Vô Địch Ác Ma

Chương 87: Kiếm vương và kiếm tôn 17




Quay lại hiện tại.
Trương Khai vươn vai, khởi động lại gân cốt, rồi lên tiếng nói.
"Lục Khải, ta và ông, nên kết thúc rồi."
Trương Khai nói xong, nhìn sơ qua một lượt, trên người Lục Khải, có ba điểm yếu, một ở giữa bụng, một ở ngực trái, cuối cùng là ở ngang hông.
Trương Khai sau khi xác định xong, phóng đến cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, đã xuất hiện trước mặt Lục Khải.
Hắn vung kiếm, chém vào bụng Lục Khải, nhưng ông ta đã ngả người về sau, dễ dàng né được đòn này, xong bật người lại, vung kiếm chém tới.
Trương Khai với hai huyết hắc nhãn, dễ dàng nhìn rõ chiêu này, mà đưa kiếm lên, thành công chặn lại.
"Tiểu tử, ngươi tuy có hai huyết hắc nhãn, nhưng.."
Trương Khai thắc mắc hỏi lại.
"Nhưng gì a?"
Lục Khải bật cười, rồi dùng thêm sức, dễ dàng đánh bay Trương Khai, rồi lên tiếng nói tiếp.
"Đứng trước ta, huyết hắc nhãn của ngươi, chả là gì cả."

Trương Khai bị đánh bay ra xa, hắn xoay người, dùng lực vào chân, để dừng lại.
Lục Khải ông ta, sao lại mạnh vậy a?
Trương Khai cắn răng suy nghĩ, nhưng nhanh chóng trấn an bản thân.
Nhưng vậy thì đã sao chứ, chỉ cần tập trung hơn, cho dù mạnh đến đâu, mà không đánh trúng, thì còn có ý nghĩa gì a?
Còn đang suy nghĩ, thì lưỡi kiếm đã kề sát cổ.
"Tiểu tử, trong đánh nhau, đừng lơ là."
Trương Khai với hai huyết hắc nhãn, nên mọi thứ trước mắt, đều chuyển động rất chậm, nên Trương Khai vẫn dễ dàng ngả ra sau, né đi đòn này.
Lục Khải thở dài một hơi.
"Đến cuối cùng, ta cũng đành phải làm vậy."
Trương Khai nghe xong, có chút kinh ngạc.
Ông ta vẫn chưa dùng hết sức a? Rốt cuộc Lục Khải, ông là mạnh đến mức nào chứ?
Lục Khải nhắm mắt lại, thở ra một hơi, xung quanh người, những ánh sáng đen dần nhạt đi, rồi biến mất hoàn toàn, thay vào đó là những ánh sáng vàng.
Trương Khai lập tức nhảy đến tấn công, trước khi quá muộn, nhưng có chém đến mấy, cũng không tài nào, đả thương Lục Khải.
Lục Khải mở mắt ra, hấp thụ xung quanh, những ánh sáng vàng lại càng là nhiều hơn, áp lực cũng vô cùng kinh khủng, phía sau Lục Khải, một hình ảnh vô cùng to lớn xuất hiện, mang hình dạng của một người đàn ông, tóc đen xõa dài.
Lục Khải thả lỏng cơ thể, rồi gồng sức, năng lượng tỏa ra vô cùng lớn.
Từ trên, một cột sáng vàng xuất hiện, nó đánh xuống Lục Khải, ông ta không di chuyển, mà cảm nhận nó, từ nơi cột sáng xuất hiện, một lỗ hổng không gian xuất hiện, từ trong lỗ hổng này, một con rồng vàng bay xuống, kích thước của nó vô cùng lớn, con rồng này bay xung quanh cột sáng, rồi dừng lại, mà quấn lấy cột sáng.
Lục Khải gồng sức, gân nổi lên khắp cánh tay.
Trương Khai muốn ngăn cản, nhưng lại bị uy áp này chèn ép, hoàn toàn không thể di chuyển.
Cột sáng dần biến mất, con rồng vàng này càng lúc càng nhỏ lại, cho đến khi chỉ to bằng một đầu ngón tay, thì liền bay vào người Lục Khải.

Lục Khải nhìn lại cơ thể, ông ta đã trở nên rất trẻ, như một thiếu niên, nhưng mái tóc trắng dài thì vẫn còn đó, cơ bắp vô cùng săn chắc.
Lục Khải đưa bàn tay lên, nhìn qua một lượt.
Cuối cùng, ta đã đột phá thành công, tuy vẫn còn yếu, nhưng như vậy, là đã được rồi.
Lục Khải vươn vai, khởi động lại gân cốt, hiện tại, ông ta đã độ kiếp thành công, cảnh giới đã là bán thần.
Trương Khai thấy cảnh này, có chút suy nghĩ.
Tuy ông ta đã là bán thần, nhưng chắc chắn, vẫn chưa thể quen với sức mạnh này, nếu biết tận dụng, thì nhất định, ta có thể dễ dàng giết ông ta.
Trương Khai nghĩ xong, bắt đầu cảm nhận xung quanh.
Uy áp cũng đã yếu dần, đây là lúc thích hợp nhất.
Trương Khai lập tức biến mất, rồi xuất hiện trước mặt Lục Khải, dùng kiếm đâm thẳng vào điểm yếu, trên bụng ông ta, Lục Khải không di chuyển.
Mũi kiếm chạm vào bụng Lục Khải, nhưng vẫn không chút thay đổi gì, Lục Khải thở dài.
"Tiểu tử, đừng phí công vô ích nữa."
Lục Khải nói xong, dùng tay trực tiếp nắm chặt mũi kiếm, rồi bóp nát nó.
"Trương Khai, từ bỏ đi, ngươi không thể thắng ta đâu."
Lục Khải nói xong, trên tay cầm vô song thần kiếm, trực tiếp chém ra một đường, Trương Khai không kịp di chuyển, mà bị dính đòn này, hơn hết, nhát chém này, lại còn nhắm vào hai con huyết hắc nhãn.

Với việc không né được, Trương Khai đã bị chém vào mắt, huyết hắc nhãn cũng dần biến mất, để hồi phục lại, với việc này Trương Khai hiện tại, không còn con mắt nào cả.
Lục Khải thu kiếm lại, rồi lên tiếng nói.
"Tiểu tử, ngươi còn lời nào để nói trước khi chết không?"
Nghe xong câu này, Trương Khai bật cười, rồi lên tiếng đáp lại.
"Lục Khải, ông nghĩ ta, có thể dễ dàng chết như vậy a?"
Lục Khải nghe xong, liền biết có chuyện chẳng lành, liền vung kiếm ra, chém Trương Khai.
Nhưng đã quá muộn, phía sau Trương Khai, một lổ hổng không gian xuất hiện, từ bên trong, có hai bàn tay màu đen lộ ra, ôm lấy cơ thể Trương Khai, rồi kéo hắn vào trong.
Trước khi rời đi, Trương Khai còn cười nói.
"Lục Khải, ông đã mắc bẫy của ta rồi, hắc hắc."
Trương Khai được kéo vào trong, lỗ hỏng không gian cũng dần đóng lại, lúc này, Lục Khải mới nhận ra bản thân đã mắc bẫy.
Không ổn rồi, tiểu tử Trương Khai đó, không lẽ nào, hắn ta muốn lật đổ Lục gia a?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.