Vạn Giới Pháp Thần

Chương 125: Tháp Cú thất thủ




Nhưng mà hai đứa quá chủ quan, ngày hôm sau không hiểu tại sao cả trường đều biết thông tin là kho báu của Ravenclaw ở trong tháp Cú. Bọn chúng đã nói nhở hết cỡ trong đại sảnh rồi mà vẫn có đứa nghe lén được.
Một nhóm học sinh vừa ra khỏi kí túc xá bàn luận:
“Ê chúng mày nghe tin gì chưa?”
“Óa... oa... Tao mới ngủ dậy, tin gì mới hả…” Tên này ngáp một cái rõ to, tai tay xoa mắt nói.
“Mày không biết!! Kém vậy, cả trường đều biết rồi kìa…” Tên kia trợn mắt nói.
“Cái gì?? Nói luôn đi… nhằng nhằng..” Tên này khó chịu nói.
“Mật mã Ravenclaw được giải rồi, kho báu ở trong tháp Cú. Tao đang định chạy tới đó đây…”
“Sao mày không nói sớm, chúng ta đi, không bị bọn khác lấy mấy bây giờ…”
Nói xong hai đứa này cùng chau chạy ra khỏi đị sảnh.
Chủ nhật đó, cả trăm học sinh thi nhau chạy lên tháp Cú tìm kiếm, chúng lục lọi mọi ngóc ngách, đào tung ba tấc đất xung quanh tháp cú.
Có đứa còn mang xẻng tới đòi đào rỗng ngọn đồi phía dưới, nó hoài nghi rằng kho báu chôn phía dưới.
Phải gọi nó là một khung cảnh lộn xộn, có nhiều học sinh bị thương trong quá trình tìm kiếm, trong đó có cặp sinh đôi tóc đỏ.
“Fred, chúng ta hình như chưa tìm kiếm ở trên mái tháp…” George thấp giọng nói.
“Phải đấy…” Fred thốt lên.
“Suỵt!!! Nói nhỏ thôi không bọn khác biết thì nguy…” George đưa ngón tay nên miệng thầm thì.
Sau đó hai tên này rón rén bước tới bên cạnh cửa sổ…
“Tao lên trước nhớ, George…” Fred đặt một chân lên cửa sổ nói.
“Ừ, người anh em, phải cẩn thận…” George giơ ngón cái ra nói.
Không may, khi cả người Fred leo ra ngoài cửa sổ thì bên dưới có học sinh hét lên:
“Chúng mày, nhìn kìa, Weasley trèo lên mái nhà…”
Một khác bên cạnh bật thốt lên:
“Hình như chúng ta chưa tìm kiếm ở trên đó…”
Cả lũ bừng tỉnh, rồi một đợt chen lấn xô đẩy trên tháp diễn ra, cả lũ thi nhau trèo ra khỏi tháp, khổ nhất là cặp sinh đôi Weasley. hai đứa chúng bị ép tới đau cả tay.
Fred bức xúc nói:
“Chúng mày lùi lại, tao sắp ngã tới nơi rồi…”
Nhưng không có đứa nào để ý cậu, sau mười phút rằng co, Fred nắm lấy tay George nói:
“Người anh em, tuy chúng ta không sinh cùng giờ cùng phút cùng giây, nhưng bây giờ chúng ta lại chết cùng giờ cùng phút cùng giây.”
“Này nghĩ gì vậy, ấy ấy bỏ tay ra…” George kinh hãi nhìn anh em của mình, không lẽ hắn muốn chết, nhưng mà đừng lôi theo tao nhé...
“AAAAAA…”

Hét xong cả hai đứa rơi xuống đất, nhưng khi sắp chúng sắp ‘hôn’ đất thì đột ngột dừng lại giữa không trung… rồi rơi uỳnh xuống bãi cỏ.
Nằm úp mặt xuống đất, Fred vẫn cười nói:
“Mày thấy không, Charles, sẽ cứu chúng ta, cảm giác sắp chết tuyệt chứ?”
“Fred, mày thật điên rồ… nhưng vừa nãy cảm giác thật ‘so cool’.” George gương mặt trắng không một giọt máu, nhưng lại nụ nụ cười mếu máo nói.
====
Một bên khác, một học sinh hét toáng lên:
“Cứu người… Cứu người…”
“Chuyện gì xảy ra…”
“Sập hầm rồi, Andy vẫn còn bên trong… nhanh đào câu ta ra…”
Tên học sinh này thật liều, nó đào hầm xuyên thẳng qua ngọn đồi Cú. May cho nó là bị người khác cứu ngay sau khi hầm sụp, nếu không thì một học sinh bị chôn sống.
Quay lại bên trong tháp, trong này cũng không khá hơn là bao nhiêu. Một tên Slytherin chỉ đũa phép vào bức tường đối diện, nó cho ràng kho báu dấu bên trong:
“Bombarda.” (ND - Bùa nổ loại nhỏ)
Đứa bên cạnh bị ảnh hưởng gào lên:
“Mày điên hả, gạch bay hết vào mắt tao rồi…”
“Bên trên đứa nào ném gạch xuống đấy, ba học sinh bị vỡ đầu rồi…” Bên dưới cũng có mấy đứa học sinh khác quát tháo.
Tình hình ngày càng tồi tệ, sắp mất kiểm soát tới nơi rồi. Đúng lúc này, giáo sư McGonagall thình lình xuất hiện, tiếng bà ta như tiếng sấm nổ trong tai bọn học sinh:
“Tất cả học sinh về phòng sinh hoạt chung, không được phép ra ngoài cho tới mười một giờ trưa… Ngay lập tức.”
“Học sinh nào bị thương yêu cầu tới ngay bệnh xá...”
Giáo sư McGonagall có mặt đánh dấu ‘lễ hội’ tìm kiếm kho báu của bọn học sinh kết thúc đứa nào đứa ấy đều khuôn mặt ‘đáng tiếc’ trở về lâu đài.
Cho tới mười một rưỡi chúng tới phòng ăn thì thấy một bảng thông báo treo lù lù ngay ở tiền sảnh:
----- Viền bảng -----
Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts
THÔNG BÁO
1. Tất cả học sinh trong trường không được phép xuất hiện ở khu vực tháp Cú trong vòng một tuần tới.
2. Nếu vi phạm, học sinh đấy sẽ bị Cấm túc một tuần, và nhà nào có học sinh vi phạm bị trừ năm mươi điểm.
3. Các giáo sư sẽ lục soát khu vực xung quanh tháp Cú vào thứ hai, ngày 12 tháng 3. Sau bảy ngày sẽ có thông báo chính thức cho học sinh.
Chúc mọi người một ngày vui vẻ
Phó hiệu trưởng Hogwarts
Giáo sư McGonagall
----- Viền bảng -----
Đứng trước bảng thông báo, Ambrose và Takagi hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, Ambrose nói trước:
“Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Hay chúng ta buổi tối nén trốn ra ngoài tháp Cú đi…” Takagi táo bạo nói.
“Không nên, ta chờ một tuần sau rồi xem cũng được.”
“Nhưng bạn có chắc các giáo sư không tìm thấy gì không?” Cô bé nhỏ giọng.
“Điều này…” Ambrose chần chờ nói. Cậu cũng không dám chắc mấy vị thầy giáo cô giáo trong trường không tìm thấy manh mối gì, dù sao họ đều là những phù thủy cực kì xuất sắc.
“Tối nay là cơ hội cuối cùng của chúng ta, ngày mai bọn họ bắt đầu lục soát rồi…” Takagi tiếp tục nói. Cả người cô bé thấy hưng phấn cả lên, thử một lần vi phạm nội quy học sinh, thật là kích thích.
“OK, buổi chiều chúng ta sẽ bàn kĩ hơn, ở đây quá đông người…” Ambrose quyết định nói. Cậu rút kinh nghiệm ngày hôm qua, nên khi nói chuyện gì có bí mật cần thận trọng chọn địa điểm bàn bạc hơn.
“Hoan hô…” Takagi cô bé đấm vào vai Ambrose một cái nói.
======
Buổi tối hôm đấy, Ambrose và Takagi hai đứa vội vàng ăn xong bữa tối rồi trở lại phòng sinh hoạt chung để chuẩn bị chuyến thám hiểm ban đêm.
Sau cả buổi chiều bàn qua bàn lại, bọn chúng quyết định sử dụng áo tàng hình để di chuyển trong lâu đài, hơn nữa chúng phải thuộc lòng tuyến đường đi, nếu không sẽ bị lạc trong bóng tối.
Nếu bị lạc, hai đứa buộc phải dùng đũa thần chiếu sáng để tìm đường, nếu thế thì vô cùng gây chú ý, có khả năng sẽ bị bắt ngay lập tức.
Còn về cái áo tàng hình này, Ambrose mua được trên thị trường giá ba ngàn Galleon, cậu để nó ở tít cuối rương đồ đến hôm nay mới có dịp để dùng.
Có rất nhiều cách khác để làm cơ thể của cậu vô hình trong không khí, nhưng những cách đấy vô cùng tốn ma lực, với lại chưa chắc Takagi cô bé có thể sử dụng.
Hai đứa hẹn nhau vào lúc mười một giờ ba mươi phút ở phòng sinh hoạt chung, bọn học sinh Ravenclaw rất chăm chỉ, nhất là mấy anh chị năm thứ bảy, và năm thứ năm phải tập chung ôn tập cho hai kỳ thi lấy các chứng chỉ O.W.L. (Bằng phù thủy thường đẳng) và cuộc thi N.E.W.T. (Kiểm tra pháp thuật tận sức), bọn chúng học từ khi ăn cơm xong tới hơn mười một giờ đêm mới đi ngủ.
Đêm nay may mắn, không có ai định học thâu tới sáng. Phòng sinh hoạt chung bây giờ chỉ còn hai đứa Ambrose và Takagi.
“Bạn chuẩn bị xong chưa…” Ambrose hỏi trước.
“Okay… chúng ta đi thôi.” Cô bé tràn trề sức sống nói.
Ambrose nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kí túc xá sang một bên rồi chui qua cái lỗ ra ngoài.
Hai đứa nép sát đi dọc theo những bức tường được chiếu sáng mập mờ bởi ánh trăng lọt qua song cửa. Len lén đi xuống cầu thang, bọn chúng phải đi xuống tầng một để ra khỏi lâu đài.
Mỗi lần quẹo ở khúc quanh, Ambrose đều giơ cái gương ra soi đường để tránh đụng đầu ông Giám thị Filch hay con mèo của ổng - Bà Norris.
Còn vì sao cậu có thể nhìn được trong đêm, rất đơn giản, cậu bé kết hợp nguyên lý hoạt động của kính hồng ngoại vào trong một vật phẩm ma pháp.
Bình thường thì tất cả đồ điện tử của giới Muggle sẽ bị mất tác dụng khi hoạt động trong Hogwarts, nhưng khi cậu sử dụng các loại ma pháp trận để biến đổi nó thành ma pháp vật phẩm thì cái kính hồng ngoại của giới Muggle biến thành cái kính ma thuật của giới phù thủy.
Nói cho cùng, ma thuật cũng chỉ là một môn khoa học, thay vì sử dụng năng lượng là hạt electron, hạt điện từ thì ma thuật sử dụng năng lượng là ma lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.