Vấn Tiên

Chương 49: Hai năm




Cường Thần Quyết, như đã nói, là pháp quyết cho phép người tu luyện nó gia tăng thần thức, với người có cung cách chiến đấu của Lục Văn thì cực kỳ cần thiết, hữu dụng.
Ngay sau khi thoát ra khỏi khu thí luyện, lại một lần nữa thất bại trong việc phá cấm chế trên cuốn điển tịch lấy từ tay Lưu Vân, Lục Văn liền chuyên tâm nghiên cứu môn pháp quyết này trong suốt một năm trước khi trở về Liệt Dương Tông.
Khi đó vì còn chưa ổn định tu vi lại ở nơi chưa cố định nên Lục Văn chỉ nghiên cứu chứ chưa có luyện tập.
Theo như ghi chép trên điển ghi lại pháp quyết này thì tu luyện Cường Thần Quyết này, tùy theo tư chất và thần thức nguyên bản của tu sĩ mà sự tăng tiến là không giống nhau, tỉ dụ như một tu sĩ Luyện Khí Kỳ đỉnh phong miễn cưỡng tu luyện nó thì cũng chỉ gia tăng một chút thần thức như Trần Khôn mà thôi, nhưng đổi là một tu sĩ Trúc Cơ, Kết Đan thì lại là chuyện khác hẳn.
Ngày đó, trong trận chiến ở Thí Luyện Địa Ngục, Lục Văn khi thấy Trần Khôn cùng lúc điều khiển hai pháp khí thì không khỏi kinh ngạc, sau khi thấy pháp quyết này mới hiểu phần nào.
Lại nói tiếp, cũng có những kẻ vốn có sẵn thần thức cường đại có thể nhất tâm nhị dụng, nhất tâm đa dụng…
Tuy nhiên đó là thiên phú, tu sĩ bình thường sau khi tu luyện cũng có thể có được một phần thiên phú này, tất cả là nhờ bí thuật Phân Thần thuật.
Phân Thần thuật cũng có ghi chép lại trong điển tịch, là bí thuật thường thấy ở các tu sĩ, nội dung là phân chia thần thức của mình ra đặt trên những thứ, vật mà bản thân muốn điều khiển, thứ đó có thể là phân thân hoặc đơn giản là pháp khí, pháp bảo.
Thần thức càng lớn thì mức độ áp dụng Phân Thần thuật càng lớn, kẻ có thần thức mạnh có thể điều khiển rất nhiều pháp khí cùng công kích một lúc, khiến cho kẻ địch khốn đốn chân tay.
“Không biết vị tiền bối nào đã sáng tạo ra môn pháp quyết thần diệu này!” Lục Văn gấp cuốn điển tịch lại, thầm tự hỏi một câu, trong mắt không khỏi hiện lên một tia hâm mộ.
Tiếp đó hắn bắt đầu chuyên tâm tu luyện theo phương pháp ghi trong điển tịch.
Lại nói thêm, thần thức hay tinh thần lực là một khái niệm hết sức mơ hồ với đa số mọi người, không giống như linh lực, linh khí là thứ gần như hữu hình, có thể cảm nhận và tu sĩ mới có được.
Thần thức ai cũng có, bất kể phàm nhân hay tu sĩ tu tiên, có điều tu sĩ cảm nhận và vận dụng thần thức tốt hơn mà thôi.
Chính vì lẽ đó mà dù Lục Văn đã bỏ cả một năm ra nghiên cứu thì hắn cũng chỉ mới hiểu được tám, chín phần nội dung pháp quyết này, nhất là phần cuối, lên những tầng cao thì càng thâm ảo phức tạp.
Điều này khiến một kẻ vốn học một hiểu mười như hắn cảm thấy buồn phiền không thôi, nghĩ rằng mình có thể nào không phù hợp tu luyện pháp quyết này không.
Thực ra nếu Lục Văn mà biết chuyện kẻ khác như hắn, nghiên cứu một năm thì chỉ e hiểu được ba bốn phần đã có thể kiêu ngạo rồi, còn những thứ hắn chưa hiểu, đúng như hắn nghĩ, phải lên một tu vi cao hơn mới có đủ điều kiện để lĩnh ngộ được.
Một tháng sau.
Lục Văn đang khoanh chân ngồi, hai mắt chăm chăm nhìn vào hai món pháp khí, trên trán là đầy những giọt mồ hôi to như hạt đậu, hai tay hướng hai pháp khí trên không trung, đánh liên tiếp mấy đạo pháp quyết.
“Hự!” Bất thần hắn cảm thấy mặt mũi tối sầm, miệng phún ra một ngụm máu tươi, hai tay ôm ngực gập người còn hai món pháp khí phi kiếm thì rơi thẳng xuống nền đá trong mật thất.
“Mình nóng vội quá rồi.” Lục Văn ngồi thẳng lưng lên, đưa tay lau vết máu trên môi đoạn lắc lắc đầu cười khổ.
Qua một tháng này, hắn cảm thấy thần thức quả có chút tăng tiến, trước kia khi còn Luyện Khí kỳ, dùng thần thức để dò xét tối đa cũng chỉ có phạm vi mười trượng, lên Trúc Cơ thì phạm vi tối đa lên đến ba mươi trượng, nay lên được năm mươi trượng khiến hắn có phần chủ quan, nghĩ rằng có thể cùng lúc vận dụng hai pháp khí, kết quả là chưa được nửa khắc thì đã bị phản phệ.
“May mà không có thương tổn thần hồn, có điều không nghỉ ngơi một ngày thì không xong rồi.”

Sáu tháng sau.
Trong mật thất thuộc động phủ Lục Văn, hắn đang cùng lúc thao túng hai pháp khí phi kiếm bay lượn vòng thỉnh thoảng lại công kích thử lên vách cấm chế, trông có vẻ khá thuần thục dễ dàng.
“Thu!”
Lục Văn thu lại phi kiếm, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra vẻ hài lòng.
Hiện tại thần thức của hắn đã tăng lên thêm ba bốn thành, dùng Phân Thần thuật càng thêm lợi hại.

Một năm rưỡi sau.
“Mới tầng đầu thôi mà tu luyện đã tu luyện mất nhiều thời gian như thế, không biết các tầng sau sẽ thế nào?” Lục Văn cười khổ, lẩm nhẩm.
Tuy tốn thời gian như vậy nhưng hắn không thể không hài lòng, thần thức của hắn hiện tại mơ hồ đã tăng gấp đôi so với lúc mới Trúc Cơ, việc điều khiển cùng lúc năm sáu pháp khí hiện tại không phải là vấn đề gì lớn.
“Có lẽ đã đến lúc thử luyện Vô Cực Kiếm Quyết rồi.”
Lục Văn đứng dậy, vươn vai làm vài động tác thư giãn gân cốt, rồi tiện tay lấy một quả kỳ lạ hình đầu rồng ra ăn.
Hiện tại hắn đã luyện được Ích Cốc thuật, không cần ăn uống nữa nhưng loại quả kỳ lạ cơ bản thì chính là một loại linh quả, mỗi khi ăn vào đều khiến tâm thần hắn thư thái, rất thích hợp dùng khi tu luyện Cường Thần Quyết nên mỗi ngày sau khi tu luyện xong hắn vẫn ăn một quả.
Cũng nhờ thế mà hắn phát hiện ra thứ giúp thân thể hắn thêm mạnh mẽ không phải là thứ nước trong ao kia mà chính là loại quả này bởi trong hai năm rưỡi ra ngoài, mức độ mạnh mẽ của thân thể hắn vẫn không ngưng tăng thêm.
“Hy vọng loại cây này có thể sống được ở ngoài, như thế mình lại có thêm một nguồn lực để tu luyện rồi.”
Lục Văn nghĩ ngẫm điều gì đó rồi lại lẩm nhẩm tự nói.

Thêm nửa năm nữa trôi qua.
Lúc này trong mật thất, Lục Văn đang ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm hờ, miệng đột nhiên hô một tiếng.
“Khởi.”
Tức thì từ hai tay hắn có bốn đạo kiếm ảnh màu trắng bạc bắn ra, mỗi đạo dài chừng một thước, tỏa hàn khí bức người, bộ dáng vô cùng sắc bén.
Đồng thời khi hắn hơi nhíu mày một cái, tức thì ảo ảnh một cây cự kiếm màu bạc từ trên đỉnh đầu cắm thẳng xuống đỉnh đầu, tiếp đó một đồ hình bát quát hiện lên dưới chân đồng thời một trụ ánh sáng lấp lánh lập tức bao bọc thân thể hắn vào bên trong.
“Đi” Lục Văn khẽ quát đồng thời vung tay đánh ra bốn đạo pháp quyết lên bốn đạo kiếm ảnh, tức khắc bốn đạo kiếm ảnh bay vụt ra bốn phía rồi theo tay hắn chỉ một cái, cả bốn cùng lao từ bốn phía vào một khối đá lớn hơn trượng trong mật thất.
Chỉ thấy tảng đá lớn ngay sau đó vẫn yên lặng không động nhưng trên thân nó lại xuất hiện bốn vết mũi kiếm đâm vào.
“Phành”, thời gian hai hơi thở sau, tảng đá thình lình nổ tung thành bột mịn.
“Quả nhiên kiếm quyết này không tầm thường chút nào.”
Lục Văn thu pháp quyết, đứng dậy quan sát một lát rồi hài lòng nói.
Hôm nay hắn đã tu luyện được tới tầng bốn của Vô Cực Kiếm Quyết, đã có thể tạo ra kiếm khí, kiếm thuẫn hộ thể.
Kiếm quyết này không những yêu cầu khắt khe mà tu luyện nó cũng không phải đơn giản, nhất là đạo lý có phần không giống như các kiếm quyết khác nên trong nửa năm như thế cũng tính là không chậm.
Theo như kiếm quyết ghi lại thì lên mỗi tầng thì hắn có thể tạo thêm một đạo kiếm khí, hiện tại hắn đã tu luyện đến tầng bốn đỉnh phong, mơ hồ nếu tu luyện một thời gian nữa thì có thể đột phá tầng năm nhưng sau khi suy đi tính lại thì hắn quyết định dừng hai năm bế quan tiềm tu.
Nguyên nhân là do hiện tại Trúc Cơ Đan với hắn đã không còn mấy tác dụng trong khi việc tu luyện hay thi triển kiếm quyết này vô cùng hao tổn pháp lực, nếu không tìm loại đan dược nào phù hợp thì dẫu có luyện tập thêm cũng chẳng dùng được.
Nghĩ thế, hắn liền rời khỏi mật thất, thoáng nhìn Hỏa Nhi đang ngủ say trong dược viên một chút đoạn lại sửa sang trang phục rồi cất bước rời khỏi động phủ.
Hai năm nay, hắn bế quan treo biển không tiếp khách nên cũng chẳng có ai đến làm phiền, càng không có vị sư thúc Kết Đan nào đến ngỏ lời nhận hắn làm đệ tử như Nguyên sư huynh nói, có thể mới nghe đến tư chất Ngụy Linh Căn của hắn thì họ đã ngán ngẩm lắc đầu bỏ đi rồi.
Lục Văn rời động phủ, lập tức cưỡi mây bay về phía Bảo Điển Lầu.
“Vị sư thúc này, không biết muốn tìm loại công pháp điển tịch nào?”
Vừa mới thấy Lục Văn tới cửa, một nam tử béo mập vội vã chạy ra nghênh đón, không ngờ vẫn chính là Bàn sư huynh mập mạp ngày nào, có điều bộ dáng đã già đi một chút, tóc đã bạc đi vài phần.
“Bàn sư huynh không nhận ra ta sao?” Lục Văn mỉm cười đáp, lần trước khi mới trở về tong, không hiểu vì sao vị Bàn mập mạp này lại không có ở Bảo Điển Lầu, cứ ngỡ rằng y đã làm ở nơi khác hoặc bế quan tu luyện đột phá cảnh giới, không ngờ vẫn còn làm ở đây.
“Là…Lục Văn, Lục sư…à Lục sư thúc, chúc mừng người thoát đại nạn, tiếp cấp Trúc Cơ.”
Bàn mập mạp sau một thoáng bối rối, khi cung kính nhận xem lệnh bài của hắn, tức thì, dù đã biết việc về Lục Văn, vẫn không khỏi kinh ngạc, vội vàng đáp.
“Là may mắn thôi, ta đang muốn tìm đan phương tinh tiến pháp lực phù hợp với Trúc Cơ Kỳ, không biết Bàn sư huynh có thể chỉ điểm một chút không?” Lục Văn khoát tay, trực tiếp hỏi.
“Sư thúc người đừng xưng hô thế, ta thực tổn thọ đó, đan phương cho Trúc Cơ Kỳ thì ở lầu ba có ba quyển, có điều chỉ là trưng cho có mà thôi.” Bàn mập mạp cười cầu tài rồi lại có vẻ uể oải nói.
“Sao lại chỉ trưng cho có!” Lục Văn ngạc nhiên hỏi.
“Sư thúc có điều không biết, ba đan phương đó là lưu lại từ thời thượng cổ, hiện tại đã không còn kiếm ra linh dược để chế rồi, chẳng phải chỉ trưng cho có sao.” Bàn mập mạp cười khổ đáp.
“Vậy các sư huynh sư tỷ trong tông…” Lục Văn thắc mắc.
“Nếu ai được một vị sư thúc tổ thu làm đệ tử thì hẳn sẽ có được đan phương thích hợp, còn đổi lại nếu như… sư thúc cũng hiểu mà.” Bàn mập mạp sợ làm hắn phật lòng, ngập ngừng nói.
“Ra là vậy, được rồi, ngươi làm việc tiếp đi.” Lục Văn nghe xong lời này, trong lòng thầm cảm thấy thất vọng với cao tầng Liệt Dương Tông, với lực lương tinh nhuệ của tông môn mà lại phân biệt đối xử như thế, tuy thế hắn cũng thể hiện ra mặt, hờ hững nói một câu rồi xoay người bay đi Hoàng Điện.
Nếu đã không thể có được đan phương từ tông môn, tự nhiên hắn cũng không ngồi yên, hắn không tin ở các nơi khác, nhất là các phường thị lớn lại không có đan phương này.
Hắn dự tính tới Hoàng Điện tìm một nhiệm vụ dài ngày, chủ yếu để hợp lý hóa việc rời tông.
“Săn tìm Bát Túc Lộc ở Thương Lâm thuộc khu vực tây bắc nước Nguyên, một con nhận hai trăm điểm cống hiến, số lượng thời gian nhận không giới hạn.”
Lục Văn nhẩm nhẩm đọc dòng nhiệm vụ bằng ánh mắt phức tạp.
Nhiệm vụ này quả thực rất hợp lý với suy nghĩ của hắn, Bát Túc Lộc tuy di chuyển nhanh, thân mang man lực nhưng chỉ là yêu thú cấp ba, ngang với Trúc Cơ sơ kỳ lại thường đi đơn độc, cơ bản sẽ không khiến hắn gặp nguy hiểm gì cả, có điều khu vực này lại cách Băng Vân Cung không xa.
Hắn hiện tại còn chưa muốn để Vương Khiết biết sự tồn tại của mình nên cảm thấy có chút trù trừ.
“Có lẽ mình lo nghĩ nhiều quá rồi.”
Sau một thoáng cân nhắc, Lục Văn bèn bước tới trước bàn giao nhận nhiệm vụ, quyết định sẽ nhận nhiệm vụ mới xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.