Vạn Giới Pháp Thần

Chương 396: Con rồng thật thâm hiểm




“Ha ha… thằng lỏi. Bây giờ tao xem mày có bị xé xác ra không. Đây mới là món quà đầu tiên chúa tể gửi tới mày thôi… Karling.” Khi nói tới tên của Ambrose, giáo sư chột khuôn mặt càng thêm dữ tợn. 
Không ai khác, chính hắn và đồng đảng đã sắp xếp con rồng đất Trung Hoa kia vào trong cuộc thi, và cũng là hắn đã dùng một vài thủ thuật nhỏ để Ambrose tóm phải con rồng này. 
Tất cả bày ra sắn để Ambrose chui vào thôi, lão chột tin là đến chết thằng nhóc kia cũng không biết mình đang bị cài bẫy, đến chết nó không biết tại sao nó chết
Tiếc cho lão không cười được lâu, phía bên kia Ambrose đang chuẩn bị ra đòn, cậu nhảy sang một bên né cái đuôi rồng, rồi lộn người một vòng tránh cũ táp từ đôi hàm nhọn hoắt hôi thối tiếp theo. 
Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, Ambrose trông vô cùng dẻo dai và nhanh nhẹn, tránh đông trốn tây, con rồng hầu như không thể làm gì được cậu ta cả.
Cuối cùng, cái bọn chúng chờ đã tới, Ambrose ra đòn, cậu đũa thần vung ngang giữa chừng một ụ đã còn nguyên vẹn, một lưỡi gió từ trên đầu đũa phóng ra chém rất ngọt. Ambrose lại xoay đũa thần theo hình bán nguyệt. 
Phần rời ra của ụ đất bị nhấc bổng lên, đập vào cái đầu rồng đang lao tới, che tránh trước người cậu.
Không ngừng lại, Ambrose nhảy lùi về phía sau khéo giãn khoảng cách, trong tay đũa phép không ngừng đâm lên phía trước, từng tia sáng màu trắng bắn ra từ đầu đũa hướng về khu vực xung quanh con rồng.
Làm xong tất cả, Ambrose ngẩng đầu lên cười nhạt nói:
“Đến lượt mi bị đánh rồi, rồng à.”
Nói rồi, Ambrose cả người ma lực sôi trào lên, cậu gầm lên một tiếng không ngắn không dài:
“Trỗi dậy đi… Piertotum Locomotor.” (ND - Bùa chú mà Minerva McGonagall đã sử dụng để ra lệnh cho các bộ áo giáp chiến binh đá bảo vệ Hogwarts trong trận chiến cuối cùng với Voldmort)
Một làn gió lạnh lùng lấy Ambrose làm trung tâm tỏa ra, đám học sinh và quan khách lũ lượt bị hất lùi lại, mặc dù đã có màn bảo vệ của Fayola.
Tiếp theo một màn thì không ai có thể nghĩ ra được, đám đất đá dưới sân thi đấu bắt đầu hóa lỏng, một đầm lầy không biết từ đâu xuất hiện.
Không những thế, dưới cái đầm lầy nổi lên từng bọt khí sôi trào, và..
Một còn… hai còn… ba con… ba cái bóng đen ầm ầm nổi lên, bao vây lấy con rồng đất lại, bây giờ bọn chúng biết Ambrose bọ làm gì rồi:
“Không phải một cánh tay nữa… mà là ba con rồng giống hệt con rồng đất.”
“Graooooo…” “Craoooo…” “Fraoooo…”
Ba con rồng đồng thời thị uy rít lên về phía con rồng đất, ngược lại, Rồng đất Trung Hoa không chịu thua, hai dòng khói phun ra từ hai lỗ mũi nó. Lập tức, một ngọn lửa khổng lô phun ra, lao tới ba con rồng đất của Ambrose.
Nói thực lòng, bây giờ con Rồng đất Trung Hoa trông không khác gì một cái vòi nước chữa cháy mất kiểm soát, nước phun ra khắp bốn phương tám hướng từ cái miệng của nó.
Tiếc cho con rồng, đối thủ của chúng làm từ đất thật mà không phải đất thường – thứ đất mà Ambrose bằng cách nào đó chắt lọc từ trong cái đầm lầy bên dưới - đối với lửa không bị ảnh hưởng một chút nào.
Một con trồng trong số đó hét lên thêm tiếng nữa, nó ngào tới cuộn tròn lại hòng kìm giữ Rồng đất Trung Hoa, còn hai còn khác thì một táp về phía đầu, một cắn xuống phía đuôi.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, con Rồng đất Trung Hoa đã bị trói chặt, nó càng gầm thét, càng phun lửa thì ba con rồng càng cứng hơn, càng trói chặt lấy nó hơn.
Đám học sinh trên khán đài thấy con rồng hung ác đã bị khống chế, cả lũ hoan hô hét lên:
“Lần này nó không chạy được rồi…”
“Phải… Ha ha tao biết ngay mà, Karling sẽ thắng… Hơn nữa thắng đẹp…”
“Năm nay cúp Tam phép thuật về Hogwarts chúng ta rồi còn gì…”

Đám học sinh nhiệt tình hét lên tên của Ambrose, bên dưới, nhân vật chính của chúng ta lại thể hiện bộ dáng uy vũ, cười vẫy tay với khán giả.
Ánh mắt nhìn con Rồng đất Trung Hoa như nhìn một kẻ ngốc, cậu ta nhếch mép khi đi qua con rồng bảo:
“Xuẩn rồng, bây giờ biết điều rồi phải không?”
Ambrose nói xong quay lưng đi, cậu tới cầm lên Quả trứng vàng, dơ cao lên cho khán giả xem.
Nhưng chính lúc này…
Con rồng đất sau lưng Ambrose chớp động, thân thể nó lập tức thu nhỏ lại trở lại kích thước bản đầu, dĩ nhiên, ba con rồng đất của Ambrose không kịp thắt chặt vòng vây.
Trong nửa tích tắc sau đó, con rồng lao ra há to miệng, cắn một phát nghe rất kêu từ phía sau lưng Ambrose.
“Nguy hiểm….”
“Cẩn thận…”
“Không…”
Đám học sinh nhìn ra, giọng nói kinh hãi thi nhau hét.
Bọn chúng thấy gì, Ambrose hoàn toàn bị một ngụm rồng nuốt nào trong. Thật quá kinh khủng, quả trứng vàng rơi lông lốc xoay tròn bên dưới, bên cạnh đó còn có một bàn tay rướm máu.
“Con rồng chó chết. Thật âm hiểm, nó lại tấn công từ sau lưng…”
“Phải đấy… Người ta lại chọn một con rồng hèn tính như vậy trong một cuộc thi quý tộc, hừ…” Một học sinh quý tộc phù thủy bất mãn lên tiếng.

“Ha ha ha ha… phải thế chứ. Thằng lỏi chết rồi, Chủ nhân ngài quá để cao nó rồi…”
Giáo sư Moody vẫn ở góc âm u của mình, điên cuồng nói.
Chưa bao giờ ông ta thấy vui vẻ đến thể, vừa rồi lão còn mặt mo tưởng Ambrose thắng rồi chứ, tâm lý đang xuống nay lại càng lên cao, quả là một cảm giác rất đặc sắc.
Nhưng lại một lần nữa đáng tiếc cho hắn là không được như ý, tên giáo sư đang cười trợn mắt lên mãi mới thốt lên một từ:
“Sao có thể…”
Đó cũng là suy nghĩ trong lòng tất cả đám người lúc này, Ambrose không chết, mà cậu ta lại thình lình xuất hiện ở ngay bên phải cạnh con rồng, trên tay cầm một thanh kiếm sáng bóng.
“Phập...” một phát.
Bây giờ dưới đất không phải một bàn tay rớm máu mà là một cái đầu rồng lăn lông lốc, nhưng vậy chưa hết, đầu rồng gầm lên một tiếng rồi nhảy lên định đớp Ambrose một cái.
Ambrose thấy vậy chỉ lắc đầu bình thản bảo:
“Đã chết rồi tội gì?”
Trong chớp mắt tiếp theo, một ánh sáng lóe lên, cái đầu rồng bị bổ làm đôi và rơi uỵch một cái xuống mắt đấy.
Xử lý xong con rồng, Ambrose vung tay một cái, quả trứng từ dưới đất lao vút tới vào trong bàn tay của câu. Chuyện tiếp theo Ambrose không cần để ý nữa, cậu trở vào trong khu vực nghỉ của các quán quân.
Để lại đám khán giả tĩnh lặng trong kinh sợ, một con rồng bị chém chết tươi. Bởi một thanh kiếm.
...
“Chuyện này… Còn rồng này chết rồi.” Lão Karkaroff thốt lên, hồi phục trong ánh mắt hoảng sợ, con quái vật cấp XXXXX mà đến hắn khi thấy phải chạy trốn giữ mạng, mà bị giết như vậy.
Mấy người xung quanh tâm trạng cũng giống vậy, bọn họ đều cảm thấy không tin tưởng được, về sức mạnh của cậu học sinh Hogwarts kia, về sự nguy hiểm của con rồng về cái kết quả trước mặt.
Không biết từ lúc nào mà Hogwarts có thể đào tạo ra một học sinh quái vật như vậy.
Bà Olympe Maxime lại nói tới chuyện khác:
“Nhưng mà cậu Karling làm sao làm được…. không phải cậu ta bị nó cắn… nuốt chửng sao?”
Không cần nói hết câu, mọi người đều hiểu ý của bà ta, bọn họ cũng cảm thấy khó hiểu, cả lũ quay đầu về phía giáo sư Dumbledore chờ lời giải thích.
Thấy mình bị nhìn, ông hiệu trưởng ánh mắt vô cùng tự hào, giọng nói tán dương hết mức có thể nói:
“Trò Karling có tạo nghệ phép thuật vô cùng cao siêu, tinh xảo, khéo léo mà đến tôi không thể tưởng tượng nổi…”
Ông ta bắt đầu tâng bốc Ambrose lên mấy tầng mây, đồng thời không quên kéo cả Hogwarts vào trong đó, đám quan khách khuôn mặt trở lên nóng vội, nhưng họ vẫn phải kiến nhẫn nghe ‘lão già lẩm cẩm’ kia nói chuyện.
Rõ ràng vừa rồi bọn họ còn nghi ngờ khả năng cậu bé dưới kia bị thua chạy, có đứa âm hiểm hơn còn chất vấn ông hiệu trưởng không để ý tới lợi ích chung, đánh cược mạng sống, sự an toàn của mọi người trong sân mà không cho sơ tán.
Bọn họ biết tên hiệu trưởng này đang trả thù vặt đây, nuốt giận không nói gì. Cuối cùng, Dumbledore mới đi vào chuyện chính:
“... Vừa rồi trò Ambrose sử dụng phép biến hình vô cùng điêu luyện, quý vị có thể thấy ba con rồng đất kia chứ.. đó, nó thật tới lỗi tôi không thể phân biệt nổi giữa giả và thật. Rất khó tin được.”
Ông hiệu trưởng tấm tắc khen một câu nữa rồi nói tiếp:
“Con về chuyện Ambrose đột nhiên xuất hiện, tôi nghĩ là cậu ta vốn đã ẩn thân ở một chỗ từ trước, và cái hình ảnh trò Karling cầm lên Quả trứng vàng giơ lên chỉ là một phép ảo ảnh đánh lừa thị giác thôi.”
Nhưng lập tức có người không chịu nổi nói:
“Nhưng làm sao cậu ta có thể cầm quả trứng như thật được, quả trứng đã bị thi chú không thể sử dụng phép thuật, và một ảo ảnh không là thực thể?”
Đám đông một số phù thủy có học thức bắt đầu bàn tán sôi nổi, đây mới chính là thứ bọn họ còn nghi hoặc, còn về phép biến hình xuất sắc hoàn mĩ kia thì không cần nói.
“Có lẽ tôi biết trò Ambrose đã làm gì?” Lúc này, một giọng nói the thé vang lên, cả đám người nhìn về phía đó nhưng bọn họ làm gì thấy ai đâu:
“Khụ khụ… Tôi ở dưới này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.