Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 27: Nhân tâm hiểm ác






Thiết kỵ chà đạp đại địa, cuốn về phía Tần Vấn Thiên cùng với học viên của Đế Tinh Học Viện, Diệp Mặc không hề động, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Mạc Thương, nếu những người này đại biểu chỉ là cá nhân, như vậy hắn không có nửa điểm khách khí.

Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua xung quanh, Diệp Mặc mang tới người còn đang hội tụ qua bên này, nhưng Đế Tinh Học Viện bất quá chỉ có hơn mười Võ tu, hơn nữa đều trẻ tuổi như vậy, trận chiến này sợ là rất khó.

- Đại Sơn.

Nữ tử yêu mị bên cạnh Tần Vấn Thiên hô một tiếng, nhất thời có một thân thể khôi ngô bôn tẩu ra, Tinh Hồn nở rộ, trên đỉnh đầu của hắn trống rỗng hiện ra hai Tinh Hồn, Tinh Hồn thứ nhất là một Yêu Viên Tinh Hồn, lộ ra khí tức cuồng bạo đáng sợ, như vật sống; Tinh Hồn thứ hai là một Thạch Nhân.

- Loại Tinh Hồn này phối hợp, lực phòng ngự sẽ rất mạnh.

Con ngươi của Tần Vấn Thiên hơi co rụt lại, Yêu Viên Tinh Hồn, Thạch Nhân Tinh Hồn, tuyệt đối là tổ hợp siêu cấp phòng ngự, hơn nữa lực công kích cũng sẽ rất mạnh, người có thiên phú ngưng tụ nhiều Tinh Hồn, sẽ thận trọng suy nghĩ Tinh Hồn phối hợp.

- Địa Bạo.

Thanh niên tên Đại Sơn kia hung hăng đập song quyền xuống đất, nhất thời phảng phất như có một cỗ hồng lưu kinh khủng đánh tới trước, mặt đất điên cuồng nổ tung, xuất hiện hố sâu, chiến mã không ngừng lăn lộn.

Nhưng như trước có chiến mã từ bên cạnh phóng qua, đánh thẳng về phía Đại Sơn, chỉ thấy Đại Sơn run chân, thân thể đứng sừng sững như núi.

Trường thương gào thét đâm tới Đại Sơn, chỉ thấy hai tay hắn đồng thời nắm lấy hai thanh trường thương phóng tới, chiến mã trực tiếp đụng vào trên người hắn, lực lượng kinh khủng kia không để cho cước bộ của hắn động một chút.

- Quả nhiên, phòng ngự thật là đáng sợ.

Nội tâm của Tần Vấn Thiên khẽ run, hắn thấy Đại Sơn nâng thương giơ lên, hung hăng đập xuống đất, huyết nhục văng tung tóe, chiến mã sợ đến mức tự động chạy loạn, làm cho phương hướng trận hình đại loạn, rất có tư thế một người đủ giữ quan ải.

Những phương hướng khác chiến đấu cũng trong nháy mắt bạo phát, Tần Vấn Thiên thấy một người có hai Tinh Hồn đều là Kiếm Tinh Hồn, lại mơ hồ có xu thế hòa làm một thể, trên người lộ ra một cỗ Kiếm khí đáng sợ, nơi đi qua, tiên huyết như mưa.

Đều là cường giả Luân Mạch cảnh song Tinh Hồn, Đế Tinh Học Viện, không phải nhân vật thiên tài không thu.


Bất quá người của Diệp Mặc chung quy rất nhiều, như trước có cá lọt lưới công kích về phía Tần Vấn Thiên, nhưng chỉ thấy nữ nhân bên cạnh hắn cười yếu ớt, bàn tay vung ra ngoài, Tần Vấn Thiên chỉ thấy bóng roi lóe lên rồi biến mất, nhất thời thân ảnh trên chiến mã bị quất bay, ngã xuống đất tử vong, roi kia giống như lợi kiếm, một chiêu liền giết người đoạt mệnh.

- Tiểu sư đệ, ngươi cần rời đi nơi này.

Nữ nhân quàng tay lên cổ Tần Vấn Thiên, khuôn mặt cách Tần Vấn Thiên chỉ có một xích, làm cho tâm thần của Tần Vấn Thiên không yên, thầm mắng một tiếng nữ yêu tinh.

- Đi thôi, ngươi ở nơi này, sẽ ảnh hưởng bọn họ chiến đấu.

Nhược Hoan tiếp tục nói, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, hắn biết lấy thực lực của mình hôm nay, chỉ có thể coi là trói buộc.

- Đi.

Tần Vấn Thiên cực kỳ quả quyết rời đi.

- Tỷ tỷ bảo hộ ngươi.

Thân thể Nhược Hoan đuổi kịp, trong tay bóng roi càn quét, nháy mắt ở phía trước mở ra một con đường.

- Dư Phi, giúp ta đoạn hậu.

- Được.

Thanh niên sử dụng kiếm nhảy lên hư không, lập tức rơi vào sau lưng Nhược Hoan, vài đạo Kiếm quang càn quét, người truy kích đều phơi thây tại chỗ.

Tần Vấn Thiên chạy như điên ly khai, thậm chí không quay đầu nhìn chiến trường một cái, sau khi thấy được thực lực của những học viên Đế Tinh Học Viện, hắn càng cảm thấy bản thân nhỏ yếu, vô luận là Đại Sơn hay Dư Phi, bọn họ đứng ở đó, vô luận bao nhiêu Luyện Thể cảnh cũng không đủ bọn họ giết, ít nhất phải là Luân Mạch cảnh mới có thể cùng bọn họ chiến đấu.

- Tiểu sư đệ, chúng ta đi đâu?

Nhược Hoan thủy chung đi theo ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhàn nhã dạo bước, không tốn nửa điểm khí lực liền có thể bảo trì tốc độ giống như hắn.

- Mạc Thương tiền bối cùng chư vị sư huynh có thể đối kháng được những người đó sao?

Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi.

- Không thể, trong chúng ta ngoại trừ lão sư là Nguyên Phủ cảnh, những người khác tu vi cao nhất bất quá là Luân Mạch thất trọng, mà đối phương có Diệp Mặc là Nguyên Phủ cảnh, ngoài ra còn có không ít cường giả Luân Mạch cảnh, hơn nữa này còn chưa phải là toàn bộ lực lượng của bọn họ, chỉ cần lại xuất hiện một vị Nguyên Phủ cảnh, chiến cuộc sẽ xuất hiện cục diện nghiêng về một phía, hơn nữa một khi xuất hiện loại tình huống này, người của Đế Tinh Học Viện sẽ lập tức rút lui.

Mặc dù Nhược Hoan đang chạy, nhưng ngôn ngữ vô cùng rõ ràng, nàng biết một vị cường giả Nguyên Phủ cảnh đáng sợ đến bực nào, chỉ cần lại xuất hiện một vị, vô luận sức chiến đấu của các sư huynh đệ kia mạnh như thế nào, cũng phải chạy trốn, hơn nữa phải lấy tốc độ nhanh nhất thoát đi.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu nói:

- Đa tạ.

Rất hiển nhiên, những người này xuất hiện ở Thiên Ung Thành cứu hắn, sẽ bốc lên nguy hiểm rất lớn.

Nhược Hoan cười khanh khách hỏi:

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

- Tinh Hà Công Hội.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói, làm cho Nhược Hoan lộ ra một tia kinh dị, nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:

- Ngươi gia nhập Tinh Hà Công Hội?

- Không có, ta biết một vị Luyện Khí Đại Sư của Tinh Hà Công Hội, hắn đã đáp ứng ta có thể đi vào tạm lánh.


Tần Vấn Thiên đáp lại.

Đôi mắt yêu mị của Nhược Hoan lóe lên, tựa như đang suy tư điều gì, nàng mở miệng nói:

- Có thể không đi được không?

Tần Vấn Thiên kinh ngạc nhìn Nhược Hoan, lập tức mở miệng nói:

- Người thân của ta có khả năng đi nơi này, hơn nữa, Thiên Ung Thành bị phong bế, Tinh Hà Công Hội là địa phương duy nhất có thể tạm lánh.

Nhược Hoan không nói thêm gì nữa, theo Tần Vấn Thiên lao về phía Tinh Hà Công Hội, không có khoảnh khắc dừng lại, đợi Tần Vấn Thiên đến Tinh Hà Công Hội, hiệu lực của Châm Huyệt Chi Pháp tiêu thất, uể oải trước nay chưa có xâm nhập thân thể hắn, làm Tần Vấn Thiên muốn ngã xuống, nhưng hắn biết lúc này không thể.

Trong Tinh Hà Công Hội, Tần Dã cùng đám người Tần Dao quả nhiên đều đến, bất quá so với thời điểm đột phá vòng vây, nhân số chỉ còn lại có một nửa, người hy sinh hầu như đều là Vũ vệ, thành viên nòng cốt của Tần phủ đều ở đây, trên người đều có thương thế.

- Vấn Thiên.

Đám người Tần Dã thấy Tần Vấn Thiên đi vào Tinh Hà Công Hội, nhất thời đều đi tới.

- Có tin tức của Nhị thúc ngươi không?

Tần Dã hỏi.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên ngưng lại, lắc đầu, nhất thời sắc mặt của Tần Dã cùng với Tần Thương đều nhợt nhạt xuống.

- Xem ra ta đoán không sai, Tần phủ quả nhiên là sẽ bị tiêu diệt.

Bên cạnh, một thanh âm chói tai truyền tới, nhất thời ánh mắt của Tần Vấn Thiên chuyển qua, sau đó hơi híp lại.

Hôm nay Lâm Nguyệt là tới lấy Thần binh, thấy đám người Tần Vấn Thiên chật vật như vậy, không khỏi trào phúng một tiếng.

Cước bộ giơ lên, Tần Vấn Thiên từng bước đi tới trước mặt Lâm Nguyệt, nhãn thần lạnh lùng như lợi nhận, làm cho thần sắc của Lâm Nguyệt cứng đờ nói:

- Gia tộc sắp bị tiêu diệt, muốn tìm ta xả giận sao.

- Cút.

Tần Vấn Thiên phun ra một chữ, làm cho thần sắc của Lâm Nguyệt ngưng kết, cút? Chó nhà có tang này cũng dám bảo nàng cút, lúc này Tần Vấn Thiên cho nàng áp lực, để nàng có loại cảm giác hoảng sợ.

- Phong Bình Đại Sư.

Đúng lúc này, chỉ thấy Phong Bình từ nơi không xa đi tới, Lâm Nguyệt nhất thời vui vẻ, chạy tới.

- Cút ngay.

Lâm Nguyệt còn chưa tới bên cạnh Phong Bình, liền nghe Phong Bình lạnh lùng phun ra một câu, làm cho cước bộ của Lâm Nguyệt cứng ở chỗ đó, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này tâm tình của Phong Bình rất không tốt, không đếm xỉa tới Lâm Nguyệt, đi thẳng tới trước mặt Tần Vấn Thiên, mở miệng nói:

- Vấn Thiên thiếu gia, các ngươi đã tới.

- Mộc Thanh Đại Sư đang bế quan Luyện khí, sau đó sẽ tới, chư vị ở đại sảnh nghỉ ngơi một chút đi.

Phong Bình vô cùng khách khí, làm cho Lâm Nguyệt ở bên cạnh thần sắc cứng ngắc, đám người Tần Vấn Thiên gật đầu, ngồi ở một bên nghỉ ngơi, nhưng từng cái tâm tình ngưng trọng không gì sánh được, thậm chí không có người nói chuyện, hiện tại Tần phủ cũng không biết là cục diện gì.


- Cút đi, sau này không được tới tìm ta.

Phong Bình nhìn Lâm Nguyệt thản nhiên nói, không để ý đến nhãn thần khuất nhục của Lâm Nguyệt.

Tinh Hà Công Hội không ít người chú ý Tần phủ, trong lòng thổn thức không ngớt, Tần phủ từng ở Sở Quốc oai phong một cõi, bây giờ lại lung lay sắp đổ, ăn bữa hôm lo bữa mai, người Tần phủ đối mặt tuyệt cảnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng từ đầu đến cuối không có thấy Mộc Thanh đi ra, thẳng đến bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, một đám thiết kỵ dừng lại cách Tinh Hà Công Hội trăm thước, bất ngờ đúng là người của Diệp Mặc đến, hơn nữa Diệp Mặc mang một số người trực tiếp đi tới ngoài cửa Tinh Hà Công Hội, nhất thời cùng người Tần phủ va chạm, một cỗ uy áp đáng sợ tràn ngập.

Tiếng vó ngựa không ngừng, bên ngoài không ngừng có người của Diệp Mặc tiếp tục lao đến, Vũ Tu La cũng chạy tới.

Người Tần phủ đều cảm thấy một cỗ áp lực trầm trọng đập vào mặt.

- Chư vị đợi lâu.

Đúng lúc này, chỉ thấy một thanh âm sang sảng truyền đến, Mộc Thanh, Tinh Hà Công Hội Hội trưởng cùng với nữ tử cao ngạo kia đã đi tới.

- Tần Vấn Thiên, sự tình suy nghĩ như thế nào?

Mộc Thanh mỉm cười hỏi, thần sắc nhẹ nhàng, khiến người ta cảm giác thật thoải mái.

- Sự tình?

Tần Vấn Thiên sửng sốt.

- Gia nhập Tinh Hà Công Hội, bái nhập môn hạ của ta.

- Mộc Thanh Đại Sư, không phải là khách khanh sao?

Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ không hiểu.

- Không, không... Hội trưởng nói, ở đây đã không cần khách khanh, vẫn là lo lắng sự tình gia nhập Tinh Hà Công Hội cùng bái sư đi.

Mộc Thanh như trước vừa cười vừa nói.

Nhược Hoan ở bên cạnh Tần Vấn Thiên ánh mắt híp thành một cái khe, đến lúc này nàng đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra, áp miệng đến bên tai Tần Vấn Thiên, Nhược Hoan thấp giọng nói:

- Trên tay ngươi có gì đó để hắn rất muốn đúng hay không, trở thành khách khanh của Tinh Hà Công Hội, hắn đối với ngươi không có bất kỳ lực ước thúc, mà một khi gia nhập Tinh Hà Công Hội cũng bái nhập môn hạ của hắn, hắn nói cái gì, ngươi phải làm cái đó.

Tần Vấn Thiên cũng không ngốc, người Tần phủ cũng không ngốc, lúc này bọn họ thấy Mộc Thanh tươi cười nhẹ nhàng, nhưng cảm giác toàn thân phát lạnh, nụ cười kia giống như rắn độc, khiến người ta sợ hãi.

Rất hiển nhiên, Mộc Thanh là cố ý, hắn cố ý chờ Diệp Mặc mang người đến, bức Tần phủ vào tuyệt cảnh, hắn lại đi ra, hắn đây là muốn để Tần Vấn Thiên không có lựa chọn nào khác.

- Thật âm hiểm.

Phong Bình thầm mắng một tiếng, trong mắt lộ ra tức giận, hắn cho rằng mình đã không phải là người tốt lành gì, nhưng so với Mộc Thanh, hắn cảm giác mình quá “đơn thuần”, sở dĩ tâm tình hắn không tốt, là bởi vì Tần Vấn Thiên cho hắn Thần Văn Nhị giai bị Mộc Thanh mượn đi, hôm nay hắn muốn đi đòi, nhưng trái lại bị Mộc Thanh vũ nhục một trận.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.