Vạn Giới Pháp Thần

Chương 124: Tháp Cú




Sau tất cả, Ambrose bắt đầu thực hành nhiều thí nghiệm hơn trong trường học, cậu nhận ra một chuyện rất quan trọng, đó là thời gian của cậu không có ngắn lại hay dài ra khi ở trong căn Phòng cần thiết.
Nghĩa là, nếu Ambrose tiếp tục kéo dài thời gian trong Phòng cần thiết thì tuổi thọ của cậu cũng sẽ trôi đi, và cậu sẽ già hơn bạn cùng tuổi.
Biết được chuyện này, Ambrose càng thấy tầm quan trọng của việc sắp xếp thời gian khoa học, không giống như ở Narnia, dù Ambrose và Fayola hai người có già tới gần chết đi nữa, nhưng khi trở lại thế giới thực, bọn chúng vẫn là hai đứa trẻ mười hai tuổi như thường.
Thế giới thực cậu mà già đi thì thật có thể chết, tuy tăng cường tu vu ma pháp cũng có thể khiến cậu có tuổi thọ lớn hơn, nhưng chỉ khi đạt tới ma pháp sư cấp bốn mới được.
Trong mấy tháng ở Hogwarts vừ rồi, Ambrose phát hiện thêm một phù thủy có tu vi cấp bốn, đó là cựu hiệu trưởng Hogwarts Armando Dippet.
Ông ta sinh năm 1637 và hiện tại ông vẫn còn sống, thật không thể tin nổi ông này sống đã hơn ba trăm năm mươi năm. Chắc chắn ngài Armando Dippet này có một bí thuật nào đó để sống lâu tới vậy.
Cuộc sống học sinh cứ như thế trôi tiếp, lại một tháng nữa qua đi, bây giờ là đầu tháng ba, mùa xuân đến với nước Anh, bên ngoài nhiều bông tuyết bắt đầu tang chảy, sau đó là một kiểu khí hậu cực kì ẩm ướt khó chịu đặc trưng của xứ sở sương mù.
Hôm nay, Max ra sân trận Quidditch thứ hai, trận đấu giữa Hufflepuff và Slytherin…
Vừa định bước ra sân Quidditch, Ambrose đã thấy Takagi đứng lù lù chờ cậu trước cửa, hôm nay cô bé trông rất lạ, Ambrose cảm thấy giác quan thứ sáu của cậu đang réo lên inh ỏi.
Một cảm giác rất ‘nguy hiểm’, Ambrose cười vẫy tay chào:
“Buổi sáng tốt lành, bạn dậy sớm vậy…”
“Nhanh lên, muộn rồi…” Cô bé không nói gì thêm chỉ dục cậu…
Trên đường, hai đứa nhập bọn với mấy đứa Ravenclaw khác, còn mấy thành viên trong câu lạc bộ tất nhiên đang còng lưng đi bán ‘hàng’.
“Bữa nay bạn có chuyện gì hả…” Ambrose dò hỏi Takagi.
Takagi không đáp mà nhìn đánh giá Ambrose từ trên xuống dưới như nhìn một món hàng vậy, ánh mắt này khiến cậu rùng mình, cậu gãi sống mũi nói:
“Sao nhìn mình ghê vậy…”
“Không có gì, chỉ là cậu có nhớ vụ cá cược lúc giáng sinh không?” Takagi cười nhạt nhạt nói.
“Cá cược… không lẽ cậu giải được?” Ambrose hia mắt trợn lòi nhìn cô bé, làm sao cậu quên được Mật mã Ravenclaw chứ.
Mặc dù trong trường tiếng bàn luận về nó đã giảm xuống, nhưng với mấy tên có tham vọng với kho báu này vẫn nhớ kĩ.
“Uhm… Phải, cậu chuẩn bị đi...” Takagi nheo mắt thừa nhận, rồi cô bé nhẹ nhàng như một cơn gió đi lên trước, để lại Ambrose chôn chân tại chỗ.
Một tháng qua, Takagi dở mọi chiêu trò trêu chọc cậu, may là Ambrose không ngu, cậu có kinh nghiệm đón đỡ, nhưng lần này thì khó, cô bé được dịp ‘quang minh chính đại’ trả thù cậu vụ con quái vật trong Phòng cần thiết.
“Thôi, tới đâu hay tới đó vậy….” Ambrose thở dài rồi đuổi theo cô bé.
=====
Trận đấu diễn ra rất sôi động, ngay từ đầu hai đội hai bên tấn công ồ ạt đối phương, trong đó hai Tầm thủ cạnh tranh khốc liệt nhất, các Tấn thủ luôn muốn đánh trái Bludger màu đen nhằm hạ gục họ.
Trận đấu lần này khá giống kịch bản trận trước của Max, nhưng bọn họ ghi bàn nhanh hơn, và Max vẫn xuất sắc không để lọt lưới quả nào, chiến thắng lúc này dựa vào liệu đội nào bắt được trái Snitch trước…
Và rồi Cedric Diggory đã tóm được trái Snitch. Hufflepuff dành chiến thắng với tỉ số 210 - 0.
Quay trở lại với nhân vật chính của chúng ta, Ambrose không có tâm trí mấy thưởng thức trận đấu, cậu trong đầu đang xoắn xít về chuyện vụ cá cược.
Trong khí mấy đứa Hufflepuff ăn mừng chiến thắng thì Ambrose lại phải trò chuyện với Takagi, hai đứa ngồi trong đại sảnh, cậu vào luôn đề tài nói:
“Cậu thật giải được Mật mã Ravenclaw?”
“Mình đã nói rồi, giải được…”

Hy vọng cuối cùng cho Ambrose bị câu nói tỉnh bơ của Takagi đánh vỡ. Nhưng ngay lập tức thay vào đó là sự hồi hộp, tuy bị bắt làm một việc nhưng không phải là bọn chúng có thể khám phá ra kho báu của Ravenclaw sao.
Ambrose cố gắng hạ thấp giọng nhất có thể nói:
“Thế kết quả ra sao?”
Takagi không vội trả lời mà lấy từ trong túi ra một cuốn số tay và đưa cho Ambrose nói:
“Đây này cậu xem…”
Ambrose lật xem mấy trang giấy, trên đó ghi chằng chịt là chứ nhưng cậu đại khái hiểu được cách giải mã rồi.
“Đây này bạn xem ba câu đầu tiên…”
----- Viền giấy một -----
Bạn mang điềm rủi nhưng chính bạn cũng là kẻ đáng thương
Khi bạn hấp hối, bạn của bạn sẽ giết chết bạn
Bạn ra đi khi cần thiết và trở về như một bản năng
----- Viền giấy một -----
“Ba câu này đều chỉ tới một con vật, đó là con quạ…” Takagi nói tiếp..
“Con quạ…”
“Phải, quả là một loài sống theo bầy đàn, cúng thường di cư tránh mùa đông và trở lại vào mùa xuân, giống trong miêu tả của câu thứ ba không…”
“Phải…”
“Còn nữa tuy quạ sống theo bầy, nhưng nó có một tập tính là khi một con quạ trong đàn sắp chết thì những con còn lại sẽ xông tới giết chết nó, vì vậy người ta mới cho quạ là một điềm xấu, báo hiệu của cái chết…”
“Nó giống như hai câu đầu nói rồi… nhưng mà quạ với nhà Ravenclaw có liên quan gì tới nhau…” Ambrose không hiểu hỏi tiếp.
Nhưng Takagi lại hỏi lại cậu:
“Bạn biết biểu tượng của nhà Ravenclaw là con gì không?”
“Đương nhiên là con chim ưng rồi…”
“Không, người ta vẫn chưa khẳng định nó có phải con ưng không, có nhiều người cho rằng nó là một con quạ, cậu xem nó ghi lại ở câu số tám.”
Takagi lật sang trang rồi cô bé chỉ cho cậu.
----- Viền giấy hai-----
Bạn chỉ là một biểu tượng trên tay tôi
----- Viền giấy hai -----
“Ồ ra là thế…” Ambrose gật đầu thừa nhận.
“Như vậy là nơi đề kho báu có thể được đánh dấu bằng hình ảnh huy hiệu nhà Ravenclaw hoặc bằng một con quạ.” Ambrose phán đoán nói.
“Mình cũng nghĩ như vậy…” Takagi nói rồi lại chỉ sang trang bên cạnh nói:
----- Viền giấy ba -----
Khi bạn không phải là cánh chim bầu trời
Bạn cũng chẳng phải là kẻ đối lập của thợ săn đêm nuốt chửng con mồi
Cũng không phải là cánh chim xinh đẹp trên mặt nước
Cũng không dũng mãnh như đại bàng
----- Viền giấy ba -----
“Bốn câu này mình không rõ ý nghĩa của chúng lắm nhưng có thể nói tới mấy loại chim. ‘Thợ săn đêm nuốt chửng con mồi’ là chỉ con cú, chúng là động vật sống về đêm và không có răng nên muốn ăn uống thì phải nuốt chửng. “
Dừng một lúc rồi cô bé nói tiếp:
“‘Cánh chim xinh đẹp trên mặt nước’ có thể là bất kì loài chim nào có thể nổi trên mặt nước và có thể bay được, mình nghĩ đó là con chim thiên nga, đơn giản trong tất cả loài chim bơi được thì chúng đẹp nhất.”
“Còn đại bàng thì rõ ràng rồi…”
“Có thể là bà Rowena Ravenclaw rất thích các loài chim nên ghi chúng vào, không phải trên trần nhà phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw chúng ta có vẽ rất nhiều loài chim sao.” Ambrose tiếp tục phỏng đoán…
“Còn hai câu cuối….”
----- Viền giấy tư -----
Nơi cao nhất không phải là nơi bạn gần nhất
Kẻ săn mồi luôn ở đó, khi đó bạn sẽ biết trí khôn đang ở đâu…
----- Viền giấy tư -----
“Nó rất rõ ràng rồi, ‘Nơi cao nhất không phải là nơi bạn gần nhất’ Tại Hogwarts có ba ngọn tháp cao nhất đó là tháp Ravenclaw, tháp Gryffindor và tháp Thiên văn. nhưng khi mình xem xét lại thì thấy tháp cao nhất so với mặt nước biển trong trưởng không phải ba ngọn tháp đấy mà là tháp Cú…”
Tháp Cú là nơi mấy con cú mèo của nhà trường và học sinh sinh sống, ở đấy bọn chúng được bay nhảy tự do, không bị nhốt trong mấy cái lồng trật hẹp.
Còn vì sao tháp cú lại có chiều cao so với mặt nước biển cao hơn ba ngọn tháp khác là vì nó được xây trên một ngọn đồi, nếu nhìn từ bên ngoài vào bạn sẽ không thấy được điều đó.
“Có lẽ kho báu ở ngay trong tháp Cú hoặc nơi nào gần đo…” Takagi nói.
“Nhưng như vậy có quá đơn giản không?” Ambrose hỏi cô bé.
“Không, rất hiếm phù thủy để ý tới tập quán của quạ, vì nó không phải sinh vật huyền bí, còn về chiều cao của tháp Cú không có ghi chép gì, nhưng bà Rowena Ravenclaw là người sáng lập lên Hogwarts, có khi chính bà thiết kế ngọn tháp này nên bà ta biết.”
“Với lại mình nói là so với mặt nước biển nhưng thực chất là mình đo so với mặt nước Hồ nước Đen…”
Takagi nói tới đây dùng lại, nhìn Ambrose như thể nghĩ ngờ trí thông minh của cậu vậy:
“Thêm nữa, cậu thật sự cho rằng bà Rowena Ravenclaw chỉ để lại một mật mã này thôi hả, nếu còn có manh mối khác, mật mã khác thì sao…”
“Đúng vậy, thế mà mình không nghĩ ra, vậy hôm nào chúng ta tới tháp Cú xem…” Ambrose bây giờ muốn chạy ngay tới đó rồi
“Hôm nay thứ bảy không được, cả chủ nhật ngày mai nữa, bọn học sinh thường viết thư cho gia đình chúng vào cuối tuần, bây giờ tháp Cú đầy người, ta chờ sang tuần khi tháp không có người. Không lẽ bạn muốn đi tìm kho báu mà có người khác ở xung quanh?” Takagi thấp giọng nói.
“Vậy thứ hai chúng ta xuất phát…” Ambrose gật đầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.