Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 26: Viện quân






Tần Vấn Thiên vứt bỏ trường thương, không có chút do dự nào, trong tay nắm Thần binh trường thương quá chói mắt, người đuổi giết hắn chỉ cần hỏi người qua đường, là có thể đơn giản truy tung được.

Hắn sẽ không bởi vì giết chết một vị cường giả Luân Mạch cảnh mà tâm tồn may mắn, đây chẳng qua là một Luân Mạch cảnh tu luyện Thiên Địa Nguyên Lực, lực lượng còn chưa đủ mạnh, nếu như hắn đụng phải người mạnh hơn một chút, sẽ không thể đối kháng đối phương, mặc dù có trường thương tăng phúc cũng sẽ chết trận, loại thời điểm này, hắn biết nên làm như thế nào.

Sau khi ném trường thương, hắn đi ngang qua một cửa hàng mua một bộ trường bào khoác lên người, che lấp đi quần áo nguyên lai, sau đó liền ở trong con đường này nhiễu mấy vòng, có lúc hắn sẽ đụng phải người đuổi giết hắn, nhưng chỉ cần hắn yên lặng xoay người vào ngõ hẻm nào đó, liền rất khó bị người phát hiện.

Nhưng để Tần Vấn Thiên cảm giác rùng mình chính là, hắn phát hiện khu vực này cơ hồ bị phong kín, Diệp gia cùng Bạch gia càng ngày càng nhiều người tụ tập đến nơi này, giữ được các giao điểm, hắn nhiều lần muốn đi ra ngoài đều yên lặng lui trở về, muốn đi ra khu vực này, tựa hồ khó như lên trời.

- Sai người bảo vệ các giao lộ, đồng thời để cho người thẩm thấu đến khu vực này tìm tòi, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm được.

Thời khắc này Tần Vấn Thiên dựa ở trên một vách tường, như không có chuyện gì thưởng thức vật mà Hắc bá giao cho hắn, hắn không biết trong này có cái gì, Hắc bá hiển nhiên sẽ không cho hắn vật vô dụng.

Ngay lúc này, có tiếng bước chân rất nhỏ chậm rãi tới gần, trong lòng Tần Vấn Thiên căng thẳng, dư quang đảo qua, liền thấy có một người dạo bước đi về phía hắn, bởi vì Tần Vấn Thiên một mực cúi đầu, bởi vậy hắn chỉ hoài nghi, nhìn Tần Vấn Thiên hô:

- Ngẩng đầu.

Tần Vấn Thiên không có ngẩng đầu, cước bộ của đối phương từ từ tới gần, làm cho toàn thân Tần Vấn Thiên lại lần nữa căng thẳng lên, lực lượng trong cơ thể đã hội tụ.


Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị xuất thủ, lại nghe âm thanh phốc xuy truyền ra, một thanh trường thương trực tiếp xỏ xuyên qua cổ của người nọ, từ trong viện đi ra một bóng người.

- Nhị thúc.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên đột nhiên ngưng lại, người này đúng là Tần Hà, hắn cũng không biết Tần Hà đuổi qua.

- Phải sống.

Tần Hà lưu lại hai chữ, lập tức bước nhanh đi ra ngoài ngõ, khoác trường bào giống như Tần Vấn Thiên, hắn lại đội mũ rộng vành, cúi đầu, cứ như vậy tay cầm trường thương, chỉ cần hắn không bị người thấy mặt, hầu như cùng Tần Vấn Thiên không có khác nhau quá lớn, trường bào kia có thể đơn giản khiến người ta quên mất dáng người của hắn và Tần Vấn Thiên có chút chênh lệch.

- Nhị thúc.

Tần Vấn Thiên thấy bóng lưng này đột nhiên kịp phản ứng đối phương muốn làm gì, khẽ hô một tiếng, nhưng chỉ nghe bên ngoài có tiếng va chạm truyền ra, Tần Hà tận lực đụng ngã gây nên chú ý của người khác.

- Tìm được rồi.

- Ở đây.

Tiếng kinh hô rất nhanh từ bên ngoài truyền đến, làm cho nội tâm Tần Vấn Thiên run rẩy.

- Phải sống.

Trong đầu hồi tưởng lại thanh âm của Tần Hà, chỉ có hai chữ, không có bất kỳ lời thừa thãi, giờ khắc này Tần Vấn Thiên nhớ lại rất nhiều, Tần Hà đã từng mắt lạnh đối đãi hắn, Tần Hà thậm chí chủ trương trục xuất hắn ra Tần phủ, nhưng ở sống chết trước mắt, hắn không hề do dự thay thế mình đi ra ngoài, chỉ chừa cho hắn một bóng lưng thiết huyết.

Hắn liền nghĩ tới khuôn mặt dối trá của Bạch Thanh Tùng, có vài người, bọn họ ra vẻ đạo mạo, hiền lành lịch sự, nhưng hoàn toàn là người đê tiện; có vài người, hắn nhìn như lạnh lùng, nhưng không che giấu được vẻ thiết huyết hào hùng.

Nam nhi của Tần phủ, có huyết vô lệ.

- Nhất định phải sống.

Tần Vấn Thiên nắm chặt hai tay, trong lòng chỉ có một ý niệm, phải sống.

Xoay người, hắn đi ngược phương hướng của Tần Hà, Tần Hà đặt mình vào hiểm cảnh, rất có khả năng một đi không về, vì hắn tranh thủ cơ hội chạy trốn, mặc dù không vì mình, vì Tần Hà, hắn nhất định phải chạy đi.


Cước bộ của Tần Vấn Thiên càng lúc càng nhanh, nếu Tần Hà làm như vậy tất nhiên sẽ gây ra động tĩnh lớn, hấp dẫn truy binh tới bao vây tiễu trừ hắn, một khi thân phận của hắn bị nhìn thấu, truy binh sẽ kịp phản ứng, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian ly khai khu vực này.

Lửa giận trong lòng cùng với tín niệm đào sinh hóa thành lực lượng, tốc độ của Tần Vấn Thiên rất nhanh, ở trong ngõ hẻm xuyên qua, không bao lâu, hắn đi tới một giao lộ, quả nhiên không ai gác, không có chút do dự nào, Tần Vấn Thiên xông ra ngoài, lập tức ly khai, bên cạnh hắn là một bức tường cao, tường cao này ngăn cách ra hai khu vực.

Lúc này, trước Tần Vấn Thiên, trên tường cao đột ngột nhảy lên một thân ảnh mạnh mẽ, chính là một nữ nhân, khoảng 18 tuổi, quần áo kề sát thân thể, đường cong hoàn mỹ, tóc đen ở trong gió vũ động, thời điểm nàng thấy Tần Vấn Thiên không khỏi sáng ngời, lập tức đưa tay đặt ở trước miệng ra hiệu, trên mặt lộ ra nụ cười mê người.

Tần Vấn Thiên cũng không nhận ra nữ nhân xinh đẹp lại mang theo vài phần quyến rũ này, nhưng ánh mắt của đối phương, hiển nhiên nhận ra bản thân, bất quá nữ tử vẫn không có biểu hiện ra địch ý, Tần Vấn Thiên liền tiếp tục chạy nhanh.

Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, nữ tử cùng hắn song song di động, chỉ là nàng ở trên tường cao, mà hắn thì ở trên đường lớn.

- Ha ha, tìm được rồi?

Một thanh âm sang sảng truyền ra, Tần Vấn Thiên thấy lại có người nhảy lên tường cao, nhìn thoáng qua bên này.

- Bổn tiểu thư ra trận tự nhiên không có vấn đề.

Nàng kia nở nụ cười, hai người cũng không có giao lưu với Tần Vấn Thiên, chỉ một mực theo hắn, điều này làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên thầm mắng, đi trên tường cao như vậy, động tác của hai người tuyệt đối sẽ gây nên người khác chú ý, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bại lộ.

Tốc độ nhanh hơn lao tới, Tần Vấn Thiên vòng qua đại đạo này, lại rẽ đến một con đường khác, chuẩn bị đi Tinh Hà Công Hội, có lẽ ở đó có thể để mình tạm lánh thân.

Tiếng vó ngựa vang lên, phía trước bụi đất mù mịt, rất nhanh, Tần Vấn Thiên thấy một đám kỵ sĩ cuốn tới, người cầm đầu bất ngờ là Diệp Mặc.

Hai bên cũng xuất hiện không ít thân ảnh, làm cho sắc mặt của Tần Vấn Thiên trắng bệch, bại lộ, lúc này đây, hắn có chạy đằng trời.

- Bắt sống.

Diệp Mặc lãnh đạm nói, trong ánh mắt lộ ra sát ý không có nửa điểm che giấu, chỉ thấy hai bóng người trùng kích về phía Tần Vấn Thiên, tốc độ đáng sợ làm Tần Vấn Thiên cảm thấy kinh hãi, đây tuyệt đối là cường giả Luân Mạch cảnh mà hắn không thể chống lại.

Nhưng đúng lúc này, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy một trận cuồng phong từ phía sau bay lên, còn chưa kịp phản ứng, liền có một bóng người xung kích ra, bước chân to lớn chạy về phía hai người công kích Tần Vấn Thiên kia.

Mặt đất rung động kịch liệt, thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện kia mỗi bước ra một bước, trên mặt đất sẽ xuất hiện một dấu chân thật sâu, rung động nhân tâm.

Thanh âm phốc xuy truyền ra, không gian đột nhiên đọng lại, Tần Vấn Thiên thấy song chưởng của thân ảnh thần bí kia như lợi nhận, trực tiếp đâm vào trái tim của hai người đối diện, bàn tay hơi dùng sức, hai cường giả Diệp gia liền nằm xuống.

- Thật mạnh.


Thần sắc của Tần Vấn Thiên run lên, hắn phát hiện người đánh chết cường giả Diệp gia kia, không ngờ là người đi trên tường cao, quả nhiên cũng ở lúc này, nữ nhân trên tường cao kia cũng xuất hiện ở bên người hắn, đồng thời ở các phương vị, lần lượt từng bóng người lóe lên, toàn bộ đều là thanh niên, tuổi nhiều nhất cũng dưới 20, đám thanh niên này đều lộ ra một cỗ khí chất tương tự, đó là hơn người.

- Tiểu sư đệ lớn lên rất anh tuấn a.

Nữ tử mang theo nụ cười quyến rũ, mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi Tần Vấn Thiên, cộng thêm dáng người khiến người ta phun máu kia, tâm thần của Tần Vấn Thiên nhộn nhạo, thầm mắng nữ nhân này một tiếng yêu tinh, nữ nhân này hơi lớn hơn hắn, luận xinh đẹp có thể sánh vai Thiên Ung Thành tứ đại mỹ nữ, hơn nữa nàng càng quyến rũ mê hoặc, nhất là tô phong đầy đặn, khiến người ta có xung động chảy máu mũi.

- Tiểu sư đệ?

Tần Vấn Thiên nghe được tên gọi này, không khỏi lộ ra vẻ suy tư, tựa hồ hắn không có bái nhập môn hạ của người nào a.

Bất quá khi một bóng người đập vào mi mắt, Tần Vấn Thiên liền hiểu rõ, hắn thấy được Mạc Thương.

Như vậy, lai lịch của những người này liền miêu tả sinh động, học viên của Đế Tinh Học Viện.

- Ta tin tưởng này hẳn không phải là ý nguyện của Đế Tinh Học Viện a?

Diệp Mặc bình tĩnh nói, Đế Tinh Học Viện đã bỏ việc này qua một bên mới đúng, đám người Mạc Thương không nên xuất hiện ở nơi này.

- Đây là ý nguyện của Mạc Thương ta, không quan hệ gì tới Đế Tinh Học Viện.

Mạc Thương bình tĩnh nói, trên thực tế chính như Diệp Mặc nghĩ, vì Hoàng quyền tạo áp lực cùng với các loại lợi ích rắc rối phức tạp liên quan, Mạc Thương thỉnh cầu Đế Tinh Học Viện nhúng tay việc này bị bác bỏ, cộng tác của hắn thậm chí một mình ly khai trở về Hoàng thành.

Trong này có lợi ích giao dịch gì Mạc Thương không rõ, nhưng hắn ưa thích thiếu niên Tần Vấn Thiên này, tâm tính thiếu niên, ý chí cùng với thiên phú, để hắn cực kỳ ưa thích, cho nên hắn muốn đảm bảo Tần Vấn Thiên, hắn liền điều động học sinh của mình, để cho bọn họ lẻn vào Thiên Ung Thành, liền có cục diện như bây giờ.

- Đã như vậy, ta liền yên tâm.

Diệp Mặc bình tĩnh nói, chỉ thấy hắn phất phất tay, nhất thời quân sĩ bốn phía đồng thời bao vây tiễu trừ tới, tuy sức chiến đấu của học viên Đế Tinh Học Viện mạnh mẽ, nhưng ở trên nhân số, bọn họ có ưu thế tuyệt đối, nếu đám người Mạc Thương muốn nhúng tay, liền cùng nhau lưu lại Thiên Ung Thành đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.