Vấn Tiên

Chương 48: Vô Cực Kiếm Quyết




“Cũng không cần không phải gọi ta cái gì sư bá nữa, đã tiến vào Trúc Cơ kỳ thì cứ gọi ta một tiếng Nguyên sư huynh là được rồi, không cần câu nệ gì cả.” Nguyên sư bá sau một hồi cảm than xen lẫn có chút hâm mộ, nói.
“Vâng, Nguyên sư huynh.” Lục Văn không khách khí, ở trong giới tu tiên, thực lực vi tôn, cách xưng hô này tự nhiên không có gì là bất kính cả.
“Được rồi, vào trong nhà nói chuyện đã.” Nguyên sư bá nay là Nguyên sư huynh nghe thế, chỉ mỉm cười nói một câu rồi xoay người bước vào trong phòng.
Lục Văn không chậm trễ, lập tức đi theo vào.
Một khắc sau, Nguyên sư huynh từ trong gian phòng nhỏ bên cạnh bưng lên một khay trà, đặt lên bàn rồi xoay đầu sang nhìn Lục Văn lại một lượt đoạn cất lời hỏi:
“Chuyện Lục sư đệ không bỏ mạng trong khu thí luyện đã là chuyện lạ chưa từng xảy ra, lại còn có thể Trúc Cơ thành công, thoát ra trước thời gian mười năm, điều này khiến người ta không thể không hiếu kỳ. Thực sự là đệ đã gặp chuyện gì trong đó?” Nguyên sư huynh không rào đón, trực tiếp hỏi luôn.
“À, nói về chuyện này,…” Lục Văn với việc này đã có chuẩn bị sẵn, hàm hồ bịa ra chuyện hắn vô tình gặp được một loại quả kỳ lạ trong đó, hái được ba quả thì cây chết héo, hắn tò mò ăn thử một quả thấy tu vi tăng vọt, tiếp đó lại ăn thêm hai quả, thình lình tiến vào Trúc Cơ kỳ rồi bị đẩy ra ngoài.
Trong câu chuyện bịa này, hắn không quên kể lại cảm giác y như hắn đã trải qua khi phục dụng Trúc Cơ Đan.
“Ừm, xem ra vận khí ngươi không tồi chút nào, ba quả đó không ngờ lại có diệu dụng không khác mấy Trúc Cơ Đan, thậm chí ở dạng quả thì còn có phần tốt hơn nữa, chà.” Nguyên sư huynh vừa gật gù lắng nghe vừa hâm mộ không thôi.
“Phải rồi, sư đệ hiện đã là Trúc Cơ kỳ, hẳn không muốn làm công việc nhàm chán trước đây, không biết có dự tính gì chưa?” Đang nói, Nguyên sư huynh đột nhiên đổi chủ đề, hỏi.
“Đệ cũng đang tính đến chuyện này, không biết bổn tông với tu sĩ Trúc Cơ có ưu đãi gì không? Đệ trước đây chưa có kịp tìm hiểu gì mấy.” Lục Văn đáp.
“Cái này cũng chẳng có gì nhiều đâu, ta thực không hiểu, tông môn đã đến lúc này rồi mà vẫn giữ cái quy củ chết tiệt kia. Đệ hiện tại có thể tìm Hồ Hùng Anh để nhận quyền khai mở động phủ trong phạm vi Liệt Dương Tông và nhận miễn phí một thứ công pháp ở lầu ba Bảo Điển Lầu thôi. À, nếu ngươi may mắn thì còn có thể được một vị sư tổ chọn làm đệ tử cũng nên.” Nguyên sư huynh có vẻ bất mãn với quy định keo kiệt này, nói ngắn gọn.
“Ồ lại có thể có một lần miễn phí lựa chọn công pháp sao? Không biết sư huynh với chỗ công pháp này có thể chỉ điểm cho đệ một chút không?” Lục Văn không để ý đến chuyện động phủ, thứ hắn quan tâm hiện tại chỉ là công pháp, nếu có thể tìm được thứ công pháp phù hợp với bản thân thì hắn có thể bù đắp được phần nào tư chất yếu kém.
“Đệ theo ta biết thì là Ngụy linh căn thuộc tính Mộc, loại linh căn này… chà, cũng khó, à có một loại kiếm quyết kỳ lạ có thể sẽ phù hợp với sư đệ, có điều nó không dễ luyện chút nào.” Nguyên sư huynh sau một lúc nghĩ ngẫm, lại chỉ nói lấp lửng.
“Là kiếm quyết sao? Xin sư huynh nói rõ hơn.” Lục Văn có chút khẩn trưởng, vội vàng hỏi lại.
Nguyên sư huynh khi nói về vấn đề này thì khác hẳn mọi ngày, tỏ vẻ thần bí, đoạn lại nâng chung trà lên nhấp một ngụm rồi mới thong thả nói:
“Nói về loại kiếm quyết này, nó vốn là một vị đạo nhân có đạo hiệu là Vô Cực Chân Nhân, kiếm quyết này có tên Vô Cực Kiếm Quyết. Thái Cực chân nhân vốn cũng là một tu sĩ có ngụy linh căn nhưng lại kẻ cực kỳ thông minh mẫn tuệ, không chỉ tu luyện không thua gì kẻ có Dị linh căn mà còn có thể sáng tạo công pháp cho bản thân, kiếm quyết này uy lực rất lớn, y bằng nó cộng tu vi Kết Đan kỳ hậu kỳ có thể đánh với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ mà không rơi vào thế hạ phong. Hơn ngàn năm trước vị chân nhân này bỗng nhiên mất tích, kiếm quyết không hiểu vì sao rơi vào tay Thiên Kiếm sơn trang, sư tổ bổn tông trong một lần quyết chiến với một vị trưởng lão của sơn trang này đã đoạt được kiếm quyết này rồi lưu lại cho hậu nhân.”
Nguyên sư huynh nói đến đây, ngưng lại một chút, lại nâng chung trà lên nhấp một ngụm rồi nhìn dáng vẻ sốt ruột của Lục Văn xong mới nói tiếp:
“Kiếm quyết này tuy lợi hại nhưng lại với tu sĩ bình thường lại chỉ là gân gà bởi nó có tam bất luyện.”
“Tam bất luyện?” Lục Văn đột nhiên cắt lời.
“Đúng, tam bất luyện. Một là nếu không phải ngụy linh căn không thể luyện, hai là nếu không có thần thức cường đại thì không thể luyện, ba là nếu không phải kẻ thông tuệ, kiên trì thì không thể luyện!”
“Điểm cuối cùng khiến người ta bỏ xó nó là nghe nói nó vốn có mười hai tầng nhưng bản mà Liệt Dương tổ sư lưu lại chỉ có chín tầng, tuy vậy chín tầng này nếu luyện được cũng đủ cho tu sĩ luyện đến Kết Đan hậu kỳ rồi.”
Nguyên sư huynh không để ý việc hắn cắt lời, một mạch giải thích.
Lục Văn nghe xong lời này, hơi thừ người ra một chút, về điều thứ nhất và thứ ba thì hắn có tự tin đáp ứng được, còn về thần thức cường đại.
“Ồ, mình còn Cường Thần Quyết mà!” Lục Văn thầm kêu lên, quá lâu không động đến nó, lại nhất thời không nhớ ra, hắn tuy chưa dám khẳng định có thể luyện tốt một công pháp gia tăng thần thức này hay không nhưng tối thiểu cũng có hy vọng.
Càng nghĩ Lục Văn càng cảm thấy hứng thú với loại kiếm quyết này.
Kết quả sau khi bỏ ra cả nửa ngày trò chuyện với Nguyên sư huynh, thu được không ít lợi ích cho quá trình tu luyện sau này, Lục Văn liền cáo từ Nguyên sư huynh, trở lại căn phòng đã hoang phế gần tám năm của hắn, dọn dẹp một chút rồi ngả lưng, quyết định ngủ một giấc rồi mai sẽ đến Đại điện Liệt Dương Tông.
Sáng sớm hôm sau, Lục Văn sửa sang trang phục rồi rời Vạn Trận Đường, cưỡi mây bay thẳng đến Đại Điện.
Thủ vệ hai cửa là hai đệ tử trẻ tuổi, có vẻ như mới gia nhập Liệt Dương Tông những năm gần đây nên hiển nhiên không nhận ra Lục Văn.
“Vị sư thúc này không biết có việc gì cần vãn bối hỗ trợ không?” Một trong hai đệ tử canh cửa thấy Lục Văn đáp xuống, lập tức bước lên một bước, khom người thi lễ hỏi, lời nói có phần vấp váp, có lẽ là mới làm việc này thôi.
“Hồ tông chủ có ở trong không? Ta có việc muốn gặp một chút.” Lục Văn vẫn có chút chưa quen với việc bị người ta gọi là sư thúc, có điều mặt không đổi sắc, hờ hững hỏi.
“Ồ, sư thúc đến vừa đúng lúc, Hồ tông chủ cũng vừa đến, có điều đang nói chuyện với Lâm sư bá. Xin sư thúc qua bên này đợi một chút để đệ tử thông báo.” Đệ tử này nghe thế, đáp một câu rồi xoay người trở vào trong điện.
Đệ tử còn lại nghiêng người mời Lục Văn sang một gian phòng nhỏ ở bên cạnh đó, đoạn dâng lên một chung linh trà rồi lại quay lại với vị trí của mình.
Lục Văn nhìn cảnh này không khỏi thầm nghĩ, không biết việc mình bị vây hãm trong khu thí luyện kia hay trở về mới là tốt, trở về mà Trúc Cơ thất bại không phải sẽ lại phải đi làm những việc vụn vặt như thế này sao?
“Tông chủ có lời mời sư thúc vào Đại điện nói chuyện.” Sau một khắc, vị đệ tử vào điện khi trước bước tới chỗ hắn thông báo.
Trong lúc đó, trong đại điện, Hồ tông chủ và nam tử họ Lâm đang nghị luận về vị sư đệ sắp vào bái kiến.
“Hai sáu, hai bảy tuổi, dáng dấp thư sinh trắng trẻo, loại dáng vẻ tuổi tác này hình như trong tông không có ai, chỉ có Vân Trung và Hoàng Sơn Quân nhưng đều đã Trúc Cơ rồi, Lâm sư đệ có biết ai không?” Hồ tông chủ hơi nhăn trán hỏi.
“Đệ cũng không rõ, tầm tuổi đó trong tông không có mấy nhân vật nổi bật, có điều chờ chút là biết thôi.” Nam tử họ Lâm cười đáp.
Đúng lúc đó, một thanh niên đúng như miêu tả bước vào trong đại điện, bước mấy bước rồi chắp tay thi lễ nói:
“Sư đệ Lục Văn bái kiến Tông chủ sư huynh, bái kiến Lâm sư huynh.”
“Lục Văn?”
Hồ tông chủ thực sự đau đầu rồi. Y hơi ngớ ra, suy nghĩ một lúc vẫn không thể nhớ ra vị Lục Văn này rốt cuộc là kẻ nào, dù sao cũng không trách Hồ tông chủ được bởi lượng đệ tử Luyện Khí kỳ quá đông, không nhớ cũng không có gì lạ.
“Lục Văn? Không lẽ sư đệ là người bị rớt lại trong lần thí luyện gần đây nhất? Không thể nào?” Nam tử họ Lâm ở bên cạnh đột nhiên như nhớ ra gì đó, trợn tròn đôi mắt nhìn chăm chăm vào Lục Văn, giọng điệu không thể tin nổi nói.
“Đệ đúng là người đó.” Lục Văn bình thản đáp.
Hắn với việc này cũng không có phản cảm gì, dù sao một tu sĩ nho nhỏ lại bị mọi người coi là chết trong thí luyện thì chẳng ai ghi nhớ làm gì.
“Ha ha, chúc mừng sư đệ gặp đại nạn không chết mà còn có thể Trúc Cơ thành công. Hôm nay sư đệ đến đây hẳn là muốn nhận quyền lợi của mình sau Trúc Cơ phải không?” Nam tử họ Lâm sau thoáng kinh ngạc rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh, hỏi lại hắn.
Thời gian sau đó lại là một màn hỏi han mà Lục Văn đã có sự chuẩn bị sẵn như khi nói chuyện với Nguyên sư huynh khiến hai người kia không khỏi tấm tắc.
Nửa canh giờ sau, Lục Văn mang theo hai tấm lệnh bài rời khỏi Đại Điện, một đường bay thẳng đến Bảo Điển Lầu.
“Không ngờ vị Lục sư đệ này lại có cơ duyên như thế, không chết mà còn tiến cấp đi ra. Thật khiến người ta không biết nói gì.” Hồ tông chủ chờ khi hắn rời đi mới than nhẹ một tiếng.
Trong vài ngày sau đó, tin tức Lục Văn không chết trong thí luyện mà đạt được cơ duyên tiến vào Trúc Cơ kỳ khiến cả Liệt Dương tông xôn xao, lại khiến không ít đệ tử tuổi trẻ khí thịnh dâng lên quyết tâm tham gia thí luyện lần tới, nhưng cũng có không ít tu sĩ lớn tuổi chỉ lắc đầu, thầm trách số mạng mình không được may mắn.
Người bất ngờ và vui mừng nhất chính là Hoàng Sơn Quân, vị sư huynh nhiệt tình này cũng đã tiến vào Trúc Cơ kỳ từ năm năm trước, vừa nghe tin liền đến chúc mừng hắn, đòi phải mổ bò mở tiệc ăn mừng khiến hắn chối mãi mới được.
Chỉ có một điều khiến Lục Văn có chút cảm giác mất mát mơ hồ là Hoa sư muội trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ rồi mất tích hoàn toàn, không có chút tung tích gì nữa, hẳn là đã chết rồi.
Năm ngày sau đó, hắn dùng quyền lợi của mình, chọn một ngọn núi bị sương mù dày đặc bao phủ ở khu vắng vẻ, linh khí tương đối tốt ở phần rìa phạm vi quản lý của Liệt Dương Tông để khai mở động phủ của mình, về cơ bản thì động phủ mới này không khác gì cái hắn đã mở trong khu thí luyện, có điều hiển nhiên là không có cái ao mà thôi.
Sau khi bày xong trận pháp bảo hộ quanh động phủ xong hắn mới yên tâm trở vào trong mật thất của mình, lấy ra thẻ ngọc sao chép Vô Cực Kiếm Quyết từ Bảo Điển lầu ra nghiên cứu.
Kiếm quyết mà hắn có gồm chín tầng.
Luyện ba tầng đầu xong có thể tạo ra kiếm khí sát thương địch, cái này không cần pháp khí hay pháp bảo phi kiếm, nếu có thì càng tốt. Đoạn này có tên là Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Tầng bốn đến sáu có tên chung là Vô Cực Kiếm Ý, giúp người tu luyện tạo kiếm tráo hộ thể.
Tầng bảy đến chín có tên chung là Thiên Địa Vô Cực, cho phép người tu luyện sử dụng kiếm khí tạo ra kiếm trận, tuy nhiên yêu cầu bắt buộc là phải có pháp bảo phi kiếm thành bộ, tối thiểu là mười hai thanh, tối đa không hạn chế nhưng có ghi tốt nhất là bảy mươi hai thanh.
Đúng như lời Nguyên sư huynh, loại kiếm quyết này yêu cầu điều kiện tu luyện rất đặc biệt, tuy nhiên nó cũng có lý do của nó.
Về điều kiện ngụy linh căn thì có lẽ tương đối mơ hồ, có thể vì vị Vô Cực chân nhân kia sáng tạo ra cho riêng bản thân nên mới đặt ra điều kiện này, theo như lý giải trong này thì kiếm quyết này có thể dần bù đắp điểm khuyết thiếu của ngụy linh căn, tối thiểu là cải thiện về như tu sĩ bình thường.
Về thần thức cường đại thì kiếm quyết này tương đối khác với các công pháp kiếm tu khác. Bốn tầng đầu của nó cho phép người tu luyện có thể tay không tạo ra kiếm khí, nhưng khác là nó có thể tạo ra hơn một đạo kiếm khí ngay từ bước đầu tiên. Điểm này tuy có lợi nhưng cũng là gánh nặng cho người tu tập, tạo ra nhiều đạo kiếm khí đồng nghĩa với việc tốn pháp lực hơn và cũng hao tổn tinh thần lực để khống chế hơn.
Về điều kiện thứ ba thì không rõ là sự tự phụ hay cảnh cáo của vị tiền bối này, chỉ có thể luyện mới biết được.
Lục Văn sau nửa ngày nghiên cứu chi tiết mới thu thẻ ngọc lại, chuyển qua xem lại Cường Thần Quyết, đây là thứ giúp hắn thỏa mãn điều kiện để tu luyện loại kiếm quyết “gân gà” kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.