Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 45: Tư Tâm Của Bạch Phong




Dĩ nhiên Tô Vũ không thể biết được những chuyện “không quan trọng” mà Bạch Phong còn giữ lại trong lòng, vì thế hắn rung động, cực kỳ rung động!
"Y... bao nhiêu tuổi rồi?"
"19 tuổi, lớn hơn ngươi một tuổi."
Tô Vũ triệt để bối rối, trời đất bên ngoài Nam Nguyên thật sự cao như vậy sao?
"Dĩ nhiên, đó là số ít, không cần phải sầu não như thế."
Bạch Phong sợ hắn thật sự bị đả kích đâm ra tuyệt vọng, cười cười trấn an: "Đó là thiên tài, ngươi không phải, thế nhưng ngươi chỉ cần cố gắng cũng sẽ có hi vọng đi đến một bước kia, không cần vội vã đi lên phía trước, Văn Minh sư chúng ta đều là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì sẽ kinh người!"
"Bạch lão sư, ta đây..."
"Đúng rồi, chuyện ngươi phác họa thần văn đừng nói với người ngoài, ngươi đang ở Nam Nguyên, bên này thành nhỏ đất chật, một chút chuyện nhỏ đều thành tin lớn, một khi bị Vạn Tộc giáo biết thì ngươi sẽ gặp phiền toái!"
Bạch Phong nghiêm mặt dặn dò: "Trước khi chưa đối ứng lại được vũ lực, kín tiếng một chút. Tính tình ngươi không tồi, tối thiểu thì ở tại Nam Nguyên, ngươi cũng là thiên tài hàng đầu, Lưu Nguyệt kia cũng không bằng ngươi."
"Hơn hai tháng sau, Văn Minh học phủ sẽ tổ chức sát hạch, nếu không có gì khác thường thì chắc chắn ngươi sẽ thi đỗ thôi. Ở giữa nghỉ ngơi một tháng, tháng 8 bắt đầu vào phủ, khi đó học phủ sẽ làm điều tra, là thống nhất phân phối, vẫn là lựa chọn một vị nghiên cứu viên nào đó làm lão sư, thông qua sát hạch của họ... Ngươi có khả năng lựa chọn ta."
"Ngươi là học sinh của sư bá, ta và ngươi gặp nhau là duyên phận, đến lúc đó ta sẽ ngỏ ý để ngươi thi vào môn hạ của ta, dĩ nhiên trước khi lựa chọn thì ngươi có thể hỏi thăm một chút, vào môn hạ của Bạch Phong ta có thua kém hay không, ta không ngại ngươi từ bỏ cơ hội này!"
Dứt lời, Bạch Phong gấp quyển《 Khai Nguyên quyết 》đã viết trước đó lại, ném cho Tô Vũ, "Ngươi mang về từ từ xem, mặc dù không bằng trước thứ ta viết ngay hiện trường, bất quá nhìn một chút có lợi cho ngươi tăng cường ý chí lực, hoặc là nhìn một chút xem xem có cơ hội lại bắt mấy cái thần văn hay không."
"Ta tạm thời chỉ dạy ngươi nhiêu đây, cơ sở của ngươi còn rất kém cỏi, ý chí lực cũng rất yếu, hết thảy chờ ý chí lực mạnh lên lại nói."
Tô Vũ giờ phút này đã không biết nên nói cái gì.
Hắn... giống như sớm đã được tuyển chọn, hơn nữa còn được Bạch Phong nhận làm học viên, này tính là gì?
Vận khí quá tốt?
Hay là do Bạch Phong nể mặt Liễu lão sư, tùy tiện qua loa với mình?
Tô Vũ nhìn lại vật trong tay, một giọt Nguyên Khí dịch, một mảnh xương Thiên Quân cảnh vạn tộc nguyên bản, một tấm ý chí chi văn do Văn Minh sư Đằng Không lục trọng viết, chính mình có phải phát tài rồi không?
Bánh từ trên trời rớt xuống?
Tô Vũ mơ mơ màng màng, không ý thức được hôm nay thu hoạch lớn nhất không phải mấy thứ này mà là thần văn hắn đã bắt được rồi còn hoàn toàn vẽ ra, mặc dù còn rất nhỏ yếu, nhưng nền tảng thần văn đã đặt vững.
"Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nay ngươi đã tiêu hao nhiều ý chí lực lắm rồi."
Thanh âm Bạch Phong mơ hồ truyền đến, "Ta ở Văn Minh học phủ chờ ngươi, dĩ nhiên, muốn chân chính được ta tán thành sẽ không đơn giản như vậy! Trước khi nhập học ý chí lực phải đạt đến 20%, có thể quan sát mảnh vỡ Thiên Quân xương cốt, lúc này ngươi mới miễn cưỡng có tư cách làm học sinh của ta, mà không phải là một tên tới để sai vặt!"
"Lần này trở về, ta cảm thấy ta có hi vọng đột phá Đằng Không thất trọng, trong ba năm, ta sẽ tranh thủ đột phá Lăng Vân, thời điểm đó nếu ngươi vẫn bình thường như bây giờ, có lẽ... ngươi sẽ chẳng có tư cách nói với người ngoài ta là lão sư của ngươi."
Bạch Phong bình thản nói, hai tay chắp sau lưng, vĩ ngạn vô cùng!
Ngươi quá bình thường!
Hôm nay cho ngươi cơ hội, thế nhưng ngươi có thể nắm lấy cơ hội hay không thì phải xem chính ngươi.
Tô Vũ không đáp lại, hắn yên lặng siết chặt nắm đấm, ta rất bình thường sao?
Có lẽ thế đi!
Một vị Văn Minh sư sắp Đằng Không thất trọng, có lẽ rất nhanh sẽ bước vào Lăng Vân cảnh, năm nay vẫn chưa tới 30 tuổi, ở trước mặt hắn nói lời này, hắn không thể phản bác.
"Ta sẽ cố gắng!"
Tô Vũ nói một tiếng nho nhỏ khó mà nghe thấy, giậm chân rời đi.
Bạch Phong một mực bảo trì trạng thái cao nhân chờ Tô Vũ đi rồi mới thở hắt ra một hơi, nhếch miệng nở nụ cười.
"Mẹ nó, mẹ nó! Phác hoạ ra thần văn hoàn chỉnh! Cái tên kia đến cùng là người như thế nào, thật quá khó tin!"
Anh ta thật sự vẫn thấy rất kinh ngạc! Lần này đi tới Nam Nguyên thật sự kiếm lợi lớn rồi.
"Tiểu tử, khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút! Đừng để trước khi vào phủ liền chơi đùa lung tung, vào học phủ cũng đừng giày vò, kín tiếng khiêm tốn, chờ Đằng Không lại nói!"
Bạch Phong nói thầm một hồi, rất nhanh nghĩ tới điều gì, lại lẩm bẩm nói tiếp: "Không được, ta phải về học phủ lập hồ sơ một thoáng, cái tên này ta đã nhận, cho sư bá ta mặt mũi, ai dám nhận hắn làm học viên, ta và kẻ sẽ đó quyết đấu!"
"Cũng không được, lão sư biết tính cách của ta, ta mà nói mìnhnhận học viên vì nể mặt sư bá, người sẽ tin ta mới là lạ."
"Nếu có kẻ khác cướp học viên của ta thì làm sao bây giờ?"
"Không được, thật khó xử!"
"Làm sao để xử lý đây, mẹ nó.. À, phải rồi, ta lén lão sư ra ngoài lập hồ sơ, đúng, cứ làm như thế, Chư Thiên chiến trường không phải xuất hiện một chủng tộc mới sao? Lão sư khẳng định cảm thấy hứng thú, lão sư, ngài đi đi thôi, sau khi tựu trường thì hãy trở lại!"
Bạch Phong lẩm bẩm, hận không thể lập tức trở về học phủ.
...
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Một vị nam tử trung niên văn nhã đang ở trong hoa viên đọc sách, giờ phút này bỗng nhiên hắt hơi liên tục mấy cái, ông nhíu mày, lẩm bẩm: "Liễu sư huynh lại đang mắng ta ư?"
"Ai, mắng chửi đi, tùy ngươi."
Nam tử văn nhã mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi cúi xuống tiếp tục xem sách.
….
Trên đường trở về nhà, Tô Vũ cảm thấy đầu mình nặng trịch.
Quan sát ý chí chi văn, bắt lấy thần văn, quan sát công pháp nguyên bản Thiên Quân cảnh... Đều là những việc tiêu hao ý chí lực vô cùng lớn.
Nhất là khi phải bắt thần văn, Tô Vũ kỳ thật đã bị bào mòn tinh thần rất khủng khiếp.
Bất quá hôm nay thu hoạch thật sự quá lớn!
Bạch Phong mở ra cho hắn một vùng trời mới, khiến cho hắn thấy được trời đất bên ngoài Nam Nguyên rộng thế nào, thế giới có bao nhiêu lớn, nhân gian có bao nhiêu đặc sắc.
Thần văn, ý chí lực, công pháp nguyên bản vạn tộc, dưỡng tính, Lăng Vân, Sơn Hải...
Rất rất nhiều danh từ tràn ngập trong đầu Tô Vũ.
Hóa ra chân chính tu luyện chính là như vậy, hóa ra Văn Minh học phủ là như vậy.
Cái gì mà Thiên Quân, Vạn Thạch, ngày xưa hắn đã cảm thấy cao không thể chạm tới, hôm nay nhìn lại cũng chỉ tới thế mà thôi!
Một chữ một thế giới, thần văn trấn chư thiên.
Văn Minh sư cũng có thể cường đại đến mức chư thiên rung động.
"Thì ra ta rất yếu, ý chí lực mới chỉ chứa đầy 10%."
Hắn cảm thấy mình vẫn có thiên phú, trong lòng dù sao cũng hơi kiêu ngạo.
Liễu Văn Ngạn lão sư vẫn muốn hắn thi vào Văn Minh học phủ, cho hắn một loại ảo giác, ta không đi Văn Minh học phủ thì đó là tổn thất của bọn họ.
Nhưng hôm nay nghĩ lại mới thấy suy nghĩ nông cạn của chính mình buồn cười biết bao.
"Vị thiên tài Đại Chu phủ kia hẳn là cấp cao nhất, cho nên trong nửa năm mà y đã tới Đằng Không tam trọng. Bạch Phong có thể một thoáng chấn nhiếp tâm tư của ta, có thể coi là như thế, ở Đại Hạ phủ khẳng định không thiếu học viên giai đoạn dưỡng tính."
Dưỡng tính, chứa đầy 50%.
Tô Vũ chỉ bằng một phần năm đối phương, khoảng cách rất lớn, phải biết những năm này hắn ở trong mộng một mực bị đuổi giết, Tô Vũ trước đó kỳ thật cảm giác ý chí của mình không yếu.
Hắn vừa đi lại vừa cảm ứng chữ "Máu" trong đầu.
Theo một thoáng bạo phát ra trước đó, hiện tại chữ viết hơi phai mờ đi.
Rõ ràng ban nãy việc bùng nổ và gọi Thiết Dực điểu ra đã tiêu hao không ít uy năng của thần văn.
"Thần văn cần ý chí lực đi nuôi dưỡng..."
Tô Vũ nghĩ đến lời nhắc nhở của Bạch Phong, trong lòng tâm tâm niệm niệm, nghĩ rằng mình cần phải chậm rãi cảm thụ, chậm rãi thử nghiệm dụng tâm đi uẩn dưỡng cái chữ “Máu” này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.