Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 102:




Cường giả xuất giá, uy thế huy hoàng như mặt trời rực rỡ chiếu rọi. 
Những đệ tử đang đứng quan sát đều cảm thấy run run trong lòng. 
Bọn họ gia nhập tông môn cũng được một thời gian rồi, nhưng chưa bao giờ gặp qua đệ tử dám làm càn như vậy, cho dù có những ai cảm thấy không phục mà lén giở trò, cũng đều bị đàn áp tàn nhẫn, đến nay vẫn chưa gượng dậy được. 
Giờ đây, Liễu Nhược Trần bị bắt nạt ngay trong nội môn, Tiêu Lăng Dật của Trung Thiên Phong xuất hiện với một phong thái vô địch để trấn áp hạng đạo chích, cảnh cáo đối phương. 
Sự thể ra sao, hồi sau sẽ rõ. 
Trong lòng mọi người đều có chút nghi hoặc. 
Lâm sư huynh là đồ đệ của Thiên Tu trưởng lão, địa vị cao hơn nhiều so với đám đệ tử bọn họ. 
Liễu Nhược Trần nhìn thẳng Lâm Phàm, trong lòng thương hại, lạnh lùng nói: 
- Khi sự tình phát triển đến mức bản thân không thể giải quyết được, thì thoái nhượng một cách có chừng mực là sáng suốt nhất. 
Tiêu Lăng Dật đến thì nàng liền biết sự tình có thể kết thúc ở đây, dù là thực lực hay địa vị, thì tên đệ tử mới vào nội môn này cũng không chiếm chút ưu thế nào. 
Bình thường Liễu Nhược Trần tuy lãnh đạm, không bị bất kì sự lấy lòng nào đả động nhưng nàng là người cao ngạo nên cũng đặc biệt hưởng thụ cảm giác được mọi người ủng hộ. 
Bởi vì nàng biết, mình được quyền hưởng thụ tất cả những thứ này. 
- Hê hê! - Lâm Phàm nhìn về phía Liễu Nhược Trần - Ngươi đừng nói nữa, ta nghe không hiểu đâu. 
Sau đó ánh mắt chuyển về phía Tiêu Lăng Dật đang ngạo nghễ đứng trong không trung: 
- Ngươi vừa nói cái gì? Ta động Liễu sư tỷ một cái, ngươi liền tru cái gì của ta cơ, phiền sư huynh lặp lại lần nữa? 
Tiêu Lăng Dật trong lòng hừ lạnh, không chút lo lắng, ánh mắt tập trung vào Lâm Phàm, nói từng từ - Tru cửu tộc của ngươi. 
Lâm Phàm đã cuồng hóa thân hình cao đến ba mét, giờ đây lắc lắc cổ, đạp ra một bước, mặt đất bị đè ép truyền ra âm thanh nặng nề. Sau đó hắn đi về phía Liễu Nhược Trần, nhe hàm răng trắng như tuyết cười: 
- Tiêu sư huynh của ngươi cho rằng ta không dám động vào ngươi, thế ngươi thì nghĩ ta có dám động vào ngươi không? 
Ánh mắt Liễu Nhược Trần lạnh như băng, chuyện tới nước này, tên này còn cố chống đỡ, thật là đáng thương: 
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ rời khỏi đây, an tâm đi theo Thiên Tu trưởng lão mà tu luyện. Tông môn không phải là nơi ngươi muốn thế nào thì sẽ như thế đó, chung quy thì ngươi vẫn chưa trải qua sự thử thách của tông môn đâu. 
Lâm Phàm cúi đầu cười lạnh, sau đó cười một cách cuồng vọng, ngón tay đen thô chỉ vào Liễu Nhược Trần, liều lĩnh nói: 
- Liễu Nhược Trần, rốt cuộc là ai cho phép ngươi nghĩ rằng ta không dám động vào ngươi thế? - Sau đó lại đột nhiên xẹp khí - Nhưng hắn nói rất đúng, đích xác ta sẽ không động vào ngươi. 
Lời này vừa nói ra, Tiêu Lăng Dật lộ ra một tia cười lạnh, hắn tự mình đích thân đến giải quyết sự việc, tên này trừ phi điên rồi mới dám động thủ. 
Nhưng đột nhiên. 
Một tiếng nổ ran vang lên, hai mắt Tiêu Lăng Dật như phun máu, lạnh lùng nói: 
- Ngươi dám… 
Nhưng tất cả, đều đã muộn. 
Lâm Phàm trực tiếp lấy ra cái chảo mà ân sư đưa cho hắn từ trong nhẫn trữ vật ra, cánh tay trái bành trướng trong nháy mắt, lực lượng hủy diệt sục sôi, đập một cú như trời giáng lên đầu Liễu Nhược Trần. 
- Hắn nói rất đúng, ta không dám động ngươi. 
- Nhưng ta dám đập ngươi. 
Bing! 
Một tiếng nổ lanh lảnh vang lên. 
Lâm Phàm khom người, cái chảo vẽ một đường trên không rồi hạ xuống đất, mà Liễu Nhược Trần vốn đứng trước mắt đã sớm hóa thành một đạo lưu quang, ầm một tiếng va chạm vào đống phế tích ở phía xa. 
Thân hình lực lưỡng của hắn đứng thẳng, vung vẩy cái chảo trong tay: 
- Quả nhiên không tồi, nghe thật đã, mới bing một tiếng người đã bay cái vèo. 
Ở phía xa, Liễu Nhược Trần không dám tin mọi thứ vừa xảy ra. Khi nàng đứng lên từ trong đống phế tích, tóc đen rũ xuống, má trái sưng to, nếu không phải do bản thân đã đạt tới Địa Cương cảnh tầng năm, thì với một cú đánh vừa rồi, chỉ sợ nàng đã chết ở đây rồi. 
Lửa giận thiêu đốt đã hiện rõ trên mặt nàng. 
Dù nàng che dấu kỹ đến đâu, cùng không thể chịu dựng được những nhục nhã hôm nay phải chịu. 
- Ngươi... Vậy mà dám động thủ. - Giọng Tiêu Lăng Dật run run, tức giận gầm lên như sóng biển dâng trào - Ngươi nghĩ ta không dám làm gì ngươi? 
Liễu sư muội chính là sư muội mà tất cả đệ tử nội môn yêu thương nhất. 
Bình thường bọn họ đến cả mắng còn không nỡ mắng, không ngờ tên kia còn dám ra tay hủy đi gò má của Liễu sư muội, còn phớt lờ cảnh cáo của hắn. 
Đám để tử xung quanh thì há hốc miệng, bọn họ không ngờ Lâm sư huynh dám động thủ thật. 
- Ca ca thật lợi hại. - Tần Sơn cũng không biết Lâm Phàm vừa làm gì, nhưng cũng cảm thấy một chiêu kia của ca ca thật sự rất có khí phách. Tuy trong tay hắn không có chảo, cũng vung vung cánh tay để thử cảm thụ cảm giác vừa rồi của ca ca. 
Lâm Phàm tay trái cầm chảo, tay phải cầm Lang Nha bổng, nhìn thẳng lên trời: 
- Lời cảnh cáo của Tiêu sư huynh ta cũng sợ lắm, nhưng giữa sợ hãi và có dám ra tay hay không là hai chuyện khác nhau, ta chọn vế sau, đồng thời ta cũng rất mong chờ, không biết Tiêu sư huynh sẽ làm thế nào để tru diệt cửu tộc của ta? 
- Lâm Phàm ta mười tuổi rời thôn, không cha không mẹ, lưu lạc chân trời góc bể, cuối cùng gia nhập Viêm Hoa tông, tất cả đệ tử ngoại môn đều trân trọng ưu ái ta, đó chính là thân nhân của ta, ngươi muốn diệt cửu tộc của ta, chẳng lẽ muốn chém giết tất cả đệ tử ngoại môn? 
- Ta hỏi lại ngươi, ngươi có dám giết không? - Lâm Phàm nâng Lang Nha bổng chỉ thẳng vào Tiêu Lăng Dật lạnh lùng hỏi. 
Bá khí của Lâm Phàm đánh thẳng vào nội tâm Tiêu Lăng Dật. 
Những đệ tử ngoại môn đang vây xem chớp mắt liên hồi, chuyện gì vậy? Chúng ta chỉ tới xem kịch, sao lại kéo chúng ta vào? 
Nhưng lời Lâm sư huynh nói thật khiến bọn họ cảm động, hóa ra Lâm sư huynh coi bọn họ là thân nhân. 
Cảm động, thật quá cảm động. 
Nhưng cảm động thì cảm dộng, nếu Tiêu Lăng Dật nổi điên động thủ thật thì không phải là tự dưng chết oan à? 
- Ngươi… - Tiêu Lăng Dật ngập ngừng, hắn bị câu nói của Lâm Phàm đánh thẳng vào tim, nhất là cái kiểu hỏi đầy chế nhạo "có dám không" ấy. 
- Hừ, nhìn ngươi rét thế kia là biết thừa ngươi không dám. 
- Ta bái Thiên Tu trưởng lão làm sư phụ, chỉ cần một ngày vi sư, sẽ là chung thân vi phụ. Đó chính là người thân thân nhất của Lâm Phàm ta, ngươi muốn tru cửu tộc của ta thì tức là phải giết cả sư phụ của ta. 
- Tiêu Lăng Dật, nghe nói ngươi ngủ đông ba năm xong đã đại công cáo thành, trở thành đệ tử nội môn, bái nhập Trung Thiên Phong. Ta thì thấy hoàn toàn là một tên tiểu nhân đắc chí, càn rỡ vô cùng, khi sư diệt tổ, lấy hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo, kỳ tâm khả tru. 
Lâm Phàm vẻ mặt chính khí, đối mặt Tiêu Lăng Dật cũng không hề chùn chân, hoàn toàn là bộ dáng bảo vệ tông môn. 
Giữa dòng nghịch lưu trong hư không. 
Thiên Tu trưởng lão xúc động đứng bật dậy, còn Hỏa Dung thì trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, tên đệ tử này thật đúng là miệng lưỡi sắc bén, đen cũng có thể nói thành trắng. 
Lúc này, Thiên Tu trưởng lão cất lời: 
- Ông trời đối với Thiên Tu ta không tệ, cho ta gặp được đồ đệ như vậy. 
- Một ngày vi sư, chung thân vi phụ, Thiên Tu ta tu hành cả đời, không bạn lữ cũng không có con nối dõi. Nay trong cảm nhận của đồ đệ, ta lại giống như một người cha. 
- Thiên Tu ta có đồ đệ như vậy, cuộc đời này đã đủ rồi. 
Hỏa Dung muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, hắn thấy dù mình nói gì đi nữa cũng vô dụng thôi. 
Tại hiện trường. 
Lâm Phàm đập mạnh Lang Nha bổng xuống đất, chỉ thẳng cái chảo vào mặt đối phương. 
- Tiêu Lăng Dật, ngươi muốn tru cửu tộc của ta, thì phải bước qua thi thể của ta trước đã. 
- Tuy tu vi của Lâm Phàm ta thấp, nhưng vì thân nhân, vì ân sư, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước mặt ngươi. 
- Ngươi có dám cùng ta đánh một trận. 
Giờ phút này, đám đệ tử đều như nghẹt thở, vì hành động này quá cứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.