Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 51: Bí Mật Của Liễu Văn Ngạn




Trong văn phòng.
Cho dù là ngày nghỉ, Liễu Văn Ngạn cũng không về nhà nghỉ ngơi.
Một tháng này ông mang theo Tô Vũ chạy ngược chạy xuôi, không ít sự tình trong học phủ đều chất đống, thừa dịp ngày nghỉ, Liễu Văn Ngạn liền quyết định tăng ca xử lý.
Tô Vũ còn chưa vào, ông đã cảm ứng được hắn tới.
Chờ Tô Vũ gõ cửa xong, Liễu Văn Ngạn mới ngẩng đầu nhìn hắn, hàng lông mày nhíu chặt, ông khuyên: "Đã cho ngươi nghỉ ngơi thì lo nghỉ ngơi đi, khổ nhàn đều phải kết hợp mới tốt, một tháng này ngươi cũng rất mệt mỏi, hăng quá hoá dở."
Tô Vũ là một hài tử rất biết phấn đấu, cái này ông biết, bất quá một tháng qua, ông phát hiện Tô Vũ lại càng nỗ lực hơn những gì ông muốn.
Đệ tử như vậy rất tốt!
Nhưng đệ tử như vậy cũng làm cho người ta lo lắng, lo lắng ngày nào đó hắn sẽ mệt chết.
Huống chi Tô Vũ còn chưa từ bỏ việc tu luyện thân thể, thân thể hắn tiến bộ vô cùng nhanh chóng, điều này lắm lúc khiến Liễu Văn Ngạn còn có chút hoài nghi, tiểu tử kia liệu có phải là càng thích hợp tu luyện thân thể hơn hay không.
"Lão sư, ta không mệt." Tô Vũ vội vàng đáp, tiếp đó lập tức nói: "Lão sư, hôm nay ta tới là muốn hỏi ngài một chút về thần văn..."
"Ta nói rồi, giai đoạn bây giờ việc ngươi cần làm chính là đặt nền móng cho thần văn, phác hoạ ra thần văn của chính mình! Có lần trước Bạch Phong chỉ bảo, ngươi rất nhanh sẽ có hi vọng phác hoạ thần văn của riêng ngươi."
Liễu Văn Ngạn ngắt lời hắn, đây không phải lần đầu tiên Tô Vũ hỏi ông về thần văn. Nhưng ông vẫn cảm thấy Tô Vũ quá gấp gáp.
Ý chí lực không đủ mạnh, hiện tại chú tâm nghiên cứu thần văn không phải là chuyện tốt.
Liễu Văn Ngạn trầm giọng nói: "Tô Vũ, tu luyện phải tiến hành theo tuần tự, không thể đột tiến! Chuyện về thần văn, ta đã răn dạy ngươi mấy lần, vì sao còn không nghe?"
"Chờ ý chí lực của ngươi đi đến 20%, ta sẽ viết một bài ý chí chi văn nền tảng cho ngươi, để ngươi đi bắt thần văn, nhìn thử xem có thể chính thức đặt nền móng hay không, hiện tại đừng suy nghĩ tới chuyện đó nữa."
Liễu Văn Ngạn có chút không vui.
Ông đã dự định tiếp qua vài ngày nữa, ông sẽ vì Tô Vũ mà viết một bài ý chí chi văn. Dù cho Tô Vũ không biết rõ rốt cuộc ông phải bỏ ra cái giá gì thì cũng biết sẽ không dễ dàng.
Ngày đó Bạch Phong là Đằng Không lục trọng, kém chút đã lên thất trọng, viết một bài 《 Khai Nguyên quyết 》cũng khiến anh ta vô cùng mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch.
Tô Vũ cười khổ, lúc trước hắn cũng có mấy lần muốn hỏi lão sư... Nhưng lần nào cũng đều bị ngài ấy răn dạy thế này.
Liễu Văn Ngạn có đôi khi hết sức cố chấp, nghề làm thầy ngoài truyền đạo thụ nghiệp, giải đáp nghi hoặc, Liễu Văn Ngạn cảm thấy lão sư còn nên dẫn dắt học sinh đi con đường đúng đắn, không phải dựa vào lối rẽ.
Ông cảm thấy thời khắc này Tô Vũ một lòng quan tâm đến sự tình thần văn chính là muốn đi đường ngang ngõ tắt.
Ý chí lực mới là căn bản, thần văn chuyện về sau, giờ phút này tham thì thâm, ngược lại dễ dàng lạc lối.
"Lão sư..."
"Không cho phép hỏi lại!"
"Lão sư!"
Tô Vũ đau đầu, lão đầu tử có đôi khi cố chấp đáng sợ, "Ta đã học xong phác họa thần văn...."
"Im miệng!"
Liễu Văn Ngạn bỗng nhiên nổi giận!
Tô Vũ hơi chậm lại, nhìn về phía Liễu Văn Ngạn nổi giận, phát giác được có chút gì đó không đúng.
Liễu Văn Ngạn cũng bị lửa giận của mình chấn kinh, tiếp đó biến đổi sắc mặt một hồi, khôi phục bình tĩnh, trầm giọng nói: "Ta có chút hối hận đã để Bạch Phong dạy ngươi, thần văn... là chuyện tốt, thế nhưng ta không nghĩ tới, ngươi sẽ cố chấp truy cầu thần văn như thế!"
"Tô Vũ, Văn Minh sư, thần văn, hai cái này không thể chia cắt, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ý chí lực mới là căn bản!"
Ông căn bản không nghe hiểu việc Tô Vũ nói mình đã học được phác hoạ thần văn, dĩ nhiên, ông đã hiểu lầm, học được không có nghĩa là phác hoạ ra.
Liễu Văn Ngạn hít sâu một hơi, ngoắc tay nói: "Ngồi xuống!"
Tô Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chờ hắn ngồi xuống, ánh mắt Liễu Văn Ngạn đột nhiên hoảng hốt một thoáng, rất nhanh liền khôi phục như thường, "Có một số Văn Minh sư cảm thấy thần văn mạnh mẽ, tại lúc còn trẻ, ý chí không kiên định một lòng theo đuổi thần văn!"
"Đại Hạ Văn Minh học phủ, mấy đời phủ trưởng đều lưu lại một đạo thần văn, trong đó tác dụng kỳ diệu vô tận, một chữ một thế giới, khiến cho người người hướng tới."
"50 năm trước, phủ trưởng đời thứ năm của Đại Hạ Văn Minh học phủ ngã xuống, lưu lại một chữ... Cái chữ kia thay đổi rất nhiều chuyện, cũng thay đổi số mệnh của rất nhiều người."
Ánh mắt Liễu Văn Ngạn lộ ra một ít khổ sở chua chát, "Một số Văn minh sư truy cầu thần văn mạnh mẽ bước lên con đường khác của Văn Minh sư —— thần văn chi đạo! Không phải phụ tu thần văn, mà là chuyên tu về thần văn, lấy thần văn làm chủ, vạn vật làm phụ!"
"Có một vài thiên tài năm đó đã là thiên tài ở giai đoạn dưỡng tính, kém một chút liền trở thành thiên tài cụ hiện, bọn hắn cũng bị ảnh hưởng rất lớn, quyết định trước khi cụ hiện đã phác hoạ ra thần văn mạnh mẽ, thậm chí mong muốn phác hoạ thần văn vượt cấp đánh giết Đằng Không!"
"Bọn hắn hùng tâm tráng chí, bọn hắn cảm giác mình có thiên phú dị bẩm, không gì làm không được!"
"Bọn hắn không cam tâm trở thành Văn Minh sư bình thường, mong muốn một tiếng hót lên làm kinh động lòng người, phác hoạ ra thần văn có hiệu ứng khủng khiếp, thậm chí đi cụ hiện thần văn truyền thừa Vĩnh Hằng chân chính, trở thành thiên kiêu của chư thiên vạn tộc!"
"Bọn hắn muốn dựa vào thần văn chém giết Thần Ma, chinh chiến chư thiên, quét ngang đồng giai!"
"Thế nhưng..." Liễu Văn Ngạn nhìn về phía Tô Vũ, bình tĩnh thuật lại: "Bọn hắn thất bại! Bọn hắn đã chết rất nhiều người, rất nhiều người cả một đời đều phải ngừng lại ở giai đoạn dưỡng tính! Bọn hắn vốn đều là thiên tài, có tương lai rạng rỡ, có thể vì nhân tộc cống hiến thật nhiều, nhưng bọn hắn lại chọn lầm đường."
"Giờ này ngày này, ngươi tới Đại Hạ Văn Minh học phủ, bọn họ sẽ dạy các ngươi về thần văn, thế nhưng trước khi dạy, bọn họ sẽ nói cho các ngươi biết, đừng quá truy cầu thần văn mạnh mẽ, đó là chuyện của tương lai."
"Bọn họ sẽ nêu ví dụ nói cho các ngươi biết, năm đó, một đám thiên phú dị bẩm bởi vì truy cầu thần văn trước khi có thể cụ hiện, cuối cùng chẳng khác gì người thường, triệt để phế đi!"
"Mà trong cái đám đó... lại có một người tên là... Liễu Văn Ngạn!"
Đầu óc Tô Vũ quay cuồng, kỳ thật trước khi Liễu Văn Ngạn nói hắn đã có chút phán đoán, cuối cùng thì xem như đã xác định được rồi.
Tâm tình Liễu Văn Ngạn thật sự sa sút, ông thấp giọng lẩm bẩm: "50 năm trước, ta và lão sư của Bạch Phong là sư huynh đệ, theo cùng một thầy. Năm đó ta và y đều ở giai đoạn dưỡng tính, ý chí lực của ta chứa đầy 80%, cách thời điểm có thể cụ hiện không quá xa xôi, trong khi y thì mới chỉ vừa bước vào dưỡng tính."
"Khi đó, phủ trưởng đời thứ năm ngã xuống, lưu lại một chữ... thay đổi nhân sinh của ta, thay đổi nhân sinh của rất nhiều người!"
"50 năm sau, ta là một Văn Minh sư phế vật chỉ vừa mới có thể cụ hiện, mà sư đệ của ta đã là Văn Minh sư Sơn Hải cảnh, trấn áp một phương, chinh chiến chư thiên, sát thần diệt ma!"
Giọng nói của Liễu Văn Ngạn có chút đắng chát, "Tô Vũ, đừng quá truy cầu cái này, lão sư thật sự rất hối hận, hối hận hẳn là sớm nên nói cho ngươi biết, ta lo lắng ngươi đi lên con đường sai trái, thần văn là phụ, không phải căn bản."
"Dù ngươi muốn nâng cao thần văn thì cũng được thôi, nhưng đợi sau khi có thể cụ hiện hẵng tính."
"Một người là Đằng Không nhất trọng, một người là Sơn Hải cảnh... Lựa chọn con đường khác biệt, kết quả cuối cùng lại thành tình cảnh trên trời dưới đất."
Yết hầu Tô Vũ hơi nghẹn lại, hồi lâu sau mới khẽ hỏi: "Lão sư, thần văn... sẽ làm nhiễu ý chí lực cụ hiện sao?"
"Phải, cũng không phải." Liễu Văn Ngạn lắc đầu. "Dưới tình huống bình thường sẽ không, nhưng uẩn dưỡng thần văn tiêu hao ý chí lực quá nhiều, dĩ nhiên, uẩn dưỡng thông thường sẽ không sao, nhưng năm đó đám người chúng ta lại... Điên rồi."
Khi Liễu Văn Ngạn nói tới hai chữ "Điên rồi", sắc mặt ông thật sự thống khổ tới không nỡ nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.