Vạn Giới Pháp Thần

Chương 413: Các boss đăng tràng




Nhưng Ambrose nào rảnh để cho tên này hoàn thành câu thần chú, lòng bàn tay lật sang một bên, dưới mặt đất, một cột đá hình nắm đấm lao tới, đánh úp mặt xuống Moody.
Bị dính đón, Moody không còn cách nào khác ngoài hét lên chửi thề một tiếng: “Chết tiệt.”
Cả người lão bọ đánh bay lên trên trời, Ambrose không dừng lại, đua thần bắt ra hai tia sang đỏ chóe. Một khiến tất cả vũ khí trang bị của lão này rơi mất, một khiến lão ho khụ khụ, ánh mắt vô thần bất tỉnh nhân sự.
Ầm ầm… Moody rơi xuống ngay trước mặt Potter, cả người không động đậy được một chút nào, Potter vội chạy tới kiểm tra thương thế cho lão này, nhóc nói:
“Giáo sư, ngài… tỉnh lại, giáo… giáo sư.”
Hiển nhiên lão ta đã bị Ambrose hạ đo ván, chỉ qua ba câu chú ngữ, ba đợt thi phép ngắn ngủi. Ambrose nhếch miệng nói:
“Quá yếu.”
Potter nghe vị giáo sư ‘đáng kính’ của mình đã bị thảm trạng như vậy rồi, còn bị Ambrose khinh bỉ. Nhóc này tức giận, định gào thét mấy câu nhưng đột nhiên, một giọng nói nghe rất thân thiết, nhưng khiến nó cả người đổ mồ hôi lạnh xuất hiện:
“Bình tĩnh Potter, người không phải đối thủ của Karling đâu.”
Potter cả người cứng đơ, quay sang…. nó mãi mới mấp máy được một câu:
“Là người… Tom Marvolo Riddle, không… Voldemort.”
Trước mặt hai người, không biết từ bao giờ xuất hiện một thanh niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt đẹp trai không kém gì Ambrose phía bên kia. Chỉ là con mắt vô cùng lạnh lùng, lạnh đến thấu xương thấu ruột.
Potter nhìn Tom Marvolo Riddle với ánh mắt như thấy kẻ thù giết cha giết mẹ mình (à mà đúng thế thực), thấy tên này đi tới chỗ giáo sư Moody, Potter hét lên:
“Người định làm gì giáo sư?”
Nói thế nhưng cậu không những không tiến tới mà lùi lại kéo dài khoảng cách với Tom Marvolo Riddle.
Tom Marvolo Riddle không thèm nhìn Potter, thầm nói: “Thằng nhóc nhiều chuyện, chắc ngươi đã phải rất vất vả khi chịu đựng nó.”
Tuy là nói thầm nhưng cả Ambrose và Potter đều nghe thấy, chung quy Potter không ngu lắm, nó dường nhận ra điều gì, trong ánh mắt không thể tin đó là sự thực. 
Potter thấy Tom Marvolo Riddle đổ một nỏ thuốc vào miệng ông giáo sư, đồng thời dùng đũa phép cứu chữa những vết thương trên người lão Moody.
“Rennervate.” (Nd - Bùa thức tỉnh) 
Moody đang nhắm mắt bỗng mở to hết cỡ, miệng của hắn cũng há to phát ra một tràng tiếng dài: “Hờ ờ…”
Rồi tên này hồi phục, ngồi dậy quỳ xuống dưới chân Tom Marvolo Riddle nói:
“Cảm ơn chủ nhân… ngài đã cứu tôi.”
“Không có gì… mi không phải đối thủ của nó, đúng không Karling?”
Moody giận không dám nói lời nào, bên kia Ambrose nghe thấy Tom Marvolo Riddle gọi tên mình cười nói:
“Đúng vậy, ngay từ đầu ta chỉ chơi với hắn thôi…”
“Mày…” Moody khó giữ được bình tĩnh.
Tom Marvolo Riddle lại ngăn lại tên này, hắn khó chịu lườm Moody một cái như một lời cảnh báo, rồi tên này nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm:
“Im lặng… Chúng ta không chỉ có Ambrose ở đây, người quen cũ còn có rất nhiều…”
Ambrose nghe thế cười lớn, tới giờ phút này còn dấu cái gì nữa, cả hai bên vạch mặt nhau rồi, cậu nói:
“Xuất hiện thôi, giáo sư Dumbledore.”
Chưa tới một giây sau, ông hiệu trưởng hớt hải chạy tới, khuôn mặt vừa lo lắng, vừa ân cần không khác gì một người thầy từ bi nói:
“Harry, sang bên này… nhanh, chỗ đó rất nguy hiểm. Còn trò nữa, Tom, ta biết trò không phải là hắn, trở lại với ta đi, Hogwarts luôn chào đón trò.”
Phía sau lão Dumbledore, là Helios Đại hiền giả, Max và Fayola. 
Thì ra Fayola bọn người đã chờ sẵn từ trước rồi, lúc nãy, khi Tom Marvolo Riddle xuất hiện, Dumbledore định lao ra cứu thằng bé, nhưng không may bị Helios kiềm chế lại.
Giờ có lệnh của Ambrose, Đại hiền giả mới thả ông hiệu trưởng ra, nên giờ trông ông ta rất không ổn chút nào.
Phía bên kia, Potter nào còn tâm trí nghe lời vị hiệu trưởng này, tên này hết nhìn từ Moody đang bộ dạng khúm núm không khác gì con chó nhà bà dì Petunia.
Đây là vị giáo sư mà nó nghĩ luôn quan tâm chăm sóc cho mình đấy ư… hóa ra tất cả những gì xảy ra một năm học qua đều là giả dối. Hắn (giáo sư Moody) không những không phải thầy của mình, mà còn là kẻ thù luôn dấu mặt ở bên cạnh…
Càng nghĩ, Potter càng sợ, nó sợ mình đã rơi vào một cái bẫy không ngờ được, một cái bẫy chết người… nó sẽ chết ở đây.
Bên cạnh Potter đang nghi ngờ khả năng sống sót của minh, Tom Marvolo Riddle nghe Dumbledore không biết xấu hổ mời chào mìn thì cười lớn… hắn nói với một vẻ bi đát lắm:
“Dumbledore… ông nghĩ tôi còn là đứa trẻ ngây thơ như trước sao, ông nói gì cũng tin sao… mấy năm đầu ở Hogwarts tôi như con rồi bị ông xoay đi xoay lại, tôi không phải Voldemort, nhưng tôi còn giỏi hơn hắn rất nhiều… và tôi giỏi hơn cả ngài nữa, giáo sư Dumbledore đáng kính ạ.”
Nói rồi, một luồng ma lực uy thế ép tới phía giáo sư hiệu trưởng, Dumbledore khuôn mặt hiền lành liền nghiêm túc hẳn lên, luồng ma lực không kém từ người lão già này ập tới chống chọi.
Tom Marvolo Riddle thấy Dumbledore chống đỡ được uy thế của mình, ánh mắt ngưng đọng một chút, nhưng lập tức trở lại bình thường, hắn nói với cái giọng vui mừng châm biếm:
“Hay hay… không ngờ ngài, giáo sư Dumbledore sắp xuống lỗ tới nơi rồi còn mạnh như vậy.”
Rồi tên này ánh mặt e ngại nhìn sang Helios Đại hiền giả đang đứng bất động sau lưng Ambrose, nhưng ông ta không khác một ngọn núi đè lên đầu hắn, trong lòng thầm kinh hãi.
Vừa rồi, Helios vừa thoáng toát ra một ít khí thế ma pháp sư cấp 5 thôi, Tom Marvolo Riddle thực không ngờ ông Đại hiền giả lại mạnh như vậy.
Nghĩ mình nếu tới một mình chắc chết mất xác ở đây, nhưng lại nghĩ tới còn có sư phụ đám người phía sau, Tom Marvolo Riddle lại nở một nụ cười tự tin:
“Dumbledore, có phải lão rất muốn biết trong khoảng thời gian vừa rồi tôi ở đâu làm gì không? Bây giờ để tôi giới thiệu cho lão biết, người thầy đích thực của tôi… Sư phụ, mời ngài ra mặt.”
Dumbledore nghe vậy ánh mắt co rụt lại, ông ta cảm thấy một phù thủy rất mạnh đang xuất hiện… Một tiếng cười ha hả khiến người khác trong lòng rung động xuất hiện, rồi hai người đàn ông từ từ trong bóng tối đi ra.
Cả hai đều mặc bộ vét chỉnh tề, một bộ rất hiện đại, hiển nhiên là mốt mới nhất năm nay, còn người kia lại mặc có vẻ hoài cổ hơn, với mấy đường ren ngoằn ngoèo trên cổ áo và cổ tay mốt thời thế kỉ mười năm mười sáu.
Đó là sư phụ của Voldemort - chính là cái gương mặt khổng lồ, một người khác chính là tên diễn viên.
Ambrose nhận ra ngay tên sư phụ này, cậu trao đổi ánh mắt với Fayola, và nhìn sang Helios. Đại hiền giả gật đầu, ông nhìn chằm chằm vào tên sư phụ, khuôn mặt tên này chả khác gì cái khuôn mặt linh hồn khổng lồ kia.
“Tom, học trò của ta… làm rất tốt.” 
Rồi tên này nhìn sang Ambrose mọi người, khuôn mặt tỏ ra thần bí nói:
“Các người hẳn không biết ta là ai phải không… ha ha… Ta - một con người vĩ đại…” Tên này nói như thể muốn mọi người quỳ xuống cầu xin để biết hắn là ai vậy.
Nhưng đúng lúc tên sư phụ đang thể hiện, thì Dumbledore tiến tới nói một câu như gáo nước hất vào mặt hắn:
“Người… không ngờ là ngươi… John Dee.”
Tên sư phụ lập tức cứng họng, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Dumbledore nói:
“Làm sao ngươi biết là ta là ai.”
Bị đe dọa, ông hiệu trường giật mình lùi lại một bước nói, nhưng giọng không mềm đi chút nào:
“Tên phản bội… đừng tưởng không ai biết ngươi. Ngươi là học trò của ngài Nicholas Flamel…”
“À… thì ra là lão già kia nói… không trách…” 
Tên sư phụ John Dee tỏ ra không ra sao nói, nhưng lập tức ánh mắt hắn toát lên vẻ cừu hận:
“Hừ… lão già kia không sống được mấy ngày nữa, ta nếu có thời gian đối phó với hắn…”
Một bên Tom Marvolo Riddle không hiểu sao toát lên vẻ tự hào, không ngờ, nhà giả kim vĩ đại Nicholas Flamel lại là sư phụ của sư phụ hắn… nghe có vẻ rất vinh hạnh, nhưng tên này nhìn xem có vẻ hai thầy trò này không hòa thuận cho lắm.
Câu chuyện của hai bên đột nhiên đi vào ngõ cụt vì màn trang bức không thành của John Dee, hắn không nghĩ ra nên nói gì bây giờ, Tom Marvolo Riddle thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh cũng không nói gì.
Bên của Ambrose thì cậu không nói, nhưng người khác cũng không nói. Thế là bầu không khí trở lên đặc biệt vi diệu.
Nhưng vào lúc này, phá vỡ nó lại là tên diễn viên John Florio:
“Hừ. Dee, đừng quên mục đích hôm nay là làm gì.”
Lão này từ nãy tới giờ không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Fayola, nếu không phải hai bên chưa động thủ, chắc Ambrose cầm thanh Lleaud ra chặt lão làm mấy khúc rồi.
Tên sư phụ tỉnh ngộ chỉ tay về phía Ambrose tức giận nói:
“Là ngươi. Ambrose Karling… dù ngươi có là người nhà Karling đi chăng nữa, nhưng dám phá hủy cái hồ linh hồn tâm huyết của ta… mi phải trả giá…”
Tên này nổi giận lồng lộn lên, cái hồ kia dùng để hắn đột phá ma pháp, bây giờ bị phá hủy đi, mất mấy trăm năm trời công sức của lão… thù này không khác gì cướp vợ giết cha.
(Tác: “IQ tên này có vẻ thấp quá nhỉ?”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.