau đó ôm quyền nói: 
- Tuy rằng Liễu sư tỷ muốn bắt nạt tiểu đệ của con, Tiêu sư huynh muốn tru di cửu tộc vủa con, nhưng đệ tử lòng dạ rộng lượng, cũng sẽ không ỷ thế mà không chịu buông tha cho người khác. Đệ tử thấy rằng, nên sống khoan dung độ lượng. 
Thiên Tu trưởng lão gật đầu, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tiêu Lăng Dật mà quát: 
- Ngươi muốn tru di cửu tộc đồ nhi của ta, chẳng lẽ cũng muốn truy sát cả lão phu? 
Phù phù! 
Tiêu Lăng Dật lập tức quỳ xuống đất, run như cầy sấy, sắc mặt tái nhợt cầu xin tha thứ: 
- Trưởng lão minh giám, là do đệ tử nhất thời mù mắt mới ăn nói hồ đồ. Mong trưởng lão tha mạng cho con. 
Lâm Phàm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hình tượng chuyển biến nhanh như vậy, nói quỳ liền quỳ, không có chút phong thái tao nhã như trước nữa. 
Đáng thất vọng, tiếc thật. 
Loại người này không xứng làm đối thủ của mình, cùng lắm cũng chỉ là búp bê để oánh thành điểm tích lũy mà thôi. 
Lâm Phàm trầm mặc một lát, đứng ra nói: 
- Sư phụ, theo đồ nhi thấy, việc của Tiêu sư huynh cũng là chuyện có thể tha thứ. Chung quy ai mà không mắc lỗi chứ, nhưng biết sai liền sửa thì còn gì bằng nữa. 
Thiên Tu trưởng lão không ngờ đồ nhi của mình lại nói ra những lời này, trong lòng vô cùng kinh ngạc. 
Tiêu Lăng Dật ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, trong lòng cũng sửng sốt, không biết sao tên này lại nói đỡ cho mình. 
Lúc này, Lâm Phàm chuyển giọng: 
- Nhưng chuyện của Tiêu sư huynh lần này gây ảnh hưởng rất lớn, đối với ngoại môn lẫn nội môn đều tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng, phạt thì vẫn phải phạt. 
Tiêu Lăng Dật quỳ lạy cầu xin tha thứ: 
- Đệ tử biết sai, đệ tử nguyện ý chịu phạt, khẩn cầu trưởng lão tha mạng. 
Nói muốn tru di trưởng lão là lời đại nghịch bất đạo. 
Thiên Tu trưởng lão vẫn chưa lên tiếng, dường như đang chờ đợi đồ nhi ở dưới nói tiếp. 
Lâm Phàm lạnh nhạt nói: 
- Tình huống của Lâm sư huynh, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát. Theo đồ đệ thấy, nên hủy bỏ tu vi, đuổi ra khỏi tông môn để răn đe. 
Lời vừa nói xong, Lăng Tiêu Dật như nghẹt thở. 
Hỏa Dung trưởng lão đứng bên cạnh cũng ngây đơ. 
Hủy bỏ tu vi? So với gi ết chết hắn có gì khác nhau đâu? 
Tuyệt cho câu tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát. Đúng là quá thâm độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.