Vô Địch Ác Ma

Chương 86: Kiếm vương và kiếm tôn 16




Lục Khải không muốn kéo dài thêm nữa, trực tiếp lao đến, Trương Khai nhanh như cắt, nhảy ra sau.
Trong mắt Trương Khai hiện tại, mọi thứ đều di chuyển rất chậm, chưa hết, với hai đồng tử, khả năng quan sát của Trương Khai được tăng cường đáng kể.
Lục Khải đâm kiếm tới phía Trương Khai, liên tục là ba nhát đâm, nhưng Trương Khai lại dễ dàng né được, Lục Khải thở dài.
"Đây là ngươi ép ta, nếu có chết, thì đều là do ngươi."
Lục Khải nói xong, bung hết sức, khí đen tỏa ra khắp cơ thể, áp lực vô cùng kinh người, Trương Khai gần như bị đè bẹp, bởi áp lực này.
Trương Khai gồng sức.
"Nếu đã vậy, ta cũng dùng hết sức."
Trương Khai nói xong, gồng sức, khiến gân nổi lên khắp cơ thể, cơ thể hắn như sắp không chịu nổi nữa, huyết hắc nhãn, cũng đóng lại, Trương Khai lại càng là dùng hết sức, cơ thể không chịu nổi nữa mà nổ tung.
Lục Khải không chút lơ là, mà vẫn đề cao cảnh giác.
Tiểu tử này, chắc chắn không dễ chết như vậy được.

Đúng như suy nghĩ của Lục Khải, từ trong vụ nổ, Trương Khai chậm rãi bước ra, hắn ta bây giờ khác hẳn ban nãy, chỉ có hai tay, trên người mặc y phục đen, trên tay cầm một thanh kiếm sắc bén.
Đặc biệt hơn hết, hai mắt của hắn, đều là huyết hắc nhãn.
Trương Khai nhìn vào cơ thể hiện tại, mà vừa ý.
"Không biết đã bao lâu rồi, ta mới dùng lại cơ thể này."
Lục Khải thấy cảnh này, có chút thắc mắc.
Tiểu tử này, nếu là vậy, chẳng lẽ có đến tận hai cơ thể a? Chuyện này mà cũng được a?
Trương Khai đưa bàn tay lên, rồi nắm chặt.
"Lục Khải, ngươi chuẩn bị tinh thần để đi chết đi!"
Trở lại lúc Trương Khai vừa được sinh ra.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên, mặc y phục đen, tóc đen dài, đó là Trương gia chủ - Trương Tính, trên tay bế đứa con vừa được sinh ra, mà không khỏi ngỡ ngàng.
Con của ta, vậy mà vừa sinh ra, đã sỡ hữu huyết hắc nhãn, nhưng hơn hết, nó sỡ hữu đến hai huyết hắc nhãn, lại còn là vô song kiếm thể.
Nhưng chưa hết vui mừng, Trương Tính lại nhận ra một điều.
Không xong rồi, nếu để đám người Lục gia nhận ra điều này, đưa con này của ta, và cả toàn bộ Trương gia này, chắc chắn sẽ không xong với bọn chúng, chỉ đành làm vậy thôi.
Trương Tính nghĩ xong, dồn lực vào tay, muốn giết đi đứa con này, thì ngay lúc đó, một người đàn ông khác, lớn hơn Trương Tính, có mái tóc đen ngắn, mặc y phục đen, ngăn lại, đó là anh của ông ta, Trương Hiếu.
"Đệ đệ, đứa nhỏ này, tương lai nhất định sẽ là người đứng đầu, sao đệ lại muốn giết nó a?"
Trương Tính thở dài, rồi nói ra suy nghĩ của mình, cho Trương Hiếu nghe.
"Ca ca, ta không muốn như vậy, nhưng nếu chuyện này bị lộ ra, thì cả Trương gia chúng ta, chắc chắn là không xong với đám người Lục gia."

Trương Hiếu nghe xong, vỗ vai đệ đệ mình mà nói.
"Chuyện này, ta hiểu, nhưng nếu giết đứa bé, thì có quá không? Ngươi cứ từ từ, để ta nghĩ cách."
Trương Tính thở dài, rồi lên tiếng đáp lại.
"Nhưng, cách nào chứ?"
Trương Hiếu vuốt cằm, suy nghĩ lúc lâu rồi nói.
"Phải rồi đệ đệ, ta nghĩ ra cách rồi."
Nói xong, Trương Hiếu cướp lấy đứa bé từ tay Trương Tính.
"Đệ đệ, ngươi yên tâm, chúng ta không phải giết đứa bé này, lại càng không phải sợ Lục gia phát hiện."
Trương Hiếu nói xong, tự cắn tay, cho máu chảy ra, rồi dùng một ngón tay, vẽ một hình tròn ở giữa bụng đứa bé, xong Trương Hiếu thả đứa bé ra, nhưng nó không rơi xuống, mà bay lơ lửng giữa không trung.
Trương Hiếu nhìn sang Bạch Lộ, đây là phu nhân của Trương Tính, người vừa sinh đứa trẻ này, bà ấy vẫn đang nằm trên giường, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
Trương Hiếu vung tay, giế,t chết Bạch Lộ, Trương Tính thấy thế, vô cùng hoảng sợ.
"Ca ca, ca là đang làm gì vậy a?"

Trương Hiếu chỉ đơn giản nói lại.
"Đệ đệ, ngươi có muốn Trương gia ta sụp đổ không?"
Trương Tính lắc đầu, thấy vậy Trương Hiếu liền nói tiếp.
"Nếu vậy, thì đừng cản trở ta."
Trương Hiếu đặt đứa bé nằm trên bụng Bạch Lộ, xong ông ta nhắm mắt lại bắt đầu niệm chú, đứa bé phát ra ánh sáng vàng, Bạch Lộ như bị xé nát ra, rồi bao bọc lấy cơ thể đứa nhỏ.
Sau một lúc, da thịt của Bạch Lộ, đã dính chặt vào người đứa bé, ngoại hình của nó trông cũng khác hắn, cho dù bây giờ có kiểm tra kĩ cỡ nào, cũng không thể nhận ra được, đứa nhỏ này có hai huyết hắc nhãn, và vô song kiếm thể.
Trương Hiếu thở dài một hơi rồi nói.
"Bây giờ an toàn rồi, không sợ đám người Lục gia phát hiện nữa, đợi khi nó đủ mạnh, sẽ tự phá lớp cải trang này."
Trương Hiếu vươn vai một cái, rồi tiếp tục nói.
"Tuy là vậy, nhưng nó vẫn không mất đi, vô song kiếm thể, chỉ có điều là, vô song kiếm thể sẽ yếu hơn, và nó cũng chỉ dùng được một huyết hắc nhãn, cho tới khi, phá bỏ lớp cải trang này."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.