Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 44: Lừa Gạt Sư Bá




Liễu Văn Ngạn quét mắt nhìn anh ta một cái, trầm giọng nói: "Mặc dù thiên phú của hắn không phải quá mạnh, nhưng ta hi vọng hắn có thể đi càng xa càng tốt, nếu ngươi tùy tiện lừa gạt thì quên đi, mặc dù ta biết cơ hội không tồi, nhưng ta tình nguyện hắn tiếp tục chờ lấy cơ hội khác còn hơn."
"Ở học phủ lắng đọng mấy năm, ta tin tưởng dùng tính cách cùng nỗ lực của Tô Vũ, mấy năm sau sẽ có người coi trọng hắn! Nếu ngươi chịu nghiêm túc dạy hắn, vậy hắn có thể làm học viên của ngươi, ta sẽ không có ý kiến, đây là cơ duyên của tiểu tử đó, ta sẽ không ngăn cản mà chỉ chúc mừng hắn."
Liễu Văn Ngạn lộ vẻ mặt thành thật, Tô Vũ ở Nam Nguyên là thiên tài, nhưng tại Đại Hạ phủ thì thật sự không tính là gì.
Nhưng ông cảm thấy, Tô Vũ có cơ sở để trở thành cường giả, chỉ cần hắn nghiêm túc rèn giũa mấy năm trong học phủ, hắn sẽ có hi vọng một bước lên mây!
Ông không hy vọng Bạch Phong làm hỏng đi Tô Vũ.
Dù cho giờ phút này có thể bái Bạch Phong làm thầy là cơ duyên lớn của Tô Vũ, nhưng ông lại muốn ngăn cản.
"Sư bá yên tâm!" Bạch Phong tự tin vỗ ngực, "Hoặc là không nhận, nếu đã nhận ta đương nhiên phải dạy thật tốt, nếu hắn có thể trở nên nổi bật, ta làm lão sư cũng có chỗ dựa, nói không chừng sớm chuyển chính thức cũng không có vấn đề gì."
"Dựa theo quy định của học phủ, ta phải đột phá đến Lăng Vân cảnh, phải dẫn dắt mấy học viên có chút thành tích, ta mới có thể chuyển chính thức. Bất quá ta lười mang học sinh, trước kia cứ nghĩ là mau sớm tự tiến lên Lăng Vân là đủ. Nhưng nếu Tô Vũ thật sự có cơ hội kia, nói không chừng ta cũng có thể sớm chuyển chính thức."
Liễu Văn Ngạn cười xán lạn, "Ngươi dạy tốt khẳng định sẽ có cơ hội này, ta rất xem trọng hắn!"
"Vậy là sư bá đáp ứng?"
"Cái này... Ta thật ra không có tư cách có ý kiến, ngươi cứ hỏi hắn thử xem."
Bạch Phong mỉm cười: "Sư bá thân thiết với Tô Vũ, nhờ ngài nói nhiều thêm vài lời, miễn cho hắn cảm thấy làm học trò của ta là thua thiệt. Ta chỉ là trợ lý nghiên cứu viên, hắn còn chưa hẳn để ý, học viên không biết trời cao đất rộng không biết có bao nhiêu, nhất là loại thiên tài ở thành nhỏ thế này luôn cảm giác mình là thiên hạ vô song."
"Tô Vũ không phải là người như thế." Liễu Văn Ngạn khẳng định chắc nịch, "Ta sẽ nói rõ ràng với hắn."
"Vậy làm phiền sư bá." Bạch Phong gật đầu, rất nhanh liền biến mất trước mặt Liễu Văn Ngạn.
Chờ anh ta vừa đi, Liễu Văn Ngạn mới phá ra cười lớn, cười đến nỗi râu ria đều run rẩy, tiểu tử này... coi như không tệ!
Tô Vũ thế mà được Bạch Phong nhìn trúng!
Bạch Phong là ai?
Trợ lý nghiên cứu viên, thiên tài Đằng Không lục trọng, lão sư là nghiên cứu viên cao cấp, cường giả Sơn Hải cảnh đỉnh cấp!
Bạch Phong cũng có hi vọng rất nhanh sẽ tấn cấp Đằng Không thất trọng, Lăng Vân cảnh có lẽ năm năm, cũng có thể là tám năm, nói chung trong vòng mười năm khẳng định có hi vọng chắc chắn.
Trước 40 tuổi đã là Lăng Vân!
50-60 tuổi, có hi vọng trùng kích Sơn Hải cảnh, trước trăm tuổi thậm chí có thể trùng kích trên cả Sơn Hải cảnh!
Nhân vật như vậy là kẻ tầm thường trong miệng ông sao?
Tất nhiên không phải!
Đại Hạ phủ Phủ chủ Hạ Long Võ, danh tiếng thiên tài truyền khắp chư thiên vạn giới, hai mươi năm trước khi còn chấp chưởng Trấn Ma quân cũng chính là Sơn Hải đỉnh phong, khi đó Hạ Long Võ tuổi mới hơn bốn mươi, chư thiên vạn giới đều thừa nhận y là thiên tài.
Bạch Phong có lẽ kém hơn Hạ Long Võ một chút, nhưng ở chư thiên vạn giới, có mấy người được như Hạ Long Võ?
"Tô Vũ, cơ hội của ngươi đến rồi!"
Liễu Văn Ngạn vui mừng, tâm tình rất tốt.
...
Tâm tình của Liễu Văn Ngạn rất tốt, mà tâm tình của Bạch Phong hiện tại còn tốt hơn!
Sư bá quá dễ lừa, dĩ nhiên, hiện tại giai đoạn này, anh ta tùy tiện nói với ai rằng mình thu Tô Vũ làm học sinh, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy là Tô Vũ được lời.
Bạch Phong bỏ qua đám thiên tài ở học phủ không thu, thu một học sinh bình thường ở trung đẳng học phủ, Tô Vũ vinh hạnh biết bao a!
Bạch Phong về tới gian phòng, cánh cửa sổ đã bị phá nát, anh ta cũng lười xem.
Tô Vũ vẫn còn ngây ngốc ngồi đợi bên trong, vừa mờ mịt lại vừa có chút bất an.
Mới rồi Bạch Phong làm sao vậy?
Bỗng nhiên lại bỏ chạy, chẳng lẽ là có địch nhân ở trong tối lén lút nhìn trộm?
"Khụ khụ!"
Bạch Phong ho nhẹ một tiếng, đạp không đi tới, rơi xuống đất, nhìn về phía Tô Vũ cười nói: "Vừa rồi có một số việc, ta đã xử lý. Đúng rồi, nhìn dáng vẻ của ngươi thì chẳng lẽ ban nãy đã phác hoạ hoàn thành thần văn?"
"Cái này... hình như thế." Tô Vũ thấp giọng đáp: "Ta không xác định có phải hay không, bất quá trong đầu ta hoàn toàn chính xác có chữ "Máu" hoàn chỉnh."
"Ừm, không tệ, ta cũngvừa mới cảm nhận được, giống như có khả năng chế tạo một chút ảo giác, đây là một loại thể hiện ý chí quấy nhiễu hiện thực."
Anh ta cẩn thận quan sát khí chất quanh người Tô Vũ: "Ý chí lực của ngươi không mạnh, cho nên hiệu quả rất yếu, chờ đến khi ngươi hóa hiện ý chí, lại đi quấy nhiễu hiện thực, khi đó ngươi hóa hiện Thiết Dực điểu kia có thể sẽ trực tiếp đánh giết một vị Đằng Không, tương đối khá!"
Bạch Phong ôm tâm tình vui sướng khoe khoang: "Trước đó ta đã nói với ngươi, giai đoạn dưỡng tính ta rất mạnh, ngươi có biết tại sao không? Ta không lừa ngươi, ta đích xác rất mạnh, bởi vì khi đó ta đã phác hoạ ra hoàn chỉnh thần văn, giai đoạn kia ta đánh cho không ít học viên của Chiến Tranh học phủ phải kêu cha gọi mẹ."
"Ngươi bây giờ cũng đã phác hoạ ra được một cái thần văn, mặc dù thần văn của ngươi hãy còn yếu, nhưng điều này cho thấy ngươi có tiềm năng rất lớn!"
Bạch Phong bỗng dưng thay đổi thái độ sang vẻ nghiêm nghị, "Đây chỉ là ý chí chi văn mà ta tạm thời viết, vật dẫn không mạnh, hoàn toàn dựa vào ý chí của ta phác hoạ, cũng không phải là vạn tộc tinh huyết mạnh mẽ phác hoạ mà thành, cho nên so sánh ra thì thần văn này thật sự quá yếu!"
"Nó kỳ thật không tính là thần văn Đằng Không cảnh, tối đa cũng chỉ coi như tàn chữ."
"Cho nên dù ngươi coi như phác họa thành công, nhưng tác dụng cũng không quá lớn, so với thiên tài thì ngươi kém quá xa!"
Bạch Phong thở dài một hơi rồi mới nói tiếp: "Học phủ vô số thiên tài, có vài kẻ thậm chí đã tiến vào giai đoạn dưỡng tính, ta nói là những học viên mới vừa vào học kia, bọn hắn phác hoạ ra thần văn hoàn chỉnh, có người thậm chí là Thần Ma chủng tộc thần văn."
"Giai đoạn dưỡng tính của họ có kẻ thậm chí còn quan sát được nguyên bản của Thần Ma chủng tộc Vạn Thạch đỉnh phong, nói một cách khác, bọn hắn phác hoạ ra thần văn có uy lực hoàn chỉnh, cũng có thể đánh giết Vạn Thạch cửu trọng!"
"Dưỡng tính, không có nghĩa là không có sức chiến đấu, dĩ nhiên, đó là lĩnh vực chuyên môn của thiên tài!"
"Kẻ tầm thường, dù cho dưỡng tính cũng không cách nào phác hoạ ra hoàn chỉnh thần văn, loại tầm thường ấy không đề cập tới cũng được!"
"Thế giới to lớn, thiên tài rất nhiều, thế nhưng có thể đi đến đỉnh phong thì có mấy ai?"
"Hằng năm ở học phủ bị đánh đều là những kẻ tầm thường kia, thiên tài sẽ chỉ một đường hướng về phía trước, quét ngang vô địch..."
Bạch Phong nói rất nhiều, phần lớn đều đang nói những thiên tài kia mạnh mẽ, kinh diễm bốn phương như thế nào!
"Tại Đại Chu phủ, Đại Chu Văn Minh học phủ có vị thiên tài năm ngoái nhập học, nhập học nửa năm đã cụ hiện ý chí, chưởng khống hoàn chỉnh chín cái thần văn, thần tộc huyết dịch chú thể, chỉ trong một ngày tiến lên Đằng Không tam trọng!"
"Y xung phong ra Chư Thiên chiến trường, đánh giết cường giả Đằng Không ngũ trọng, Đại Chu Văn Minh học phủ đang thương thảo có nên sớm trao tặng thân phận trợ lý nghiên cứu viên cho y hay không."
"Kẻ đó mới đúng là thiên tài!"
Bạch Phong bình tĩnh thuật lại, anh ta không gạt Tô Vũ, dĩ nhiên, Bạch Phong không đề cập đến một số việc, tỉ như tên kia có ông nội là nghiên cứu viên cao cấp, bà nội của y cũng là nghiên cứu viên cao cấp, tên đó còn có phụ thân là cường giả Lăng Vân cảnh của Chiến Tranh học phủ, mẫu thân là thiên tài nghiên cứu khoa học của học phủ.
Mấy thứ ấy không quan trọng!
Bạch Phong âm thầm nói một câu, mấy thứ này có quan trọng không?
Hoàn toàn không!
Có năng lực thì Tô Vũ cũng tìm mấy nghiên cứu viên cao cấp làm gia trưởng đi, lão tử mới coi như ngươi lợi hại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.