Vạn Linh Chi Chủ

Chương 4:




Quay trở về địa điểm mọi người nghỉ ngơi, Trung Úy Lâm nói: “Chiến lợi phẩm đã thu hồi xong, mọi người nhanh chóng chuẩn bị, chúng ta lên đường.”
Trong lúc mọi người loay hoay dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị triệu hồi Linh Thú ra để đi đường thì ở hướng Đông bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ lớn.
Mọi người còn chưa kịp định thần thì từ phía đó xuất hiện hai luồng sáng bay về phía bọn họ.
Chỉ vài cái chớp mắt trước mặt họ hiện lên một quả cầu màu đen lơ lửng, trên qua cầu phát ra luồng uy áp cực mạnh hướng về bọn họ, sau đó mọi người phun máu ngã xuống mặt đất hôn mê.
Tiếp đó quả cầu màu đen bay đến đầu của Vương Minh, bên trong phát ra giọng nói âm trầm: “Khặc khặc, thân xác này cũng không tệ, thôi đành xài tạm vậy có gì tính sau.”
Ngay lập tức nó phát ra ánh sáng màu đen cuốn lấy Vương Minh đang bất tỉnh rồi lao sâu về khu rừng phía trước.
Vài giây sau đó một luồng sáng bạc bay ngang qua chỗ đám người Vương Minh, bên trong phát ra giọng nữ: “Có khí tức của Thiên Hồn Lão Ma ở đây, có vẻ như hắn vừa tìm được một bộ thân xác để đoạt xá, không được ta phải nhanh lên.”
Nói rồi xung quanh quả cầu bạc phát ra ánh sáng mạnh hơn tuy đuổi theo hướng của quả cầu màu đen.
Hai quả cầu rượt nhau ngày càng vào sâu bên trong khu rừng.
Đây là Hắc Ám Sâm Lâm, là một cấm khu nổi tiếng trong Xích Quỷ Quốc, có nhiều người vào đây thám hiểm nhưng chưa từng thấy có người nào trở ra vì vậy chính phủ liệt kê vào cấm khu và nghiêm cấm mọi người xâm nhập Hắc Ám Sâm Lâm.
Quả cầu màu đen đang bay bỗng nhiên dừng lại: “Phía trước có gì đó là lạ, khu rừng này có vẻ không đơn giản.”
Hắn cảm nhận được trước mặt có một tầng bình chướng mắt thường không nhìn thấy được, không gian bình chướng sinh ra khi có hai vùng không gian chồng chất lên nhau.
Hắn không biết bên kia bình chướng tình hình như thế nào, nếu ở thời kì toàn thịnh hắn có thể không cần phải lo lắng, có vấn đề gì cứ diệt đi là được nhưng bây giờ hắn chỉ còn có linh hồn thể, nếu gặp bất trắc gì thì thật toi công, khó khăn lắm mới đoạt được báu vật nếu bây giờ mà treo thì thật uất ức.
Đang lưỡng lự thì hắn cảm nhận được khí tức đang đuổi theo đằng sau: “Con đàn bà điên này vẫn bám theo không thả, mẹ nó đành liều vậy, nếu lần này thoát khốn ta phải tóm ả lại trả lại mối nhục ngày hôm nay.”
Nói rồi hắn lao thẳng vào tầng bình chướng, ngay lập tức có một luồng sáng trắng lao vọt theo.
Quả cầu màu đen phát ra giọng nói: “Chu Thiên Âm con đàn bà điên, lần này mà tao thoát được lần sau sẽ bắt ngươi trả cả vốn lẫn lãi.
Quả cầu màu trắng phát ra âm thanh: “ Thiên Hồn Lão Quỷ, ngươi không chạy thoát được đâu, cho dù có phải đồng quy vu tận ta quyết cũng phải trảm ngươi dưới kiếm.”
Thiên Hồn Lão Ma nghĩ mà ấm ức, hắn ta là Luyện Hư đại năng, bao nhiêu năm tung hoành tu tiên giới người nghe người sợ, thế mà có ngày lại biệt khuất đến mức này.
Hắn ta đã là Luyện Hư Hậu Kỳ, trong khi đó Chu Thiên Âm chỉ mới là Luyện Hư Sơ Kỳ, tuy ả ta thiên phú kỳ giai nhưng đúng ra cũng không thể nào đánh lại hắn. — QUẢNG CÁO —
Một trường đấu tưởng như đã chắc chắn, hắn ta áp chế ả ta đủ đường, nếu may mắn hắn ta còn có thể bắt được Chu Thiên Âm, chậc chậc con gái của Hợp Thể Cảnh Đại năng, còn lại là một mỹ nhân như ngọc, tư vị chắc sẽ không tệ lắm.
Thế nhưng hắn không ngờ tới cuối cùng Chu Thiên Âm lại cương liệt đến mức dù chết cũng không chịu thỏa hiệp lại còn lựa chọn phương pháp đồng quy vu tận với hắn.
Nhục thân hắn bị hủy, hồn thể của hắn chỉ kịp cuốn theo một vài bảo vật quan quan cùng với món tiên vật thần bí rồi chật vật chạy trốn.
Thế nhưng Chu Thiên Âm nhất quyết đuổi theo không chịu buông tha hắn, hắn còn muốn sống tốt làm sao có thể chịu chết được chứ.
Hắn ta ben quay lại nói với Chu Thiên Âm: “Ngươi không bắt được ta đâu, ngươi là kỳ tài, lại là con gái độc nhất của Chu Thiên Thành, tương lai rạng ngời, ngươi cũng không muốn chết chứ?”
Chu Thiên Âm trả lời: “Thiên Hồn Lão Quỷ ngươi không cần phải nhiều lời, ngươi phải trả giá cho những tội ác mà ngươi đã làm ra.”
Nghe đến đây Thiên Hồn Lão Ma cũng biết là không có cách nào có thể khuyên lùi được Chu Thiên Âm nên lão ta đành ngậm miệng, tiết kiệm sức lực để tiếp tục bay tiếp.
Càng bay sâu vào hắn càng cảm thấy rợn tóc gáy, khu rừng quỷ dị này có điều gì đó làm hắn cảm thấy bất an, xung quanh đen như mực, những gốc cây đen xì tỏa ra năng lượng lạnh lẽo, dùng lịch duyệt như hắn cũng không phân biệt được đây là loại cây nào.
Không chỉ vậy hắn còn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo hắn, cho dù hắn đã phát ra khí tràng chấn nhiếp bọn chúng nhưng bọn chúng chỉ không dám lại gần chứ vẫn bám theo hắn.
Chu Thiên Âm bay đằng sau cũng cảm thấy tương tự, khu rừng quỷ quái này làm cô cảm thấy không thoải mái, cái cảm giác bất an càng vào sâu hơn thì lại càng nặng nề hơn.
Thế nhưng cô không cam tâm rút lui, khó khăn lắm mới phá hủy nhục thân của Thiên Hồn Lão Quỷ, đã thế còn để hắn đoạt được tiên vật, nếu hắn thoát kiếp này lần sau trở lại sẽ là hạo kiếp của tu chân giới, nghĩ đến đây cô đành căn răng tiếp tục truy đuổi tiếp.
Bay được một lúc, bắt đầu có một số bóng đen xuất hiện tiến hành tấn công hai người.
Thiên Hồn Lão Ma phẫn nộ quát: “Yêu ma quỷ quái từ đâu đến, đừng tưởng ta dễ bắt nạt, xem chiêu.”
Nói rồi xung quanh quả cầu đen xuất hiện hàng loạt xích sắt màu đen, chằng chịt bao quanh hắn, hắn ngâm khẽ: “Thiên Hồn Tỏa – Định”
Vừa dứt lời những xích sắt màu đen vươn dài tấn công các bóng đen.
Bành
Các bóng đen chỉ cần tiếp xúc với hắc tỏa liền biến thành hôi vụ bị hắc tỏa hút vào.
Chỉ lát sau những bóng đen không dám tiếp cận hắc tỏa nữa chỉ vờn xung quanh Thiên Hồn Lão Ma.
— QUẢNG CÁO —
Chu Thiên Âm bay đằng sau cũng bị các bóng đen tấn công, quanh quả cầu màu bạc xuất hiện hàng loạt tiểu kiếm, cô ngâm khẽ: “Thiên tinh kiếm trận – Khởi”
Ngay lập tức những tiểu kiếm phát ra ánh sáng bạc thần bí, sau đó bắt đầu chuyển động theo một quy luật nào đó.
Những bóng đen tiếp cận liền bị kiếm trận giảo sát, thỉnh thoảng lại có một luồng sáng bắn ra từ kiếm trận khiến những bóng đen biến thành hôi vụ.
Thấy không cách nào tấn công hai người, các bóng đen tiếp tục vờn quanh nhưng không dám tấn công nữa.
Nhìn số lượng bóng đen bay xung quanh hai người tâm cũng trầm xuống, tiếp tục như thế này hai người có khả năng sẽ vẫn lạc.
Thiên Hồn Lão Ma bèn nói: ‘Chu Thiên Âm, bây giờ thu tay lại còn kịp, nếu tiếp tục như thế này cả hai ta đều không có kết cục tốt.”
Đằng sau Chu Thiên Âm cũng bắt đầu do dự, nhưng nghĩ đến nếu để Thiên Hồn Lão Ma khôi phục thì sau này sẽ là họa lớn, cô bèn trầm mặc tiếp tục truy đuổi.
Thấy Chu Thiên Âm không trả lời Thiên Hồn Lão Quỷ bắt đầu nổi điên: “Con mẹ mày Chu chó điên, cùng lắm ta và ngươi đồng quy vu tận, ta chịu ngươi hết nổi rồi.”
Tuy nói vậy những hắn vẫn không có làm động tác nào tỏ vẻ sẽ quay lại đồng quy vu tận mà vẫn tiếp tục bay tiếp.
Cuối cùng hai người cũng vào đến nơi sâu nhất của Hắc Ám Sâm Lâm, trước mặt hai người hiện ra là một tế đàn màu đen, bên trên phát ra ánh sáng vàng kì dị.
Hai người dừng lại trầm mặc nhìn vào tế đàn, tế đàn cổ lão không biết xuất hiện từ năm tháng nào, phía trên nổi lên những phù văn quỷ dị chớp tắt ánh sáng vàng.
Chu Thiên Âm chăm chú nhìn vào tế đàn, cô là một Kiếm Trận Sư, nghĩa là ngoại trừ là một gã Kiếm Đạo Đại Sư, cô còn là một Trận Đạo Đại Sư, thế nhưng trận pháp trên tế đàn lại hoàn toàn xa lạ với cô.
Cô chỉ đoán được đại khái đây có thể là một trận pháp phong ấn, còn phong ấn cái gì và cấp độ của nó như thế nào thì cô hoàn toàn không biết.
Đang trầm tư suy nghĩ thì một sợi xích sắt màu đen bất ngờ tấn công cô từ đằng sau, ngay lập tức kiếm trận xung quanh cô tỏa sáng đánh bật sợi xích ra.
Cô tức giận quay sang Thiên Hồn Lão Ma quát: “Thiên Hồn Lão Quỷ ngươi thật âm hiểm, bây giờ để xem ngươi chạy được đi đâu.”
Nói rồi xung quanh cô hiện ra chi chít các tiểu kiếm màu bạc, bên người Thiên Hồn Lão Ma cũng hiện lên vô số hắc tỏa.
Trong lúc căng thẳng bỗng nhiên từ trong tế đàn phát ra một giọng nói âm trầm: “Khặc khặc, hai cái linh hồn thật tốt, nuốt các ngươi bổn đế có thể thoát khỏi nơi đây. Nào những con sâu kiến, mau dâng linh hồn của ngươi cho chúa tể Elidibus vĩ đại, nào hãy quỳ xuống những con sâu mọt.”
Dứt lời bên trên tế đàn xuất hiện một bóng ma màu đen khổng lồ, hai mắt nó đỏ rực như hai quả cầu lửa có thể nhiếp hồn phách của mọi người, xung quanh nó quấn đầy xích sắt màu vàng, ngăn không cho nó chạy ra khỏi tế đàn.
Bóng ma duỗi cánh tay ra quất về phía hai quả cầu ánh sáng. — QUẢNG CÁO —
Thiên Hồn Lão Ma trầm giọng quát: “Vạn Hồn Tỏa”
Hàng vạn hắc tỏa vọt ra quấn lại với nhau thành một cây cột trụ thô to màu đen bắn về phía cánh tay màu đen.
Bên kia xung quanh Chu Thiên Âm cũng bay ra hằng hà sa số tiểu kiếm, bọn chúng như chu thiên tinh thần phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó chúng tập hợp lại với nhau thành một thanh quang kiếm to màu bạc chém về phía cánh tay.
Bành
Cánh tay gặp trọng kích lập tức rút về, bên trong bóng đen phát ra giọng nói âm trầm: “Lũ nhóc con các ngươi thành công làm ta tức giận, để ta xem các ngươi có thể giãy dụa được bao lâu. Thiên Hồn – Định.”
Ngay lập tức Thiên Hồn Lão Ma cùng Chu Thiên Âm cám thấy linh hồn lạnh toát, toàn thân không thể cử động được, pháp thuật xung quanh bọn họ ầm ầm tán loạn.
Tiếp đó bóng đen thò tay bắt lấy quả cầu màu đen kéo vào bên trong cơ thể nó, bên trong Thiên Hồn Lão Ma ra sức giãy dụa nhưng vẫn không thành công, thấy bản thân sắp bị nuốt chửng hắn tức giận quát lên:
“Con mẹ nó, Thiên Hồn ta ngang dọc tu chân giới bao nhiêu năm nay, cho dù chết cũng không để ngươi toại nguyện, ta cùng ngươi đồng quy vu tận Tử Ma Phệ Hồn”
Ngay lập tức từ quả cầu màu đen bay ra hàng vạn bóng ma màu tím, những bóng ma màu tím nhào thẳng vào cắn xé bóng ma màu đen.
Bóng ma màu đen kêu lên: “Loài sâu bọ, ngươi chết không được yên thân, Thời Không Loạn Lưu.”
Vừa dứt lời bên trong bóng ma phát ra một luồng năng lượng khủng bố mà lại hỗn loạn, quả cầu màu đen ầm ầm phá toái, Thiên Hồn Lão Ma dùng chút sức tàn còn lại lao thẳng vào cơ thể của Vương Minh.
Bóng ma màu đen nói: “Ngươi có chạy đằng trời, cơ thể này thật yếu đuối, nhưng không sao dùng tạm một thời gian cũng được.”
Nói rồi bóng ma lao thẳng vào cơ thể Vương Minh.
Chu Thiên Âm trầm mặc, bây giờ thời không xung quanh hỗn loạn, cho dù còn cơ thể nàng cũng khó thoát được kiếp này, thế là nàng cắn răng chui thẳng vào cơ thể Vương Minh.
Từ người Vương Minh phát ra ba luồng năng lượng tấm chắn ngăn chặn thời không loạn lưu đánh vào cơ thể của hắn.
Bỗng nhiên tế đàn phóng ra ánh sáng vàng chói lòa, đánh tan không gian loạn lưu, ngay khi ánh sáng chiếu vào người Vương Minh, cơ thể Vương Minh phát sáng sau đó biến mất.
Sau khi ánh sáng vàng biến mất, xung quanh nó dần bình tĩnh trở lại, chỉ để lại một vùng đất trống hoang tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.