Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 52: Quá Mất Mặt Lão Tử Rồi




"Chúng ta mong muốn trước khi cụ hiện sẽ chân chính uẩn dưỡng ra thần văn có khả năng trong hiện thực chứ không phải trong biển ý chí, mà là hóa thành hiện thực, ngưng tụ làm thần binh lợi khí, thậm chí truyền thừa Vĩnh Hằng... Ngươi nói có phải là điên rồi hay không?"
Liễu Văn Ngạn tự giễu: "Chúng ta mới chỉ đạt tới giai đoạn dưỡng tính! Ý chí lực có thể mạnh bao nhiêu? Ở đây tiêu hao quá nhiều ý chí lực, thậm chí đều thương tổn tới căn bản, không phải đồ điên thì là cái gì?"
"Một đám ngớ ngẩn không biết trời cao đất rộng, đáng đời bọn hắn chết rồi, đáng đời bọn hắn bị phế rồi, đáng đời bọn hắn... bị khai trừ!"
Liễu Văn Ngạn trước đây từng nói mình bị Văn Minh học phủ khai trừ... Điều đó là sự thật.
Năm đó đám người bọn ông đều là thiên tài, nào ngờ cả đám không biết trời cao đất rộng, chịu ảnh hưởng từ phủ trưởng quá lớn, kết quả hầu như phế đi cả đời!
Nhưng những người này có tiếng vang rất lớn, thậm chí lúc ấy ảnh hưởng đến sự truyền thừa của toàn bộ Văn Minh học phủ.
Khi đó, phủ trưởng đời thứ sáu cũng ngay tại lúc này làm ra lựa chọn.
Khai trừ đám người thiên tài bọn ông!
Để bọn ông rời khỏi Văn Minh học phủ, tự sinh tự diệt, đừng ảnh hưởng đến người sau, bằng không sẽ hết sức đáng sợ, khiến cho Đại Hạ Văn Minh học phủ lại bởi vậy bị đứt đoạn truyền thừa.
Liễu Văn Ngạn không định nói cho Tô Vũ, nhưng hôm nay Tô Vũ còn đang xoắn xuýt về chuyện thần văn, ông không thể không nhắc nhở hắn.
Đừng đi lầm đường!
Liễu Văn Ngạn tình thâm ý sâu, dùng chính mình ra để làm ví dụ chứng minh rằng đây là lối rẽ.
Thế nhưng Tô Vũ... Tô Vũ vẫn rất bối rối.
Nhìn xem lão sư một mặt chờ mong mà nhìn mình, hi vọng mình có thể ý thức được sai lầm, nhưng mà… Tô Vũ vò đầu, khẽ nói: "Lão sư, tu luyện thần văn như thường sẽ không có vấn đề gì đúng không?"
"Tu luyện như thường dĩ nhiên không có vấn đề, nhưng ý chí lực của ngươi quá yếu, đến giai đoạn dưỡng tính kỳ thật cũng không muộn."
"Lão sư... Nhưng mà ta đã phác họa ra rồi." Tô Vũ nhức đầu nói: "Đều đã được một tháng, lần trước vào ngày mà Bạch Phong lão sư chỉ bảo, ta liền phác hoạ thành công, hắn còn bảo ta bắt thêm mấy cái thần văn nữa."
"..."
Liễu Văn Ngạn ngây người nhìn Tô Vũ, "Ngươi đã phác họa thành công?"
"Đúng vậy."
"Vào ngày mà Bạch Phong dạy ngươi?"
"Vâng."
Liễu Văn Ngạn gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh như trước nhưng trong lòng thì điên cuồng mắng cả Bạch Phong lẫn Tô Vũ!
Má nó, ngươi thành công rồi, thế sao ngươi không sớm nói?
Tô Vũ đồ ngớ ngẩn, Bạch Phong đồ hỗn đản, hai người các ngươi thế mà không ai nói cho ta biết!
Tô Vũ ngớ ngẩn thì thôi đi, tiểu tử này căn bản không hiểu hàm nghĩa trong đó, Bạch Phong tên hỗn đản kia... Khó trách, khó trách tên hỗn đản đó bỗng dưng nảy sinh lòng tốt đòi thu nhận Tô Vũ làm học sinh, tên hỗn đản này còn có mặt mũi nữa không?
Trong lòng Liễu Văn Ngạn mắng đến tối mày tối mặt, ngoài mặt lại vẫn bày ra vẻ bình thản như nước, "Phác họa thần văn xong rồi, vậy ngươi chậm rãi phác hoạ ra thần văn hoàn chỉnh là được, còn muốn hỏi cái gì?"
"Không phải, lão sư, ngày đó ta đã vẽ ra thần văn hoàn chỉnh, chủ yếu là gần đây cái thần văn này rất không an phận, nó cứ muốn hút máu..."
"Ầm!"
Cây bút trong tay Liễu Văn Ngạn đâm xuyên qua bàn công tác, cau mày nói: "Cái bàn này, chất lượng quá kém! Kinh phí học phủ eo hẹp thì ta biết, nhưng lão Vương cũng quá tiết kiệm, ngươi cũng không nên học lão, tính toán thật chi li."
Tô Vũ nháy mắt mấy cái, lão sư, ta đang nói về chuyện thần văn mà.
"Cái bàn khốn kiếp!" Liễu Văn Ngạn giận dữ vứt bút xuống đất, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vũ, bình tĩnh hỏi: "Ngay ngày đầu tiên ngươi liền vẽ ra thần văn hoàn chỉnh?"
"Vâng, là chữ "Máu"." Tô Vũ vội vàng đáp: "Vài ngày trước ta đã muốn nói với lão sư về tình huống này, nhưng... dù sao cũng không quá gấp, lão sư nói để ta tạo dựng căn cơ vững chắc, ta mới không tiếp tục hỏi."
Mấy ngày trước Tô Vũ cũng muốn hỏi, kết quả cũng giống như hôm nay, Liễu Văn Ngạn luôn trực tiếp ngắt lời.
Tô Vũ rất tôn kính Liễu Văn Ngạn, lão sư cắt ngang bảo hắn đặt vững căn cơ, hắn dĩ nhiên không cãi lời, cũng không dễ tranh luận với lão sư.
Nhưng hôm nay, hắn có chút đợi không kịp.
Lão sư đã nói ra cả quá khứ của mình rồi, một bộ ngươi còn dám truy cầu thần văn, ta liền đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với ngươi... Tô Vũ không thể không kiên trì nói ra hết mới được.
Chính mình đã sớm vẽ ra thần văn, không sao chứ?
Bạch Phong cũng không nói gì, nhưng mà ai biết Bạch Phong đáng tin cậy hay không.
"Chữ máu..." Liễu Văn Ngạn gật gật đầu, "Cái chữ này có người đã từng phác hoạ qua, hút máu thì cũng rất bình thường. Không phải hút máu ngươi thì vấn đề không lớn. Một tháng trước, ngày đầu tiên đã phác họa hoàn chỉnh..."
Liễu Văn Ngạn thì thào một tiếng: "Là do ta hiểu lầm ngươi, khá lắm, thì ra là đã phác họa thành công, mấy ngày nay ngươi cứ một mực nhắc việc này, thì ra là thế."
Dứt lời, Liễu Văn Ngạn đứng lên nói: "Ta đi trò chuyện với Bạch Phong một lát, thuận tiện tra một chút tư liệu, nhìn xem chữ "Máu" rốt cuộc có đặc tính như thế nào."
"Ngươi cứ chờ ở đây, chốc nữa ta sẽ trở lại."
Liễu Văn Ngạn vừa đi vừa nói: "Đừng đi ra ngoài, đúng rồi, việc này đừng tiết lộ với ai, Nam Nguyên quá nhỏ, cẩn thận Vạn Tộc giáo biết được sẽ cho người xuống tay với ngươi..."
Lý do giống hệt như Bạch Phong đã từng căn dặn hắn.
Dứt lời, Liễu Văn Ngạn không quản cửa phòng làm việc đã đóng lại, ầm ầm một tiếng, phá vỡ cửa lớn, trực tiếp xông ra ngoài, vừa đi vừa mắng: "Lão Vương cái tên khốn này, đồ vật gì cũng toàn mua đồ thấp kém!"
"Bàn công tác chất lượng kém thì thôi đi, ngay cả cửa cũng đều là thứ phẩm!"
"Học phủ này bị hắn cai quản không sớm thì muộn sẽ sập tiệm, tiết kiệm tiền cũng không phải nên tiết kiệm như thế!"
"..."
Liễu Văn Ngạn hùng hùng hổ hổ, cách đó không xa, Lão phủ trưởng phì râu, có chút ủy khuất.
Kém lắm sao?
Không phải đâu!
Vật dụng mà lão Liễu dùng làm việc không hề kém a, đều là thứ tốt nhất học phủ rồi.
Bên ngoài, Liễu Văn Ngạn tiếp tục mắng, tiếp tục đi, đi đi... Bay vụt lên trên cao.
Sau một khắc, ông đã bay đến một chỗ không người.
Bỗng nhiên đầu đụng phải cây cột, đau đến co rụt, thì thào như mê mang: "Một ngày phác họa thần văn, một ngày phác họa thần văn! Ta... Má nó! Mất mặt quá, không ai nói cho ta biết, Bạch Phong, lão tử liều mạng với ngươi!"
"Ngươi muốn nhận học sinh, ngươi nằm mơ đi!"
"Lão tử liều mạng với ngươi!"
"Quá mất mặt, ta vừa rồi đã nói cái gì?"
Liễu Văn Ngạn giống như có chút thanh tỉnh, ông đã kể lại lịch sử đen tối của mình, sau đó chỉ bảo giang sơn nói cho Tô Vũ... lúc này đừng truy cầu thần văn, mơ tưởng xa vời!
Đúng là quá mất mặt!
Thanh danh cả đời ông hôm nay bị hủy sạch rồi.
Tiểu tử kia cũng quá khốn nạn, mấy lần mở miệng rồi mà không nói, ngươi nhiều thêm vài lời thì sẽ chết à?
"Khi lão sư nói không đúng phải dũng cảm phản bác... Lời này ta chưa dạy sao? À… Hình như là không có?"
Liễu Văn Ngạn thì thào, tiếp đó thấp giọng gào thét vài câu, cái gì cũng đừng nói nữa, cứ phun tào là được!
"Trấn định!"
"Tô Vũ chỉ là mao đầu tiểu tử, cái gì cũng không hiểu, ta không nói thì sao hắn biết cái gì! Một ngày phác họa thần văn mà thôi... Với ai làm mà không giống nhau!"
Liễu Văn Ngạn xoa nắn cái mặt mo, mau mau trấn định, này không tính là gì, Liễu Văn Ngạn ta kiến thức rộng rãi, gió to sóng lớn gì mà chưa từng gặp qua!
...
Hơn mười phút sau.
Liễu Văn Ngạn trở về lại văn phòng.
Tô Vũ trộm nhìn mấy lần, không phát giác được cái gì không đúng.
Liễu Văn Ngạn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, đoạn bảo: "Bạch Phong trở về liền bế quan, không liên hệ được cậu ta, việc này ngươi hẳn là sớm nên nói cho ta biết, lần sau có lời cứ nói cho xong, ấp a ấp úng, không có phong thái của tu giả gì cả!"
Liễu Văn Ngạn dạy dỗ hắn một câu, không hài lòng lắm nói: "Phải biết, mặc kệ là Văn Minh sư hay là Chiến giả cũng đều tốt... Chiến giả chính là tu giả tu luyện thân thể tự xưng. Cường giả đều có thông tính, quả quyết, kiên định thì nhất định phải có, một chuyện nhỏ như vậy mà ngươi nhịn suốt cả một tháng, không cảm thấy quá không quả quyết sao?"
Liễu Văn Ngạn vỗ bàn một cái, kém chút đã đánh sập bàn thành từng mảnh!
Càng nói, càng cảm giác mình nói không sai!
"Chẳng lẽ lần sau ở Chư Thiên chiến trường, gặp Thần Ma đại quân tiến lên, ngươi cũng ấp a ấp úng một tháng mới nói?"
"Ngươi chuẩn bị để cho quân sĩ nhân tộc nhặt xác sao?"
"Chủ quan mà nói xem như không cho ngươi cơ hội, ngươi cũng phải tự sáng tạo ra cơ hội để báo cáo chứ!"
Liễu Văn Ngạn một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ta tưởng rằng ngươi trầm ổn, không nghĩ ngươi không phải trầm ổn, mà là ngươi không quả quyết! Ta rất thất vọng về ngươi!"
"..."
Tô Vũ muốn nói lại thôi, tiếp đó cảm thấy nếu im lặng thì lại càng đúng như lời lão sư mắng mình, thế là hắn liền quả quyết lên tiếng: "Lão sư, là ta sai rồi. Lần sau ta không thế nữa!"
"Tốt!"
Liễu Văn Ngạn lúc này mới lộ ra nụ cười, âm thầm hít vào một hơi, cuối cùng cũng tìm được về mặt mũi của lão sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.