Vạn Giới Pháp Thần

Chương 412: Câu đố của nhân sư




“Nhân sư… một bất ngờ không nhỏ.” Ambrose nhìn bà nhân sư nói.
Bà ta nói, giọng trầm, khàn khàn:
“Trò đã đến rất gần mục tiêu rồi. Cách đơn giản nhất là vượt qua ta.”
Ambrose ánh mắt tò mò nhìn bà nhân sư này, cậu không nghĩ Dumbledore làm thế nào xoay sở mời một vị nhân sư làm chướng ngại vật cho các quán quân. 
Nhà Karling vừa có một cuộc càng quét khu vực Bắc phi, làm sao cậu không biết có một bộ tộc nhân sư ở đó, chính xác là ở Ai Cập. 
Có thể nói bọn họ là một loại sinh vật thần kì có trí tuệ của con người thuộc hàng thượng đẳng, thủ hộ thú của đất nước Ai Cập huyền bí, nhưng Ambrose tin bọn họ có lịch sử lâu đời hơn rất nhiều những gì ghi trong sách vở.
Bà nhân sư như nhìn ra ý nghĩ của Ambrose, bà ta nói:
“Trò không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, bộ tộc ta luôn luôn giữ trung lập trên thế giới này, dù có bất kì chuyện gì xảy ra.”
Nghe vậy, Ambrose thầm kêu không ổn: 
‘Sao đột nhiên lại liên quan tới toàn bộ thế giới như vậy, không lẽ bà ta biết thứ gì mà cậu không biết, và bà lại nghĩ cậu biết điều này rồi.”
Không chờ nhân vật chính của ta hé môi một lời nào nữa, bà nhân sư giọng đầy uy thế nói:
“Trở lại chuyện chính đi. Dumbledore nhờ ta ra một câu đố để thử thách các quán quân, nếu trò không trả lời chính xác thì xin lỗi, trò phải dừng lại ở đây, hoặc quay trở lại tìm một con đường khác.”
Thấy bà Nhân sư quả quyết như vậy, Ambrose đè xuống mấy dấu hỏi chấm trong đầu, nói thực, sắp tới còn phải đối mặt với kẻ thù, Ambrose không muốn tốn thêm thời gian và mấy câu nói kiểu tiên tri như vậy.
Ambrose biết giống loài Nhân sư này giống hệt bọn Nhân mã, luôn luôn có cách ăn nói nở vời, đa nghĩa khiến người khác muốn đấm vào mặt, cậu giọng gọn gàng nói:
“Được. Xin cho mời bà nói ra câu đố.”
Bà nhân sư bắt đầu ngân nga một câu đố bằng tiếng Anh cổ:
“I am the beginning of the end, and the end of time and space. 
I am essential to creation, and I surround every place. 
What am I?”
(Tạm dịch: 
“Tôi là khởi đầu của kết thúc, kết thúc của thời gian và không gian. 
Tôi không thể thiếu cho sự sáng tạo và bao quanh bất kỳ nơi nào. 
Tôi là ai?”)
Lại cái trò đố mẹo này, Ambrose trong đầu nhẩm đi nhẩm lại câu hỏi: 
“Khởi đầu của kết thúc là một vòng đời mới, kết thúc của không gian và thời gian là sự phá hủy, tịch diệt…”
“Không thể thiếu cho sự sáng tạo là ý tưởng, ở mọi xung quanh mọi nơi là sự tồn tại. Sự sống mới, hủy diệt, ý tưởng (ý nghĩ), tồn tại… toàn những vấn đề phạm trù đậm tính triết học…”
Ambrose trong lòng lóe lên mấy ý nghĩ này, dường như nó chứa một thông điệp nào đó mà bà Nhân sư kia cố tình nói cho cậu chứ chả phải câu đố nào.
Nhưng mà đây chính là một câu đố, cậu liếc lên khuôn mặt bà Nhân sư, nhìn bà ta kiên quyết thế kia chắc chắn sẽ không để cậu qua nếu không trả lời được.
Ngược lại, nếu Ambrose muốn mạnh mẽ vượt qua không phải không được, bà nhân sư này rất mạnh nhưng cũng chỉ tầm tầm như cậu - cấp bốn trung kì mà thôi.
Trở lại với câu đối, nếu ý nghĩa của nó không mang tới câu trả lời thì nó sẽ nằm trong hình thức bên ngoài. 
Nghĩ tới đây, Ambrose vung đũa thần vào giữa không trung, cậu viết lại câu đố lên trên không khí.
Trong ba giây ngắn ngủi, hai mười bảy chữ cái sáng lấp lánh xuất hiện, Ambrose liếc qua từ đầu tới cuối, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải…
Trong tích tắc, tiếp theo, Ambrose chạm đầu đũa thần vào năm chữ cái, năm chữ này trở lên sáng chói và to hơn tất cả chỗ còn lại:
“End - Time - Space - Creation - Every Place.”
Ambrose hai mắt sáng lên, cậu vừa nói vừa khua đũa thần trên không khí:
“Ta là khởi đầu của kết thúc...” Đũa thần rung chuyển, lập tức chữa ‘E’ đứng đầu tiên trong ba chữ ‘End’ tỏa sáng.
“...Ta là kết thúc của thời gian và không gian…” Hai chữ ‘E’ cuối hai từ ‘Space’ và “Time’ lấp lánh ánh sáng.
“... Ta không thể thiếu cho sự sáng tạo…” Khi chữ ‘E’ trong từ ‘Creation’ biến mất, nó trở thành một từ vô nghĩa.
“... Ta bao quanh bất kì nơi nào…” Hai chữ ‘E’ đầu và cuối hai từ ‘Every place’ cũng tỏa sáng không kém.
Cuối cùng, Ambrose xoay bàn tay một vòng, một hàng chữ khác xuất hiện trước mặt cậu và bà nhân sư:
“End - spacE - timE - crEation - Every placE…”
Ambrose nở một nụ cười ‘ăn chắc’ nói với Nhân sư:
“Tôi là ai? Câu trả lời là chữ E.”
Bà Nhân sư mỉm cười, nụ cười rộng đến mang tai. Bà đứng dậy, duỗi chân trước ra, và rồi đứng qua một bên để cho Ambrose đi qua.
Ambrose không quá ngạc nhiên về sự thông minh sáng suốt của mình, nói vội hai tiếng:
“Cám ơn!” 
Rồi chạy qua, khi cậu vừa bước được mười bước thì ở phía sau vang lên lời nói:
“Hãy nhớ tới câu đố… nó còn trân quý hơn cậu nghĩ nhiều lắm…”
Ambrose giật mình quay lại, đã không còn bà Nhân sư nào ở đó cả, thêm một dấu hỏi nữa bị cậu ném trong lòng, Ambrose lắc đầu và chạy tiếp về chiếc cup.
Nhảy qua một cái ngoặc, Ambrose lao vào một con đường, cậu không dùng kiếm để mở đường nữa, bây giờ đã trong khu vực nguy hiểm rồi ai biết được có cái bẫy nào ở trong mấy cây giậu kia không.
Và….
Kia rồi, cậu nhìn thấy ánh sáng ở phía trước. Cái Cúp Tam Pháp thuật đang tỏa sáng lung linh trên một chân kệ bằng đá phiến, cách khoảng chừng một trăm bước chân. Thình lình từ một con đường phía trước nó nhảy xổ ra một hình thù đen thui.
Đó là Potter, tên này trông vô cùng ‘hoàn chỉnh’ và đang tiến đến cái Cúp trước tiên. Nhóc này chạy hết tốc lực về phía cái Cúp, trên mắt tỏa sáng sự sung sướng tốt độ. 
Nó cũng nhìn thấy Ambrose, khuôn mặt nở ra nụ cười chiến thắng, Potter không quên khiêu khích nhìn Ambrose. Trong lòng tên này cuồng hét:
“Ha ha… ta thắng rồi… chiếc Cúp, ai bảo với các ngươi là Karling sẽ thắng, sự thực là ta xuất sắc hơn hắn… ta là Chúa cứu thế…”
Nhóc Potter cười rộ lên, khuôn mặt của nó vặn vẹo tới nơi rồi nhưng chuyện kế tiếp khiến nó cứng lại như đá.
Chiếc Cúp Tam pháp thuật, nó tự động rời khỏi bệ và bay vọt tới tay của Ambrose, chỉ các có một chút chút nữa thôi là Potter có được nó. Potter gầm lên:
“Ambrose Karling… Mày chơi bẩn…”
Ngược lại, Ambrose đang vận dụng pháp thuật phá hủy cái thuật thức Khóa cảng trong chiếc Cúp, chỉ trong chốc lát, nó trở lại bình thường thành một cái Cúp thông thường.
Mặc kệ Potter gào thét, Ambrose sang xung quanh nói:
“Nhìn lâu như vậy rồi, sao không ra đi, lão chột.”
“Lão Chột.” 
Trong đầu Potter lập tức hiện ra hình ảnh giáo sư Moody, nhưng ngay lập tức tên này lắc đầu phủ định. Các giáo sư phải ở bên ngoài mê cung, làm sao ở đây được.
Nhưng mà chỉ nó nghĩ thể thôi, từ một góc tối, một người đàn ông chân trước chân sau bước ra, hiển nhiên ông ta bị què… Potter nhìn thấy kinh ngạc thốt lên:
“Giáo sư Moody, sao thầy lại ở đây?”
Nhưng sau đó nó vui sướng hét to không kém, chỉ về phía Ambrose như mấy đứa con nít mách bạn mình chơi xấu:
“Giáo sư, Ambrose Karling phá luận, trò đến trước và sắp lấy được chiếc Cup rồi, nhưng anh ta dùng phép thuật… đáng lẽ… lẽ ra chiếc Cup không thể bị phép thuật tác động tới…”
Potter còn muốn nói gì, nhưng đã bị Moody quát lên cắt dứt:
“CÂM MIỆNG. Ở đây không có chỗ mày nói chuyện.”
Potter ngoan ngoãn lùi lại một bước, trong lòng nó thầm nghĩ: Giáo sư Moody hôm nay bị gì, mà không giống như bình thường.
Moody có lẽ chịu quá đủ, hắn phát ngấy với thằng nhóc Potter này rồi, ông ta nhìn sang Ambrose cười mưu mô nói:
“Thế nào, Karling, cậu có định đưa chiếc cúp cho tôi không… nó không phải thuộc về cậu.”
Potter phía sau nghe thế ánh mắt lóe lên sự vui sướng, giáo sư Moody vẫn nghĩ cho nó, rồi tên này lại dùng ánh mắt nghé con không sợ cọp khiêu khích nhìn Ambrose.
Thấy thế, Ambrose lắc đầu… không nhanh không chậm nói:
“Chiếc cup này tuy không có giá trị gì, nó không con là cái khóa cảng rồi, nhưng nó là dấu hiệu cho thấy ta đã dành chiến thắng trong cuộc thi này, nên lão đừng có mơ, lão không thấy ta đang cầm nó mà vẫn đứng ở đây sao?”
Moody nheo con mắt lại, con mặt ma thuật của hắn xoay vòng,, nhìn kĩ lại thì đúng như Ambrose nói, cái khóa cảng, chiếc cúp thực sự bị phá hỏng rồi… Ambrose đang dùng tay chân thực tiếp xúc với cái Cup…
Tên này tức lên, giận giữ xông lên nói:
“Khốn nạn, Karling… mi biết vừa phá hoại thứ gì không… Avada Kedavr... (ND - Lời nguyền giết chó...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.