Vạn Giới Pháp Thần

Chương 397: Bài thi hoàn mĩ




Ông giáo sư yêu tinh xuất hiện, đây không phải lần đầu tiên ông bị người khác không thấy vì thân hình thấp bé của mình. Ông nói:
“Là phép bay. Trò Karling sử dụng phép bay rất giỏi, tôi từng thấy trò ấy lúc đang làm bài tập và đồng thời bên cạnh có ba viên pha lên bay vòng tròn. Và cái thói quen này không phải có mỗi trong giờ học của tôi, phải không giáo sư Mcgonagall?”
“Đúng vậy, ngay từ năm thứ nhất trò Karling đã có thói quen này rồi, vì thế nên trò ấy mới có khả năng điều khiển khống chế phép thuật đáng sợ như vậy.” Bà giáo sư đứng lên nói, giọng của bà không dấu vẻ tự hào, dù cho Ambrose không phải hoc sinh bà trực tiếp chủ nhiệm. 
Giáo sư Flitwick gật đầu với người đồng sự và nói tiếp:
“Còn về chuyện quả trứng đáng lẽ ra phải miễn nhiễm với mọi loại phép thuật thì tôi xin nói thẳng… có thể trò Ambrose quá giỏi, phép thuật trên quả trứng không làm gì được cậu ta, hoặc….”
“Hoặc cũng có thể Hogwarts các người chơi bẩn, quả trứng không hề bị yếm phép một chút nào. Tôi để nghĩ chúng ta kiểm tra lại quả trứng để đảm bảo công bằng cho các vị quán quân khác.” Lão Karkaroff toát lên vẻ cục cằn ghen tỵ nói.
Giáo sư yêu tinh bị chen ngang đã không vui, nay học sinh của mình, trường của mình bị nói xấu ông sao chịu được, bàn tay xương xẩu dài bật lên của ông chỉ vào Karkaroff:
“Hogwarts không làm vậy… và trò Karling không phải dạng người như thế...”
“Tôi chỉ nói nghi ngờ của mình thôi, giáo sư Flitwick, ngài không cần phải nổi nóng như vậy, không lẽ có chuyện tất bất gì đó ở đây.” Karkaroff cười như không cười về phía mấy vị giáo sư Hogwarts.
Lão đang đắc chí thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, lạnh khiến hắn sợ hãi tột độ, cảm giác cái chết như bao phủ trên cả người hắn:
“Karkaroff, ông đang nghi ngờ tôi ăn gian.”
Ông hiệu trưởng Durmstrang cứng người đơ ra một chút, mãi sau ông mới quay lại và run run nói:
“Không… không phải sao? Mà cậu Karling, ai cho phép cậu có mặt ở khu vực ban giám khảo… các tuyển thủ phải có mặt ở nhà chờ để nghe kết quả?”
Ambrose phủi mắt không thèm nhìn lão Karkaroff, đối với cậu tên này chỉ là một thằng hề được nhà Malfoy đầu tư thôi, trình độ không ra sao (pháp sư cấp 3 cao cấp), nhân phẩm thì không phải nói, làm người nhỏ nhen, trục lợi và rất ngu nữa.
Vấn đề ở chỗ đấy, nhưng bọn ngu như hắn thường không tự lượng sức mình mang lại cho Ambrose rất nhiều phiền phức, Ambrose không sợ phiền phức nhưng cậu cũng chẳng muốn mất công xử lý nó, nhất là loại phiền phức muỗi, phiền phức vặt như vậy.
Cậu bước tới chỗ giáo sư Flitwick nói nhỏ vài điều với ông ta, với vị giáo sư này, Ambrose luôn vô cùng kính trọng, trong các giáo sư ở Hogwarts thì có lẽ Ambrose thân thiết nhất với ông ta.
Nhưng như vậy, Ambrose vẫn không quên cảnh cáo Karkaroff một cái, khi cậu đi qua tên này, trong đầu hắn vang lên một giọng nói khinh khủng như sấm dậy:
“Ngươi nên biết mình đang ở đâu, và trình của mình đến đâu, mi nghĩ mi giỏi hơn ‘con giun’ dưới kia hả?”
Kết thúc câu nói, Karkaroff rõ ràng nghe thấy Ambrose vô cùng khinh bỉ hắn, hắn giận.
Hắn đứng dậy chỉ vào sau lưng Ambrose, đang định nói ra từ gì đó không được tốt lắm thì câm bặt lại. Karkaroff giả người run lên nhìn xuống phía dưới dân thi đấu, cái đầu rồng vẫn đang ở đó, bị bổ làm đôi, mấy người phụ trách đang dọn dẹp đấu trường.
Tên này giờ vẫn có thể cảm nhận được áp lực ngột ngạt từ con mắt rồng đất, trợn lòi, thù hận. Karkaroff giờ mới nhận ra mình ngu ngốc nhường nào, hắn vừa đắc tội với ai.
Ambrose Karling, nhân vật vô cùng máu mặt bậc nhất trong giới phù thủy Anh Quốc, có tầm ảnh hưởng rất lớn với các quốc gia châu Âu, và trên thế giới đâu đâu cũng có bóng hình nhà Karling.
Quan trọng nhất là thằng bé quá mạnh, một con quái vật cấp XXXXX bị nó giết chết trong vài phút ngắn ngủi. Thậm trí trên người không một vết thương.
Vừa rồi, hắn nghe lão già Dumbledore ‘vênh mặt’ khoe khoang nhiều quá dẫn tới mất kiểm soát. Làm nhân vật có xuất thân không tốt lắm, lại tha phương cầu thực mà trèo lên được chức hiệu trưởng Durmstrang, hắn rõ ràng không ngu, vốn định ‘áo gấm’ về Hogwarts với địa vị ngang bằng với lão Dumbledore, nhưng giờ...
Một bên thấy cảnh này, Albert Runcorn cố vấn Bộ trưởng đứng ra giảng hòa nói:
“Không có chuyện gì, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà thôi. Câu Karling chắc chắn không gian lận rồi, riêng ai chứ, tôi xin lấy danh nghĩa của Bộ pháp thuật Anh ra đảm bảo...” 
Vị cố vấn này nói đến đây đổi giọng nghe không khác gì đang nịnh nọt Ambrose. 
Đùa à, ai chứ ông ta biết thừa tầm quan trọng của cậu thiếu nam ở nước Anh, tầm quan trọng của cậu ta đối với ngài Bộ trưởng, sếp của ông.
Nói không kiêng nể ra, mười thằng hiệu trưởng Durmstrang cũng không có giá trị bằng Ambrose, nhất là khi chính mắt ông vừa chứng kiến sức mạnh của cậu ta. Chốc nữa về Bộ, ông ta còn nghĩ phải nói sao với ngài Bộ trưởng để lợi dụng cơ hội này lôi kéo nhà Karling mới được.
Trong mắt của hắn, Ambrose đã hoàn toàn mạnh hơn vị hiệu trưởng Hogwarts đang ngồi bên cạnh, hơn nữa Dumbledore đã già… 
Nghĩ tới đây, tên này mới giật thót mình, ánh mắt kinh sợ nhìn nhân vật chính của chúng ta: “Thời đại tiếp theo không phải của Albus Dumbledore nữa rồi, mà là của Ambrose Karling.”
Trong lòng rung động, nhưng Albert Runcorn rất nhanh hồi phục, càng nghĩ ông lại càng thấy Karkaroff nhìn ngứa mắt, giọng khó chịu nói:
“Còn ngài Karkaroff muốn mọi chuyện công bằng, minh bạch, nếu ngài muốn làm gì thì có thể nói với ban tổ chức chúng tôi.”
Karkaroff mắt thấy tên chó săn của lão Cornelius Fudge thái độ thay đổi trăm tám mươi độ, khi nói chuyện với mình và với thằng lỏi Karling kia, trong lòng tức điên nhưng vẫn cảm thấy lạnh lành khắp người.
Hắn hừ lạnh một tiếng, phất áo choàng ngồi xuống quay mặt sang hướng khác, trong lòng thầm chửi mấy bọn phù thủy Anh Quốc không biết sĩ diện.
Chờ một hai phút khi mọi chuyện tạm qua, giáo sư Dumbledore đứng lên một lần nữa, ông nói với bốn vị giám khảo khác:
“Bây giờ chúng ta cho điểm trò Karling. Xin mọi người sẵn sàng.”
Ludo Bagman đang ngồi xem kịch hay, tên này biết thừa thế nào Karkaroff cũng ăn phải quả đắng của cậu chủ nên không muốn nhiều việc xem vào, tới lúc này, ông đứng lên chĩa đũa phép vào cổ học nói mới đám học sinh đang hoang mang không hiểu chuyện gì diễn ra ở khu vực giám khảo:
“Thưa các quý ông và quý bà, thưa toàn thể học sinh của ba trường phép thuật nổi tiếng nhất châu Âu. Sau một thời gian cân nhắc, chúng tôi ban giám khảo sẽ đưa ra kết quả của riêng mình.”
Câu nói này khiến cả lũ học sinh nhộn nhạo cả lên, vừa rồi bọn chúng đã thấy một cuộc đấu không chê vào đâu được, đầu bất ngờ và sợ hãi, nếu cho điểm chắc tất cả đều cho mười. Một là cũng cùng Hogwarts, hai là Ambrose quá xuất sắc rồi.
Ở khán đài của các thiếu nữ Beauxbatons cũng vậy, cả đám khuôn mặt vẫn còn đang phấn hồng, cơn kích thích vừa rồi vâng còn nâng nâng trong lòng, tất cả đều nghĩ không ngờ ở Hogwarts lại gặp được bạch mã hoàng tử trong mộng. 
Nhất là cô chị họ Gabrielle Delacour thì không phải nói, liên tục khoe khoang với đám bạn bè xung quanh về chuyện của Ambrose và cô, về cậu ta đã chiều chuộng cô như thế nào, về Ambrose tài giỏi ra sao…
Còn đám học sinh trường Durmstrang thì kín đáo hơn trong việc thể hiện cảm xúc, nhưng bọn họ không hề che giấu ánh mắt cuồng nhiệt, hết nhìn Ambrose rồi lại nhìn xác của con rồng.
Là nơi tôn thờ cái mạnh, không có lý do gì để bọn chúng phản đối lại một học sinh bằng tuổi lại mạnh đến vậy. 
Huống chi, trong Durmstrang cũng có một sự tích về diệt rồng, không phải bọn rồng bị thuần hóa cấp thấp, mà là một rồng hoang dã, vua của một đàn rồng phương bắc, ngụ tại bán đảo Scandinavia. (quái vật cấp XXXXX như con Rồng đất Trung Hoa)
Người mà đã diệt rồng kia chính là một trong hai người sáng lập ra Học viện Durmstrang, cùng với giáo sư Anton Knyazyev - được biết đến như một pháp sư vĩ đại nhất của thế giới về thuật tâm linh.
Ở Durmstrang cũng có bốn học viện, tương đương bốn nhà trong Hogwarts, gồm Draklfos, Falkor, Sphynxond và Wolverklaue. Draklfos ở đây nghĩa là rồng cũng như biểu tượng con rồng trên huy hiệu của nhà như một cách để tưởng niệm chiến tích này.
Đám học sinh Durmstrang nghĩ rằng mình đã thấy mộ trận diệt rồng thực sự trong truyền thuyết…
Trở lại, sau khi Ludo Bagman nói xong, ông ta quay người trở lại chuẩn bị cho màn ra điểm, bây giờ, một người khác tiến lên cầm míc. Thật trùng hợp, đó là Percy Weasley. Tên này vừa mới tốt nghiệp năm ngoái đã lăn lộn được đi theo vị cố vấn cấp cao Albert Runcorn.
Tóc đỏ Percy nói:
“Xin mời giáo sư Dumbledore cho điểm.”
Ông hiệu trưởng khuôn mặt hiển nhiên như không, tay phải dơ lên một tấm biển ghi số 10.
“Tiếp theo xin mời ngài Bagman.”
Ludo Bagman cười hì hì, tay cũng giơ cao tấm biển 10 điểm. Rất nhanh, sau đó lần lượt Albert Runcorn và Olympe Maxime cũng cho mười điểm.
Cuối cùng đến lượt Karkaroff hơi chần chừ một chút, hắn định cầm tấm biển số 8, thậm chí nhìn sang tấm biển số 0. Nhưng không hiểu sao, Karkaroff lại theo bản năng nhìn về phía Ambrose đang tiếp chuyện với mấy vị phù thủy râu tóc bạc phơ ở khán đài VIP bên canh.
Và cũng thật trùng hợp khi hắn thấy Ambrose cười ‘thân thiện’ với mình, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời nhưng lại mang cái lạnh thấu xương.
Ánh mắt Karkaroff co rít lại tận sâu trong hốc mắt, hắn liến dơ lên tấm biển số 10 rồi lại lo lắng nhìn lại phía Ambrose một lần nữa, thấy thằng nhóc không để ý tới mình tên này thở phào một hơi.
Percy Weasley lập tức hết lên:
“Ngài Karkaroff cho 10 điểm, Như vậy điểm cho tuyển thủ Karling sau bài thi thư nhất là 50 điểm, quá xuất sắc, điểm tuyệt đối.”
Đám học sinh lập tức hỏa bảo, vỗ tay như sấm. Một khởi đầu không thể hoàn mỹ hơn với Hogwarts trong cuộc thi Tam pháp thuật lần này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.